Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan

Chương 167




 

Vào buổi sáng mùa đông, ánh mặt trời rực rỡ, cho dù dự báo thời tiết nhiệt độ chỉ có mấy độ, thế nhưng thực tế thì lại không hề lạnh cho lắm.

 

Một người thanh niên với vóc dáng mảnh mai đi ra từ trạm tàu điện ngầm, liếc mắt nhìn thấy một chiếc siêu xe màu hồng vô cùng bắt mắt đang đậu phía bên kia đường.

 

Cậu hạ thấp mí mắt, như ngày thường đi đến mở khóa một chiếc xe đạp đang được đậu gần trạm tàu điện ngầm.

 

Thẩm Từ Mỹ lái xe đi theo trong chốc lát, thấy người thanh niên đi trước vẫn đang làm lơ mình, đành phải bấm còi hai cái, hạ thấp cửa sổ xe, nói chuyện với cậu.

 

“Này! Lục Bắc, anh không nhìn thấy tôi sao?”

 

Lục Bắc bóp thắng xe, dừng lại, lạnh nhạt hỏi, “Có việc gì sao?”

 

Thẩm Từ Mỹ thấy người thanh niên đã làm lơ cô nhiều hôm rồi, hôm nay đột nhiên nói chuyện với cô, trong lúc nhất thời mặt cô đỏ lên, lắp bắp nói, “Có...có chút chuyện, là về buổi tối hôm đó...”

 

Lục Bắc có chút không kiên nhẫn đánh gãy lời của cô, “Không phải cô nói là về sau tuyệt đối không nhắc lại chuyện đó sao, cũng không cho tôi quấn lấy cô, còn nói không cần tôi phụ trách đó sao? Vậy cô còn đuổi theo tôi làm gì?”

 

“Tôi...Tôi...”

 

Thẩm Từ Mỹ lập tức ngây ngốc, không biết nên trả lời như thế nào, bởi vì Lục Bắc nói không sai, những lời này là do chính cô nói ra.

 

Lục Bắc đợi vài giây, thấy Thẩm Từ Mỹ cắn môi không nói chuyện, nơi đáy mắt cậu hiện lên một sự thất vọng, lên xe đạp, rời đi.

 

Chuyện đêm hôm đó, buổi sáng hôm sau Thẩm Từ Mỹ tỉnh lại thì liều mạng không nhận, chỉ nói là chuyện ngoài ý muốn, là say rượu loạn tính, một mực khẳng định hai người phải xem như chưa có chuyện gì xảy ra, hai bên không được dây dưa lẫn nhau.

 

Vì thế cậu làm theo.

 

Bởi, không làm theo thì còn có cách nào nữa đâu.

 

Có lẽ thật sự giống như lời Thẩm Từ Mỹ nói, chỉ là do say rượu loạn tính mà thôi, rốt cuộc thì cô chính là người ngậm thìa vàng mà lớn lên, sao có thể coi trọng một đứa trẻ nghèo đi ra từ vùng núi hoang vu như cậu được? Ngay cả tư cách để dây dưa với cô, cậu còn không có.

 

Lục Bắc cười tự giễu.

 

Đều là do chính cậu đa tình, một đêm đó cậu không hề ngủ, suốt đêm chỉ suy nghĩ về cuộc sống về sau, làm sao có thể xây dựng điều kiện sinh hoạt tốt cho Thẩm Từ Mỹ giống như tình trạng hiện giờ của cô, đáng tiếc...cậu suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng người ta chỉ xem cậu như tình một đêm mà thôi.

 

Thẩm Từ Mỹ cũng không hiểu bản thân tại sao lại nói ra những lời như vậy.

 

Kỳ thật cô nhớ rất rõ ràng mọi chi tiết xảy ra trong đêm hôm đó, cũng biết đó căn bản không phải là say rượu loạn tính, nhưng tới buổi sáng ngày hôm sau, vào thời điểm mà không khí ái muội lộ ra vào giữa buổi ban ngày, khi mà men say không còn được xem là một cái cớ tốt để che giấu nữa, thì cô liền luống cuống.

