Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan

Chương 27




“Anh nói không sai, tôi đúng là có “bệnh”, đôi mắt của tôi bị “bệnh”, nhưng dù sao thì đó cũng là chuyện quá khứ rồi, hiện tại “bệnh” đã lành, chúng ta cũng nên tính toán cho rõ ràng mọi chuyện đi.”

 

Quý Du Nhiên trước sau vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt, thanh âm nhẹ nhàng ngọt ngào, ngữ khí vân đạm phong khinh, dường như những hành động mà cô mới làm ra giống như là tùy tay ném một đống rác rưởi ra ngoài.

 

Những lời nói và hành động của cô đối với Tiêu Khải Lượng, không chỉ khiến Tiêu Khải Lượng, mà cả Hồ Mộc Mộc cũng sợ đến ngây người, Quý Du Nhiên trong ấn tượng của Hồ Mộc Mộc, chính là một tiểu bạch thỏ nhát gan, da mặt mỏng, nếu gặp chuyện như ngày hôm nay thì ắt hẳn chỉ có thể lựa chọn trốn tránh, cho nên cô nàng mới thay Quý Du Nhiên đứng lên đòi công đạo, định sẽ mắng cho tên Tiêu Khải Lượng một trận xối xả để bớt giận,

 

Miệng Tiêu Khải Lượng mấp máy, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, hỗn hợp bánh ngọt và rượu vang đỏ dấp dính trên người hắn ta, sao còn giúp hắn ta giả trang thành bộ dạng ổn trọng thành thục được? Trong lúc mọi người xung quanh cười trộm thì hắn ta luống cuống tay chân xử lý sự chật vật trên người mình, ánh mắt nhìn chằm chằm Quý Du Nhiên như muốn xuyên thủng người cô.

 

Cô gái nhỏ trước giờ chỉ cần hắn ta trầm mặt trừng mắt một chút thì đã sợ tới mức không dám hé răng, khi nào đã trở nên lớn gan quả quyết như vậy rồi?

 

Tiêu Khải Lượng rất muốn giống như lúc trước, tiến lên hung hăng khiển trách cô một phen, từ đó kiếm lại mặt mũi của bản thân, nhưng cũng không biết tại sao, khi hắn ta nhìn thấy Quý Du Nhiên như vậy, thì khí thế trước giờ vẫn áp chế được cô lúc này lại thấp hẳn một đoạn, thậm chí khi nghe cô bình đạm nói lời muốn cùng hắn ta “tính toán rõ ràng”, thì trong lòng hắn ta cảm thấy một sự bất an không hề nhẹ.

 

“Nhiên Nhiên, có chuyện gì thì chúng ta từ từ bàn bạc nhé! Anh với em đi ra chỗ khác nói chuyện nhé, đừng ở chỗ này ảnh hưởng đến người khác dùng cơm.”

 

Ngữ khí Tiêu Khải Lượng trở nên ôn nhu, hắn ta áp xuống lửa giận trong lòng, trước mắt cần trấn an Quý Du Nhiên, trong quá khứ chỉ cần hắn ta nói vài lời nhỏ nhẹ, dỗ ngon dỗ ngọt một chút, Quý Du Nhiên liền sẽ ngoan ngoãn nghe lời hắn ta.

 

Quý Du Nhiên nghiêng người, tay của Tiêu Khải Lượng chỉ bắt được không khí.

 

“Khải Lượng! Cô ta là ai!?” Người phụ nữ đi cùng Tiêu Khải Lượng tiến tới bên người hắn ta, tức giận chất vấn: “Không phải anh nói là đã xử lý rõ ràng với cô bạn gái nhỏ kia rồi sao? Đây là có chuyện gì?”

 

Phần lớn đàn ônh đều rất chú trọng mặt mũi, đặc biệt là hạng đàn ông như Tiêu Khải Lượng lúc nào cũng mang tư tưởng đàn ông là lớn nhất. Hắn ta nhíu mày nhìn người phụ nữ  kia, có chút không kiên nhẫn nói: “La hét cái gì vậy? Em đi ra ngoài trước đi, một lát nữa anh sẽ tới tìm em sau.”

