Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan

Chương 168




 

Trong một khu chung cư xa hoa ở tầng 26, sau cửa sổ sát đất là ánh đèn sáng ngời, một bóng người tinh tế đứng lặng yên sau cửa sổ.

 

Hồ Mộc Mộc đứng đối diện với cửa sổ, tự rót ra hai ly rượu vang đỏ, chân mày hơi nhíu lại, cuối cùng dường như đã hạ được quyết tâm, xoay người đi thẳng đến bên một cái túi xách màu đỏ được đặt trên ghế sô pha, cô lục lọi ở bên trong, tìm thấy một cái hộp nhỏ nằm lẫn giữa một đống bao lì xì.

 

Mở cái hộp ra, từ bên trong rớt ra một viên kẹo, viên “kẹo” này so ra cũng không khác gì những viên kẹo bình thường khác, nho nhỏ, Hồ Mộc Mộc thận trọng đọc hướng dẫn viết bằng tiếng Anh được in trên vỏ hộp, thỉnh thoảng gặp vài từ không hiểu nghĩa thì cô sẽ tra từ điển, đến khi xem hiểu rõ thì cô đỏ mặt ngậm viên “kẹo”.

 

Nơi ở này của cô là hoàn toàn mới.

 

Căn phòng được trang hoàng mới tinh, toàn bộ gia cụ mới tinh, trên giá áo còn treo một cái váy cưới mới.

 

Trên bàn ăn trong phòng bếp có một mâm kẹo và trái cây, trên vách tường là chữ hỷ đầy vui mừng, trên trần nhà là vô số các bong bóng đầy màu sắc.

 

Đây chính là phòng tân hôn của Hồ Mộc Mộc và Liêu Bằng, hôm nay chính là ngày tổ chức hôn lễ của hai người họ.

 

Đã một năm trôi qua kể từ ngày Hồ Mộc Mộc gặp phải tên ác ôn đó, cô và Liêu Bằng rốt cuộc đã vững tâm bước vào lễ đường.

 

Căn hộ lúc trước vì tồn tại ký ức không vui, nên sau khi Hồ Mộc Mộc xuất viện thì Liêu Bằng liền sắp xếp bán căn hộ đó đi, về sau Quý Du Nhiên biết việc này, liền nói với cô là để cô ấy lo liệu việc này cho, cô ấy đổi căn phòng tân hôn cũ để đưa qua cho cô một căn hộ xa hoa thuộc về bất động sản của Giang thị.

 

Nhưng rõ ràng hai bên chênh lệch giá cả rất lớn, sao có thể nói đổi là đổi được?

 

Trong lòng Hồ Mộc Mộc cảm thấy vô cùng ấm áp, cô biết cô bạn thân của mình ngoài miệng thì không nói, nhưng trong lòng ắt hẳn là có tồn tại sự áy náy với cô, thời điểm cô và Liêu Bằng không đồng ý với căn hộ mới này, thì Quý Du Nhiên cương quyết bắt hai người phải nhận vì đây là quà tân hôn cô tặng cho vợ chồng họ, không nhận thì không xem cô ấy là bạn, nhớ lại cảnh Quý Du Nhiên nói nếu họ không nhận thì sẽ từ mặt, Hồ Mộc Mộc không nhịn được mà cười rộ lên.

 

Viên “kẹo” trong miệng đã hòa tan gần hết, thân thể của Hồ Mộc Mộc cũng bắt đầu nóng lên, cô nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, trở về phòng thay qua một cái đầm ngủ ren màu rượu đỏ, lại phun thêm một chút nước hoa thoang thoảng lên mái tóc, sau đó thấp thỏm chui vào trong chăn.

 

Sau khi Liêu Bằng đi ra từ phòng tắm, anh không chú ý đến trang phục rất chi là gợi cảm của Hồ Mộc Mộc, chỉ nhìn thấy bả vai và hai tay của cô lộ ra ngoài chăn, anh chần chờ một chút rồi xoay người đi đóng cửa ban công, bây giờ còn chưa phải là mùa hè, buổi tối ngủ mà mở cửa thì rất dễ sẽ bị cảm lạnh.