 

Cô vừa tự hoài nghi chính bản thân, vừa không biết đối mặt với Lục Bắc như thế nào.

 

Cô rõ ràng đã thích anh Tiểu Phàm nhiều năm như vậy, sao chỉ trong chớp mắt đã leo lên giường với người khác? Lại còn là trong tình huống hoàn toàn tự nguyện, không có chút kháng cự nào! Tình cảm của cô lại rẻ mạt như vậy sao?!

 

Lục Bắc sẽ đánh giá con người cô như thế nào? Liệu anh ấy có cho rằng cô là một người tùy tiện hay không? Tình cảm tùy tiện, lên giường cũng tùy tiện.

 

Thẩm Từ Mỹ nhìn bóng dáng đang đạp xe đi càng lúc càng xa kia, cô chìm sâu vào nỗi buồn phiền của bản thân.

 

Thật sự thì trong chuyện tình cảm cô không có bất kỳ kinh nghiệm gì, cô hẳn là phải tìm một người “có kinh nghiệm đầy mình” để thỉnh giáo, nhưng phải tìm ai bây giờ? Bên cạnh cô cũng chỉ có vài người bạn nữ trạc tuổi, nam nhân thì các cô ấy cũng chơi qua rồi, nhưng thực tế thì cũng chỉ là chơi chơi mà thôi, nói đến chuyện yêu đương thì còn xa lắm.

 

Thẩm Từ Mỹ không chút nghĩ ngợi liền đánh rớt đám bạn bè của mình.

 

Ngay thời điểm cô đang hết đường xoay xở, thì đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh yểu điệu, cầm theo túi bánh mỳ, thong thả bước vào cao ốc, không phải là Quý Du Nhiên thì còn là ai nữa?

 

Trong lòng Thẩm Từ Mỹ lập tức nổi lên một chủ ý.

 

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt mà đã qua một tháng rồi.

 

Trong một tháng này, Thẩm Từ Mỹ đột nhiên trở nên vô cùng trầm tính an tĩnh, cô không còn giống như trước kia cứ thích đi trêu chọc Lục Bắc, không cố tình tìm cậu nói chuyện nữa, nhưng cũng không hoàn toàn phân rõ khoảng cách với cậu.

 

Ban ngày khi ở công ty, cô vẫn như cũ là trợ thủ của cậu, nhưng trừ bỏ đề tài công việc thì cô không hề nhắc lại chuyện phát sinh vào đêm hôm đó nữa, giống như chính lời cô nói, chuyện hôm đó là ngoài ý muốn, hơn nữa đã qua lâu lắm rồi.

 

Nhưng nếu là đã qua lâu lắm rồi, thì sao vào những lúc hai người ngồi làm việc, thì thỉnh thoảng cô sẽ nhìn chăm chú Lục Bắc.

 

Khi Lục Bắc buông bút vẽ trên tay xuống, ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Thẩm Từ Mỹ, cô cũng không ngờ Lục Bắc sẽ ngẩng đầu nhìn mình, lập tức trở nên mất tự nhiên, nhanh chóng quay đầu nhìn đi chỗ khác.

 

Trong một tháng này, lòng dạ Lục Bắc cũng vô cùng lo lắng bất an, cậu không phải là không nhìn thấy sự biến hóa của Thẩm Từ Mỹ, dường như cô đã làm đúng theo những lời mà cô đã nói, không dây dưa, không cần cậu phụ trách, vẫn làm việc bình thường với cậu cứ như là chưa từng có chuyện gì phát sinh.

 

Chỉ là, cậu thật sự mong muốn kết quả như thế này sao?

 

Đương nhiên không phải.

 

Đây là lần đầu tiên cậu thật sự muốn yêu đương với một người con gái, muốn đối tốt với cô, muốn chăm sóc cho cô, muốn đưa cô vào tương lai của cậu, nhưng kết quả chỉ có mình cậu mang suy nghĩ này mà thôi, trong lòng cô gái đó, thì cậu chỉ là một lần ngoài ý muốn mà thôi.