 

Người phụ nữ dường như không ngờ rằng Tiêu Khải Lượng trước giờ vẫn luôn đối xử ôn nhu với mình, lúc này lại có thái độ ác liệt như vậy, khuôn mặt lập tức nhăn lại, Quý Du Nhiên thấy thế, đúng lúc mở miệng.

 

“Vị nữ sĩ này, cô không cần phải gấp gáp, tôi không phải muốn tới đoạt đàn ông của cô, loại mặt hàng như Tiêu Khải Lượng, tôi thật không hiếm lạ, cô cứ giữ lại mà dùng.” Nói xong, Quý Du Nhiên nở nụ cười lịch sự với người phụ nữ đó, lại quay đầu nhìn về phía Tiêu Khải Lượng.

 

“Vốn dĩ là tôi định vài ngày nữa tới tìm anh, trùng hợp hôm nay lại gặp nhau ở đây, vậy thì tại chỗ này nói rõ luôn vậy.”

 

“Tiêu Khải Lượng, nếu tôi nhớ không lầm, quần áo hiện tại anh mặc trên người, đều là của tôi mua. Tôi nhớ rõ lúc anh muốn đi gặp khách hàng, trên người không có quần áo tốt, muốn tôi giúp anh nghĩ cách, vì thế tôi tiết kiệm suốt hai tháng trời, tích cóp mua cho anh bộ tây trang này. Trong suốt bốn năm nay, đại đa số quần áo anh mặc đều là do tôi mua cho anh, nhưng anh cũng đừng lo lắng quá, nếu là do tôi tự nguyện mua cho anh, thì dĩ nhiên sẽ không đòi về, nhưng những lần anh mượn tiền tôi, vậy thì nên trả lại chứ nhỉ?”

 

Quý Du Nhiên cầm di động, mở app máy tính, nhanh chóng gõ ra một vài con số, sau đó cười tủm tỉm nói: “Thôi thì bỏ số lẻ, làm tròn số cho anh, số tiền là 6 vạn, một con số may mắn đó nhé.”

 

Tuy trên mặt nở nụ cười, như trong lòng Quý Du Nhiên lại là sự ghê tởm tuyệt đối.

 

Tối hôm qua cô bỏ ra một ít thời gian nhìn lại lịch sử trò chuyện của nguyên chủ và Tiêu Khải Lượng, chỉ có một vài đoạn đối thoại là có thể thấy được ý “mượn tiền” của Tiêu Khải Lượng, còn đâu đều là chiêu trò lừa gạt của hắn để trực tiếp gạt tiền từ tay nguyên chủ, những cái đó cô bỏ qua không thèm tính vào.

 

Cái gì mà gặp khách hàng, chuẩn bị tặng quà cho cấp trên, cha mẹ sinh bệnh, thẻ tín dụng quá hạn. Một loạt lý do thượng vàng hạ cám, hắn ỷ bản thân mình là mối tình đầu của nguyên chủ, không kiêng nể gì mà lợi dụng sự tín nhiệm và cảm tình của cô ấy.

 

Có thể nói, số tiền tích góp của chính nguyên chủ, còn có một ít là nhờ mẹ Quý trộm đưa cho cô ấy, toàn bộ đều tiêu xài lên người Tiêu Khải Lượng, cô ấy cho rằng nếu mình làm như vậy thì Tiêu Khải Lượng sẽ càng đối tốt với cô hơn, sẽ càng yêu thương cô hơn.

 

Trên thế giới này sao có lại cô gái ngu ngốc như vậy nhỉ? Vì yêu mà trả giá thì cũng không sai, nhưng sai ở đây chính là cô ấy đã nhìn lầm người rồi.

 

Khách hàng xung quanh đều cảm thấy buổi ăn cơm hôm nay rất thú vị, màn kịch cẩu huyết này so với khúc nhạc cello còn hay ho hơn rất nhiều.