 

Hồ Mộc Mộc thấy Liêu Bằng không chút dao động mà ôm chặt cô trong chăn, che kín đến cả phần cổ của cô, muốn nói lại thôi.

 

Liêu Bằng cách tấm chăn vỗ vỗ lên người Hồ Mộc Mộc, “Mộc Mộc, vất vả cả ngày rồi, em có mệt không? Anh đã nói là không cần chờ anh, cứ ngủ trước đi mà.”

 

“Cũng tạm được, không mệt lắm.” Hồ Mộc Mộc vốn dĩ có chút khô nóng, hiện tại bị chăn trùm kín thì còn nóng hơn nữa, cô đẩy chăn xuống, tự mình ngồi dậy, lộ ra phần bả vai ngọc ngà, lại hất nhẹ tóc, làn hương thoảng thoảng theo đó mà tỏa ra.

 

Áo ngủ xác thật vô cùng gợi cảm, là do Quý Du Nhiên và Hồ Mộc Mộc cùng nhau lựa chọn, quyến rũ mà không dung tục, phần ren tinh xảo bao lấy nửa bầu ngực, lại đúng dịp không lộ ra hai trái đào nho nhỏ trước đỉnh, lớp vải tơ tằm mềm mỏng phác họa rõ ràng đường cong trước ngực, cô còn phối với mái tóc xoăn nhẹ phần đuôi, vũ mị gợi cảm, khiến người mơ màng, giống như một bông hoa hồng đang tỏa sắc hương giữa buổi ban hè, đợi người đến hái.

 

Nhưng toàn bộ sự chuẩn bị tỉ mỉ kỹ càng này của Hồ Mộc Mộc đều đã bị Liêu Bằng làm lơ, anh ấn Hồ Mộc Mộc về lại ổ chăn, ôm lại kỹ càng, còn dịu dàng nói, “Ngoan, ngủ sớm một chút đi.”

 

Nói xong, không biết anh rút từ đâu ra một quyển pháp luật chuẩn bị từ trước, bắt đầu đọc.

 

Hồ Mộc Mộc vừa khó chịu lại vừa sốt ruột.

 

Lúc trước, cô và Liêu Bằng có làm vài hành động thân mật với nhau, nhưng chung quy là vẫn không đi đến bước cuối cùng, chờ đến khi hai người đính hôn, cô lại xảy ra chuyện, mà chuyện đó đích thật đã để lại bóng ma tâm lý rất lớn trong lòng cô, thế nên sau khi xuất viện, có một khoảng thời gian dài cô cảm thấy rất mâu thuẫn với việc làm tình.

 

Liêu Bằng cũng rất thấu hiểu cho cô, chưa bao giờ ép buộc cô phải làm thế này thế kia cho anh ấy, ngược lại anh còn đối xử với cô vô cùng cẩn thận, nhiều nhất là chỉ hôn hôn cô, nhưng nụ hôn này cũng rất khắc chế, càng đừng nói đến những hành vi thân mật lúc trước, tất cả chúng đều đã thành quá khứ rồi.

 

Liêu Bằng thật sự rất sợ sẽ gợi lại hồi ức đau thương cho cô, nên một chút động tác thân thiết, anh cũng không dám làm.

 

Lúc ban đầu Hồ Mộc Mộc rất cảm kích sự quan tâm này của anh, nhưng cô cũng yêu Liêu Bằng, nên lẽ dĩ nhiên cô không hy vọng vợ chồng hai người chỉ dừng ở chỗ tương kính như tân, cho nên ngày cô hạ quyết tâm lấy Liêu Bằng, thì cô cũng nỗ lực điều chỉnh trạng thái tâm lý của mình.