 

Thật sự cứ để như vậy sao? Dừng lại ở việc “chỉ là ngoài ý muốn” thôi sao?

 

Thấy Thẩm Từ Mỹ rời khỏi ghế ngồi, Lục Bắc nghĩ ngợi, quyết định không so đo về vấn đề tự trọng nữa, chủ động đi tìm Thẩm Từ Mỹ nói chuyện với cô một lần nữa.

 

Nhưng cậu vừa ra khỏi bộ phận thiết kế, liền nhìn thấy Thẩm Từ Mỹ và người đàn ông lần trước kia cùng đi đến cầu thang thoát hiểm.

 

Lục Bắc hơi co lại nắm tay, chân giống như đóng đinh trên sàn nhà, cậu theo bản năng sờ sờ túi quần, hôm nay hên là cậu có mang theo khăn giấy.

 

5 phút sau, Thẩm Từ Mỹ bước ra khỏi cầu thang, nhưng lần này cô không khóc, mà mang theo một nụ cười tươi tắn, trong mắt cũng lộ ra sự vui vẻ, cô không chú ý thấy cạnh cửa cầu thang đang có Lục Bắc đứng đó, bước chân nhẹ nhàng trở về văn phòng.

 

Nụ cười nhẹ nhàng tươi tắn như vậy, trước nay Lục Bắc vẫn chưa từng thấy trên mặt cô bao giờ.

 

Cậu ngơ ngác đứng đó, bao khăn giấy bất tri bất giác bị cậu siết chặt.

 

Vì hoàn cảnh gia đình khiến cậu tự ti, không đủ dũng khí để theo đuổi Thẩm Từ Mỹ, so sánh với người đàn ông mà Thẩm Từ Mỹ thích mười mấy năm nay, Lục Bắc cảm thấy bản thân kém quá xa.

 

Cậu không đẹp trai như người ta, cũng không có xuất thân bề thế như người ta, cho dù cậu có nỗ lực đến thế nào thì cũng luôn kém người ta một đoạn rất xa.

 

Một cô gái tốt như Thẩm Từ Mỹ, hẳn là phải nhận được điều kiện tốt nhất.

 

Gần tới cuối năm, công ty có rất nhiều hạng mục cần phải hoàn thành, Lục Bắc là tổng giám thiết kế trong công ty của Quý Du Nhiên, tự nhiên là phải tận lực tận trách với mỗi một hạng mục.

 

Hôm nay cậu ở lại công ty thương thảo một kế hoạch với Quý Du Nhiên, đến lúc nhìn lại thời gian thì đã 10h tối, sau khi ra khỏi văn phòng cô ấy, ngoài ý muốn Lục Bắc thấy đèn trong bộ phận thiết kế vẫn còn sáng, mà Thẩm Từ Mỹ cũng vừa vặn ôm một thùng giấy bước ra ngoài.

 

“Cậu đó, làm gì thì làm nhưng đừng làm ra chuyện để rồi đến cuối cùng bản thân phải hối hận.” Lục Bắc đột nhiên nhớ lại lời của Quý Du Nhiên nói với cậu khi nãy trong phòng làm việc.

 

Dạo gần đây, mỗi lần nói chuyện, chị ấy đều nói một vài câu hơi quái dị với cậu, dường như đang ám chỉ gì đó, còn thỉnh thoảng phê bình cậu vài câu.

 

Không chờ Lục Bắc ngẫm nghĩ xong, thì Quý Du Nhiên đã dẫm trên giày cao gót, thong thả ung dung bước ra về.

 

Công ty to như vậy lập tức trở nên an tĩnh, chỉ còn lại hai người là Lục Bắc và Thẩm Từ Mỹ, Lục Bắc tỉnh táo nhìn lại thì phát hiện bên trong thùng giấy do Thẩm Từ Mỹ đang bê đều là những món đồ trên bàn làm việc của cô, cậu chần chừ rồi cất lời hỏi, “Cô...phải đi sao?”