 

Sắc mặt của Tiêu Khải Lượng từ xanh xám chuyển sang đỏ đậm, không biết là do quá mắc cỡ hay là tức giận. Lưng hắn ta như bị kim châm, cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn về phía hắn ta đều tràn ngập sự khinh thường.

 

Sự tình mà hắn ta không muốn người khác biết, cứ như vậy mà được Quý Du Nhiên công khai một cách chấn động, hắn ta đã rất cực lực che giấu đi sự hạ tiện và bỉ ổi của mình bằng một bề ngoài sạch sẽ ngăn nắp, bây giờ sự thật bại lộ trước công chúng, điều này đã khiến hắn ta thẹn quá thành giận.

 

Tiêu Khải Lượng không cách nào bảo trì phong độ được nữa, hắn ta giận dữ vung tay hất văng di động của Quý Du Nhiên.

 

“Đủ rồi! Quý Du Nhiên! Cô bất quá chỉ là một đồ chơi mà Tiêu Khải Lượng tôi chơi chán rồi!”

 

Bốp.

 

Ánh mắt Quý Du Nhiên lạnh băng trả lại hắn ta một tát, lần này cô dùng toàn lực, trên mặt Tiêu Khải Lượng xuất hiện dấu tay rõ ràng, càng khiến hắn ta thêm chật vật.

 

“Đồ ăn chưa ăn tới miệng, mà còn có thể xấu hổ đưa ra lời bình à?”

 

Điểm may mắn duy nhất của Quý Du Nhiên, đó chính là nguyên chủ vẫn luôn không đồng ý đưa thân thể của mình cho Tiêu Khải Lượng, cô ấy là một người truyền thống, cho nên mới bị Tiêu Khải Lượng đàn áp về mặt ngôn ngữ và tinh thần lâu đến vậy, từ đó sinh ra suy nghĩ cực đoan bán đứng chính bản thân mình.

 

Tiêu Khải Lượng vặn đầu quay lại, phẫn nộ lấn át lý trí, hắn ta giơ lên tay, muốn ra tay đánh trở lại trên khuôn mặt xinh đẹp của Quý Du Nhiên.

 

Động tác của Quý Du Nhiên không nhanh bằng Tiêu Khải Lượng, cô nhắm mắt lại dưới tiếng thét chói tai của Hồ Mộc Mộc, trong lòng cho rằng bản thân sắp ăn cái tát này rồi.

 

Nhưng sự đau đớn trong tưởng tượng lại không hề xuất hiện trên thực tế, Quý Du Nhiên mở mắt ra, thấy được một dáng người đàn ông cao lớn, đang ngăn cản cánh tay của Tiêu Khải Lượng.

 

Người đàn ông này mặc một áo vest màu xám, không mang cà vạt, áo sơ mi trắng tinh không nhiễm chút hạt bụi, nơi cổ áo sơ mi mở một cúc áo, trông rất thoải mái tùy ý. Trên đôi mắt phượng thon dài là cặp kính gọng vàng thoạt nhìn sạch sẽ văn nhã, chỉ là ánh mắt có chút thanh lãnh, làm con người hẳn thoạt nhìn văn nhã nhưng cũng nhiều hơn là sự vô tình.

 

Khí thế của Tiêu Khải Lượng vào lúc người đàn ông này xuất hiện, nháy mắt đã bị hạ xuống. “Hàn luật sự, ngài ngài...” Tiêu Khải Lượng khẩn trương đến mức nói năng lắp bắp.

 

Hàn Đình, là luật sư có tiếng trong nghề, trong suốt tám năm hành nghề chưa bao giờ thất bại một vụ kiện nào, những hồ sơ tố tụng khó khăn cỡ nào, khi vào trong tay hắn đều có thể chuyển bại thành thắng, người người đều biết đến ngoại hiệu của hắn “Hàn bất bại”.

 

Mấy năm trước, hắn nhận biện hộ cho một xí nghiệp nhỏ, mà trước đó giới trong nghề đều nhận định đây là vụ án thất bại, vậy mà cuối cùng nghe nói trong buổi lên tòa, hắn đã trực tiếp khiến cho công ty đối thủ thua thê thảm, thủ đoạn vô cùng đáng sợ.