 

Mỗi ngày cô đều đi gặp bác sĩ tâm lý, thường xuyên tự khai thông chính mình, may mắn cô vốn là người có tính cách phóng khoáng, sự kiện lần đó dưới sự nỗ lực của cô, theo thời gian cũng đã dần trôi vào quên lãng, cho dù ngẫu nhiên nhớ đến thì cũng không còn ảnh hưởng đến cảm xúc của cô.

 

Tuy rằng ngày thường trên phương diện nói chuyện giao tiếp thì Hồ Mộc Mộc có vẻ không câu nệ tiểu tiết, nhưng với loại chuyện hoan ái này, cô cũng giống với nhiều cô gái khác, thẹn thùng, không thể nào chủ động trước được.

 

Hồ Mộc Mộc không làm ra thêm hành động nào khác, Liêu Bằng dường như cũng đã quen với trạng thái chung sống này với Hồ Mộc Mộc, hai người cho dù có ngủ trên cùng một cái giường, cũng không ai lướt qua ranh giới vô hình giữa hai bên, làm ra bất luận cử chỉ thân mật nào.

 

Cả thân thể và tâm lý của Hồ Mộc Mộc đều đã được chữa lành, nhưng vì xấu hổ nên cô không cách nào mở miệng được, vì thế đến một ngày cô bối rối kể lại chuyện này cho Quý Du Nhiên.

 

Người bạn tốt này của cô, sau khi nghe xong chuyện, không nói hai lời lập tức kéo cô đến trung tâm thương mại mua một cái váy ngủ cực kỳ gợi cảm, hôm hôn lễ còn thần thần bí bí tặng cho cô một viên “kẹo”, nói là dùng để trợ hứng, không gây thương tổn cho thân thể, bảo cô ăn vào đêm tân hôn.

 

Sau vài phút đấu tranh tư tưởng trong chăn, Hồ Mộc Mộc nhanh nhẹn chui ra, đoạt lấy cuốn sách trong tay của Liêu Bằng.

 

“Không được đọc nữa!”

 

Liêu Bằng sửng sốt, quay đầu nhìn cô.

 

Một bên dây của áo ngủ trượt khỏi bờ vai tinh tế của cô, lộ ra phân nửa bầu ngực sữa, trắng trắng hồng, yết hầu Liêu Bằng trở nên khô khốc, anh nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác.

 

Trong ấn tượng của anh, đồ ngủ của Hồ Mộc Mộc không phải là bộ đồ đùi hoạt hình thì cũng là đồ dài hoạt hình, trước nay chưa từng mặc kiểu dáng như thế này.

 

Liêu Bằng khàn giọng hỏi, “Mộc Mộc, đêm nay em làm sao vậy?”

 

Hồ Mộc Mộc nhớ Quý Du Nhiên đã từng nói với cô, đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, đặc biệt là khi cô gái mà hắn thích chủ động quyến rũ hắn, thì căn bản là không thể kiềm chế được.

 

Nhưng cô đã tỉ mỉ trang điểm như thế này, vậy mà Liêu Bằng còn không liếc mắt nhiều thêm một cái, Hồ Mộc Mộc vừa sợ thất bại vừa nôn nóng, cô liền liên tưởng đến một phương diện khác.

 

Ví dụ như đôi tình nhân quen nhau quá lâu nhưng không có sinh hoạt giường chiếu, cho nên lâu ngày Liêu Bằng đã mất đi hứng thú với cô? Hay không xem cô là phụ nữ? Vậy vì sao anh ấy vẫn muốn kết hôn với cô? Dứt khoát kết nghĩa anh em là được rồi mà!

 

Hồ Mộc Mộc cắn môi lộ vẻ khổ sở, chẳng lẽ anh ấy kết hôn với cô là vì trách nhiệm sao?

 

Ngay thời điểm Hồ Mộc Mộc đang miên man suy nghĩ, kỳ thật Liêu Bằng cũng đang phải trải qua dày vò.

 

Anh sao có thể không nhìn ra được vẻ đẹp gợi cảm tuyệt trần tối này của Hồ Mộc Mộc cơ chứ? Vừa bước ra phòng tắm, thấy cảnh này là suýt nữa máu mũi phun trào rồi, chỉ sợ bản thân thất thố bị cô nhìn thấy, nên mới nhanh chóng chạy ra ban công hứng gió để bình tĩnh lại.