 

Thẩm Từ Mỹ mím môi gật đầu, “Tôi vốn chỉ là thực tập sinh ở đây, bây giờ phải trở về trường để tiếp tục học.”

 

Mới đầu mục đích cô đến đây là để theo đuổi Cảnh Hách Phàm, hiện tại cô đã có được mối tình cảm lúc trước, nên theo lẽ dĩ nhiên cô không cần phải ở đây thêm nữa.

 

Lục Bắc lập tức suy diễn theo hướng này.

 

Không sai, Thẩm Từ Mỹ còn phải đi học.

 

“À.....à đúng vậy. Vậy thì chúc cô học thật tốt.”

 

Lục Bắc thật sự không biết bản thân nên thể hiện thái độ như thế nào, cậu chỉ biết cậu không có tư cách ngăn cản việc học tập của Thẩm Từ Mỹ, toàn bộ đại não của cậu đã ngừng hoạt động, hai chân cũng không nghe theo sai sử của cậu mà tự động hướng về phía cửa chính của công ty.

 

“Tôi sẽ đi nước Anh du học 3 năm.”

 

Phía sau, đột nhiên truyền đến âm thanh nhẹ nhàng của Thẩm Từ Mỹ.

 

Lần này Lục Bắc không phản ứng lại, cả người cậu đều cứng ngắc, ngay đến xoay người cũng quên mất, cứ đờ ra người như vậy.

 

Thẩm Từ Mỹ chớp chớp mắt, cảm giác nơi hốc mắt thật chua xót.

 

Ngày đó khi cô hỏi Quý Du Nhiên về chuyện tình cảm của mình, Quý Du Nhiên chỉ hỏi cô một vấn đề, “Cô rốt cuộc là thích Lục Bắc hay là Cảnh Hách Phàm? Hay là thích cả hai người?”

 

Vô nghĩa, nếu cô biết thì cô đã không cần phải hỏi chị ấy rồi !

 

Kết quả, Quý Du Nhiên đã nhàn nhạt ném lại cho cô một câu, “Một tháng, đừng tìm đến bất kỳ ai trong hai người đó, không suy nghĩ đến chuyện quá khứ, chỉ cần hiểu rõ hiện tại cô đang thích ai.”

 

Vì thế, suốt một tháng vừa qua, cô vẫn luôn cân nhắc vấn đề này.

 

Cuối cùng cô phát hiện, ánh mắt cô vẫn luôn không tự chủ mà nhìn theo người thanh niên thân hình mảnh mai kia, ngày thường vẫn luôn nghĩ đến cậu, thậm chí ngay cả khi Cảnh Hách Phàm đến công ty mà cô cũng không để ý tới.

 

Cho nên, khi đó cô mới hiểu được, cô đã bắt đầu thích Lục Bắc.

 

Sau khi làm rõ được chuyện này, cô tiếp tục tìm Quý Du Nhiên, kết quả Quý Du Nhiên lại không chút bất ngờ với sự di tình biệt luyến này của cô, tiếp tục nhàn nhạt ném một vấn đề mới cho cô, “Nếu cô và Lục Bắc ở bên nhau, có thể không để ý đến gia cảnh nghèo nàn của cậu ấy không?”

 

Thẩm Từ Mỹ vô cùng kinh ngạc với câu hỏi này của Quý Du Nhiên, cô căn bản không suy xét đến vấn đề này! Cảm tình không phải là một chuyện thuần túy sao? Sao lại để vấn đề vật chất liên quan vào đây?

 

Nhưng cô gái Quý Du Nhiên dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, nhẹ nhàng nói ra.

 

“Cô cũng biết Lục Bắc là một người có lòng tự trọng rất mạnh, tính cách nghiêm túc, chuyện môn đăng hộ đối nghe có vẻ xưa cũ, nhưng đích xác là vẫn có đạo lý của nó. Cô không ngại chuyện hoàn cảnh gia đình của Lục Bắc, nhưng liệu bố mẹ cô có bỏ qua không?”