 

Nhưng tính cách của con người này cũng rất quái lạ, hắn tiếp nhận án kiện cũng không bao giờ xem xét đến thân phận của nguyên chủ, cũng không xem xét thù lao được hưởng là bao nhiêu, tất cả chỉ dựa vào tâm tình của hắn.

 

Công ty của Tiêu Khải Lượng thời gian trước có mắc phải một vụ tranh chấp kinh tế, cấp trên luôn muốn mời Hàn Đình hỗ trợ nhưng vẫn bị cự tuyệt, vì thế Tiêu Khải Lượng chủ động nhận nhiệm vụ này, một khi hắn ta có thể mời được Hàn Đình, thì cấp trên hứa hẹn sẽ thăng cấp cho hắn ta lên vị trí phó giám đốc, vì chuyện này, hắn ta bận rộn suốt một tháng trời nay, chỉ mong Hàn Đình có thể nể mặt hỗ trợ.

 

“Tiêu Khải Lượng, anh có phải là đàn ông hay không? Anh vừa rồi muốn làm gì? Anh còn muốn đánh Quý Du Nhiên sao?” Hồ Mộc Mộc nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Tiêu Khải Lượng.

 

Tiêu Khải Lượng không để ý gì đến Hồ Mộc Mộc, ngược lại hắn ta chỉ muốn nóng lòng nói lời giải thích với Hàn Đình, nếu chỉ vì sự việc hôm nay mà hủy hoại ấn tượng của hắn ta trong mắt Hàn Đình, thì mọi nỗ lực lúc trước cùng với mộng thăng cấp của hắn ta, tất cả sẽ đi tong mất.

 

“Hàn luật sư, là người phụ nữ này ngang ngược vô lý, cô ta không hiểu chuyện nên kiếm tới đây nói lời khiêu khích, lại còn hất rượu lên người tôi, sau đó lại đánh tôi một tát, tôi thật sự không nhịn được nữa nên mới...”

 

“Ra tay đánh người, thì có thể tạm giam từ 5 đến 10 ngày, nếu anh cảm thấy không có vấn đề gì, thì cứ tiếp tục đánh. Đương nhiên, với sức lực của anh, thì chắc chắn sẽ tạo nên tổn thương về thể chất đối với cô gái này, tội cố ý tổn thương người khác, có thời hạn khoảng 3 năm tù.”

 

Hàn Đình buông tay của Tiêu Khải Lượng ra, lấy một chiếc khăn trắng lau tay mình, âm thanh của hắn không nặng không nhẹ, mỗi câu mỗi chữ như gãi đúng chỗ ngứa khiến người nghe rõ ràng, tựa hồ như nước suối mát lạnh giữa trưa hè, lành lạnh mà thoải mái.

 

Rất êm tai.

 

Người phụ nữ bên cạnh Tiêu Khải Lượng, khi nhìn thấy Hàn Đình cũng dựng thẳng sống lưng, lơ đãng cố ý sửa sang lại đầu tóc, lắc tay cũng cố ý đung đưa dưới ánh đèn lóe lóe, cô ta tiến gần đến hơn nữa, chỉ mong Hàn Đình có thể chú ý đến cô ta.

 

“Sao có thể nói như vậy được? Hàn luật sư à, là do cô gái này đánh người trước, chẳng lẽ Khải Lượng chỉ để bản thân bị đánh không như vậy?” Người phụ nữ liếc mắt nhìn Quý Du Nhiên một cái, có chút không cam lòng.

 

Quý Du Nhiên vốn còn cảm thấy giọng nói của người đàn ông đột ngột xuất hiện này rất là dễ nghe, nhưng giây tiếp theo, âm thanh dễ nghe đó đã tạt cho cô một chậu nước lạnh.

 

“Đương nhiên, các người cũng có thể lựa chọn trực tiếp báo án, để cảnh sát mang cô ấy đi.”

 

------oOo------

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.