 

Vì không để cho Hồ Mộc Mộc phải nhớ lại phần ký ức không vui ngày đó, Liêu Bằng đã khắc chế bản thân bao lâu nay.

 

Mỗi đêm ôm cô gái mình yêu thương đi vào giấc ngủ, lại không thể làm ra được chuyện gì, thậm chí thân thiết với cô thôi cũng không được quá mức, có thể nói, đây thật sự là một đại cực hình với một người nam nhân bình thường như anh.

 

Hôm nay là tân hôn của anh và Hồ Mộc Mộc, anh không phải là không có mong chờ vào một buổi tối lãng mạn của hai người, nhưng vì Hồ Mộc Mộc, anh tình nguyện xem ngày này, thậm chí là về sau, đều như là những tháng ngày chưa kết hôn.

 

Anh sẽ cố gắng khắc chế dục vọng của mình, không để mặt sinh lý khống chế mình, anh sẽ chờ đến ngày Hồ Mộc Mộc bước ra khỏi bóng ma tâm lý.

 

Liêu Bằng đã chuẩn bị tốt cho việc tối nay sẽ không phát sinh bất kỳ chuyện gì, nhưng cố tình Hồ Mộc Mộc lại không thành thật chút nào, mỗi một động tác cử chỉ của cô đều vô cùng câu hồn người, Liêu Bằng chỉ có thể nhìn vào những con chữ buồn chán trong quyển sách pháp luật để áp xuống nỗi xao động trong cõi lòng kia.

 

“Anh Bằng, anh không yêu em nữa sao?”

 

Sau lưng truyền đến âm thanh ai oán của Hồ Mộc Mộc, trong lòng Liêu Bằng liền căng thẳng, anh tức khắc cảm thấy cô vừa đáng yêu vừa buồn cười, đang định trêu chọc cô, vừa mới quay đầu liền nhìn thấy một đôi môi đỏ rực hướng về phía anh.

 

Lông mi Hồ Mộc Mộc run run, chủ động hôn lên môi của Liêu Bằng, cô vừa kích động mà lại có chút trúc trắc, nỗ lực với đầu lưỡi của mình vào trong khoang miệng của Liêu Bằng, hai bên giao triền nhau.

 

Đây không phải là lần đầu tiên hai người hôn môi, nhưng đúng là lâu lắm rồi mới có nụ hôn sâu như thế này, dường như từ khi cô xuất viện, mỗi lần Liêu Bằng và cô hôn môi chỉ như là chuồn chuồn lướt nước.

 

Hai người họ chính là những người thân mật với nhau nhất, nhưng lại không hề làm ra bất kỳ hành động thân mật nào.

 

Tương tự vậy, Liêu Bằng cũng đã rất lâu rồi không cảm thụ được sự thân mật nào với Hồ Mộc Mộc, cứ như một thế kỷ dài đằng đẵng đã trôi qua.

 

Anh rất nhớ cảm giác này, sau khi Hồ Mộc Mộc chủ động thì anh cũng đảo khách thành chủ, một tay giữ lấy cái gáy của cô, đưa lưỡi vào miệng cô, tham lam hấp thu hương vị của cô, thật ngọt ngào, không biết vừa rồi cô đã ăn vụng món ngon nào.

 

Thời điểm khi sắp mất đi lý trí, Liêu Bằng nhanh chóng đẩy Hồ Mộc Mộc ra.

 

Trong đôi mắt sóng sánh ánh nước của Hồ Mộc Mộc đã trở nên mê mang, cô nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuấn tú rực rỡ như ánh mặt trời của Liêu Bằng, miệng bẹp lại, tiếp tục lặp lại câu lên án vừa đáng yêu vừa cố tình gây rối kia.

 

“Anh Bằng, anh không yêu em nữa sao?”

 

------oOo------

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.