 

Thẩm Từ Mỹ sửng sốt. Trước kia sở dĩ bố mẹ không phản đối cô thích Cảnh Hách Phàm và bởi vì mọi phương diện của Cảnh gia đều mạnh hơn Thẩm gia, bố mẹ cô thấy cô thích người như vậy thì lẽ dĩ nhiên sẽ rất vui mừng, nhưng nếu đổi thành Lục Bắc.

 

Thẩm Từ Mỹ ít nhiều cũng biết hoàn cảnh của Lục Bắc, toàn bộ gia đình đều dựa vào tiền lương của Lục Bắc, nếu Cảnh Hách Phàm mà rơi vào tình cảnh như Lục Bắc, thì với ánh mắt thương nhân của bố mẹ cô, thì thật đúng khó mà nói được.

 

Quý Du Nhiên lại thay đổi góc độ vấn đề mà tiếp tục nói ra, “Đương nhiên, nếu bố mẹ cô không đồng ý, nhưng nếu cô dũng khí chống đối với bố mẹ để lựa chọn tình yêu đời mình, thì tôi đây sẽ rất bội phục cô."

 

Thẩm Từ Mỹ biết Quý Du Nhiên còn chưa nói xong, chờ chị ấy nói câu kế tiếp.

 

Quả nhiên, chị ấy không chút khách khí cười nhạo tiếp lời của chính mình, “Chỉ là, không có ánh sáng của một “bạch phú mỹ” thì một Thẩm Từ Mỹ sẽ có cái gì, ngoài vẻ xinh đẹp và trẻ trung, thì cô sẽ có cái gì khác nữa? Ngay đến một vị trí thực tập cô cũng làm không xong, nói một câu không dễ nghe, không có một đàn ông nào sẽ mãi yêu thích một người con gái chỉ suốt ngày biết ăn chơi làm đẹp cả, một người làm mệt bở hơi tai, một người chỉ biết tiêu phá, cho dù cô và Lục Bắc miễn cưỡng ở bên nhau, thì cô nghĩ liệu hai người có thể đi được bao xa trên đoạn đường tình cảm

này đây?”

 

Quý Du Nhiên biết lời nói này của mình khá nặng nề, lại còn mang tính đả kích, nhưng với người nào thì phải dùng cách này, Thẩm Từ Mỹ vốn đã quen được nuông chiều, phải có đả kích thì cô nàng mới tỉnh ra được. Người ngoài cuộc luôn tỉnh táo, cô có thể nhìn ra được Lục Bắc cũng có tình cảm với Thẩm Từ Mỹ, nhưng cậu thanh niên ấy quá mẫn cảm, quá tự ti, nguyên nhân chính là vì hoàn cảnh gia đình đã khắc sâu vào con người cậu, trong lúc nhất thời khó mà thay đổi được, cho nên chỉ cần Thẩm Từ Mỹ tỏ ra một chút thái độ cự tuyệt, thì cậu ấy nhất định sẽ cho rằng bản thân không xứng với cô.

 

Nếu không kích thích Thẩm Từ Mỹ một chút, để cô nhóc này thu liễm cảm giác ưu việt mà cô nàng thường hay biểu hiện ra bên ngoài, để cô nàng ý thức được ngoài việc cô ấy và Lục Bắc liệu có tình cảm với nhau, thì giữa hai người vẫn còn những vấn đề khác cần phải đối mặt.

 

Nếu không giải quyết những vấn đề này, vậy thì chuyện tình của hai con người trẻ tuổi này, dù có đến được với nhau, thì về sau cũng không thể bền vững được.

 

Đương nhiên, bản thân là một bà mối tận trách thì cô cũng phải tìm Lục Bắc nói chuyện, để cậu ấy có thêm tự tin, gia đình và xuất thân không phải là điều bản thân có thể lựa chọn, hơn nữa với năng lực của cậu ấy, thì nhất định sẽ là tiền đồ sáng lạn.

 

Ai, sao mấy lời ác độc toàn thuộc về phần của cô không vậy nhỉ!

 

Quý Du Nhiên thở dài, “Từ Mỹ, cô là một cô gái tốt, nhưng cô cũng cần phải có thời gian để trưởng thành, cô không bắt buộc phải trở thành một người công thành danh toại, nhưng ít ra cô cần phải biết được, sinh hoạt và cuộc sống của chính cô không thể chỉ dựa vào mỗi người đàn ông của mình, chính mình cũng phải có ý thức nỗ lực vươn lên.” Lục Bắc cũng vậy, nếu cậu ấy thích Thẩm Từ Mỹ, thì không thể luôn lấy cái cớ bản thân không xứng để trốn tránh, cậu hẳn phải nỗ lực để xứng đôi với Thẩm Từ Mỹ mới đúng, đây mới là chuyện một người đàn ông nên làm.

 

Câu nói này đã khiến Thẩm Từ Mỹ trầm mặc suy nghĩ.

 

Cô vẫn là đã suy nghĩ quá nông cạn, quá ngây thơ.

 

Thẩm Từ Mỹ đột nhiên rất hâm mộ Quý Du Nhiên, chị ấy là một cô gái đi ra từ một gia đình bình thường, cũng không lớn hơn cô bao nhiêu tuổi, nhưng chị ấy lại có năng lực để bản thân có thể sánh vai với những người đàn ông khác, để bọn họ khăng khăng một mực theo đuổi chị ấy.

 

Còn cô thì sao? Nếu nháo loạn với bố mẹ, rời bỏ gia đình, thì về sau cô sẽ sống như thế nào, cái gì cô cũng không có, vậy thì sao cô có thể xứng đôi với Lục Bắc được.

 

Một hồi nói chuyện đã giúp Thẩm Từ Mỹ hiểu rõ, một tình yêu cần phải có sự vun đắp và bình đẳng, cùng ưu tú như nhau, cùng nỗ lực như nhau. Tựa như bánh răng, nếu chỉ có một bánh răng chuyển động, thì sớm hay muộn nó cũng phải dừng lại mà thôi.

 

Lục Bắc vẫn đứng tại chỗ như cũ, cậu dường như không hiểu được câu nói mà Thẩm Từ Mỹ vừa nói ra, cô ấy phải đi Anh quốc học tập ba năm là sao?

 

“Trong khoảng thời gian này em đã suy nghĩ rất nhiều, em phát hiện tình cảm của em đối với anh Tiểu Phàm không phải là không buông xuống được, sự chấp niệm này không phải là tình yêu.”

 

Bởi vì Lục Bắc trước sau vẫn không xoay người lại, Thẩm Từ Mỹ mới có dũng khí để tiếp tục nói, “Đêm hôm đó không phải là say rượu làm loạn, em rất rõ ràng giữa anh và em đã phát sinh chuyện gì, sở dĩ em nói những lời đó là vì sợ anh sẽ ghét bỏ em, ghét bỏ em là người dễ dãi không chung tình, ghét bỏ em có thể tùy tiện lên giường với người đàn ông khác.”

 

“Về sau em phát hiện ra, kỳ thật người em thích là anh. Những lời em nói ra chỉ là để làm giá cho bản thân, muốn chờ anh đến cầu xin em. Em chính là nghĩ, nếu em ba bốn lần nói lời cự tuyệt, nhưng anh vẫn duy trì muốn phụ trách với em, vẫn muốn cùng em ở bên nhau, vậy mới có thể chứng tỏ rằng anh thích em, không ghét bỏ em.”

 

“Nhưng em đã quá tự phụ, em dựa vào cái gì mà yêu cầu anh làm như vậy với em chứ ? Anh là một nhà thiết kế ưu tú, còn em là cái gì cơ chứ?”

 

Thẩm Từ Mỹ càng nói càng kích động, nước mắt cũng bắt đầu tuôn trào, “Nhiều năm như vậy, đến cả việc học hành cơ bản nhất em cũng làm không xong, toàn ỷ vào chút tiền bạc của gia đình mà sống vô tâm vô phế, em chính là một đứa con nít bị chiều hư, em chính là...Um...”

 

Thẩm Từ Mỹ mở to mắt, một đôi mắt xinh đẹp đong đầy lệ, cô nhìn Lục Bắc đang dùng sức hôn cô, cô run rẩy vứt thùng giấy xuống đất, ôm cổ cậu, đáp lại nụ hôn của cậu.

 

Sau khi nụ hôn mãnh liệt kết thúc, Lục Bắc nâng lên khuôn mặt khóc lóc lem luốc của Thẩm Từ Mỹ, vừa muốn cười nhưng cũng vừa đau lòng, cậu giúp cô lau đi nước mắt.

 

“Là anh sai, người sai là anh, anh phải mặt dày mày dạn theo đuổi em, mặc kệ em nói cái gì thì anh cũng phải kiên định nói lời phụ trách với em, biến em thành người yêu của anh.”

 

Lục Bắc không ngừng lau đi nước mắt cô, nhẹ giọng nói, “Em rất tốt, là anh không xứng với em, bên ngoài anh thể hiện lạnh lùng là do bản thân anh không tự tin, anh cảm thấy em sẽ không thể nào thích một thằng nhóc nhà nghèo như anh, anh đã cho rằng nếu mình thể hiện lạnh lùng thì có thể níu vớt được chút tôn nghiêm, thật xin lỗi, là do anh sai.”

 

Thẩm Từ Mỹ vẫn luôn lắc đầu, không biết sao Lục Bắc càng dịu dàng lau nước mắt cho cô thì cô lại càng muốn khóc. “Không phải! Anh rất tuyệt vời! Anh không biết đâu, thời điểm mỗi khi anh tập trung sáng tác, em sùng bái anh biết bao nhiêu, em có thể ngắm anh nhiều giờ liền mà không chán! Anh tuyệt đối xứng đôi với em, là người tuyệt vời nhất trong lòng em!”

 

Hai người cố tình giành phần lỗi về phía bản thân, hai trái tim cũng vì thế mà xích lại gần nhau hơn.

 

“3 năm, chờ em 3 năm nhé!”

 

Lục Bắc dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt của cô, hôm nay cậu không mang khăn giấy trong người, nhưng như vậy thì càng tốt, cậu có thể tự tay lau đi nước mắt cho cô.

 

“3 năm này em cứ yên tâm học hành, chờ sau khi em trở về, anh nhất định sẽ biến bản thân thành người xứng đôi với em, anh sẽ cho em một cuộc sống mà còn tốt hơn cả bây giờ.”

 

Thẩm Từ Mỹ nín khóc, cô bật cười, “Vậy anh cũng chờ em 3 năm, sau khi trở về em nhất định sẽ biến thành học sinh giỏi Thẩm Từ Mỹ.”

 

Lục Bắc cũng nở nụ cười theo cô, cậu vuốt ve khuôn mặt mịn màng của Thẩm Từ Mỹ, ngữ khí chứa sự cưng chiều trước nay chưa từng có, “Được, chờ học sinh giỏi Thẩm Từ Mỹ trở về thì chúng ta cùng đi lãnh chứng nhé!”

 

Ánh mắt Thẩm Từ Mỹ trở nên sáng ngời, cô đưa ngón út ra, nói, “Vậy ngoéo tay nào!”

 

Lục Bắc dùng ngón út móc vào ngón út của Thẩm Từ Mỹ, sau đó đè lên ngón cái của cô, “Ngoéo tay!” Trên hành lang bên ngoài, một phụ nữ cao gầy với giày cao gót và áo khoác nỉ, nghe được tiếng cười truyền ra từ phía bên trong, cô cũng theo đó mà mỉm cười, sau đó xoay người đi vào thang máy.

 

Lâu lâu làm người xấu, cảm giác cũng khá tốt đấy.

 

KẾT THÚC phiên ngoại Thẩm Từ Mỹ x Lục Bắc

 

------oOo------

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.