Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan

Chương 161




 

Trong bóng đêm, mặt hồ nước phản chiếu ánh trăng lơ lửng trên bầu trời, khiến mặt hồ như trở nên bừng sáng một cách huyền ảo giữa cảnh đêm.

Trong phòng, ánh đèn pha lê sáng lóa, sáu người đàn ông với vẻ ngoài xuất sắc, khí chất ngút ngàn đang tề tụ trong căn phòng này, bọn họ có người ngồi trên ghế sô pha, có người dựa vào quầy bar, tất cả đều trầm mặc không nói chuyện, trong đầu là muôn ngàn suy tư.

 

Một hồi lâu, một người đàn ông mặc áo sơ mi đen đứng tựa vào cửa sổ, hắn bật lửa đốt một điếu xì gà, sau đó hít một ngụm, phun ra làn khói trắng, hắn mở miệng đánh gãy không khí trầm mặc nãy giờ.

 

“Yên tâm, tôi sẽ không đánh vỡ tình trạng hiện giờ giữa các anh và cô ấy.”

 

Nghe vậy, trừ bỏ Cảnh Hách Phàm là người đang ngồi trên ghế sô pha với một tư thái lười nhác, thì đám đàn ông còn lại đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

 

Được chính Quý Du Nhiên thừa nhận là người mà cô ấy thích, duy nhất chỉ có mỗi Cảnh Tông. Hắn chắc chắn là người chiếm ưu thế nhất trong số những người ở đây, thế nhưng hắn vừa nói cái gì vậy? Sẽ không đánh vỡ tình trạng hiện tại hả?

 

“Có ý gì? Anh tình nguyện rời khỏi cô ấy?” Nhiễm Nhất Bạch là người mất kiên nhẫn đầu tiên, hắn híp mắt nhìn về phía Cảnh Tông.

 

Cảnh Tông mỉm cười, hút thêm một ngụm xì gà, khói mờ tỏa ra như bao phủ cả khuôn mặt của hắn.

 

“Không phải là rời khỏi, mà là duy trì.”

 

Hắn xoay người, nghênh đón cái nhìn trực diện từ đám đàn ông luôn coi hắn là mối uy hiếp kia, gắn từng chữ, “Đương nhiên, tôi nguyện ý duy trì tình trạng bây giờ, với tiền đề là không ai trong các anh được phép nảy sinh tâm tư độc chiếm tình cảm của cô ấy, tất cả chúng ta sẽ duy trì tình trạng như hiện tại, không được phép khiến cô ấy khó xử, không được bắt cô ấy phải đưa ra lựa chọn. Nếu các anh đồng ý với điều kiện này, thì tôi dĩ nhiên sẽ tuân thủ theo quy tắc đã được đề ra."

 

Nói cách khác, chính là chung sống một cách hòa bình.

 

Phải biết rằng, ở đây trừ bỏ Cảnh Tông, thì những người khác đều có mong muốn duy trì tình trạng hiện tại bởi vì không ai có biện pháp nào khác để thay đổi, ai bảo cô nàng Quý Du Nhiên này quá đa tình, chưa từng có ý tưởng nói chuyện yêu đương với một người duy nhất cơ chứ?

 

Cho nên bọn họ chỉ có thể duy trì trạng thái hòa bình trên vẻ bề ngoài, còn trong tối thì ngầm đấu đá với nhau, suy cho cùng thì người đàn ông nào mà chẳng muốn cô gái mình yêu thương chỉ thuộc về duy nhất của mình chứ!

 

Lúc trước không ai đưa cái đề tài “Sống chung hòa bình” này đem ra bàn bạc với nhau, bởi vì khi đó ai cũng đều nghĩ đây là chuyện tạm thời, về lâu về dài thì họ sẽ thể hiện bản lĩnh và tài năng của mình để thu phục người con gái đó.

 

Nhưng nghe ý tứ của Cảnh Tông, thì hình như hắn định sẽ duy trì tình trạng này mãi đến về sau phải không? Không phải là hắn đang tỏ vẻ giả vờ đấy chứ?

 

Trong lúc nhất thời, đám đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, trừ bỏ Cảnh Hách Phàm, tất cả đều nhíu mày, cân nhắc độ tin cậy trong lời nói của Cảnh Tông.

 

Cảnh Tông cũng không hề nôn nóng, hắn lẳng lặng chờ đợi sự hồi đáp từ những người còn lại.

 

Đối với chuyện này, hắn đã sớm suy nghĩ rõ ràng, ngay khi Quý Du Nhiên thẳng thắn nói với hắn rằng cô có những người đàn ông khác, hắn liền biết cô sẽ không thể vứt bỏ những người này.

 

Tuy hắn có chiếm chút ưu thế hơn so với bọn họ trong lòng Quý Du Nhiên, nhưng đối với một cô gái luôn hướng tới tự do như cô, hôn nhân không phải là điều mà cô ấy theo đuổi, cho nên chút ưu thế này của hắn hoàn toàn không tác dụng gì, hơn nữa, Cảnh Tông nhìn lại Cảnh Hách Phàm đang ngáp dài.

 

Thật ra, trong tâm tư của hắn, hắn cũng không muốn trở thành tình địch với chính em trai mình.

 

“Tôi đồng ý.”

 

Người đàn ông đang đứng tựa vào quầy bar, hắn đẩy nhẹ gọng kính nơi cánh mũi rồi lên tiếng trả lời.

 

Cảnh Tông không hề cảm thấy ngoài ý muốn với việc Hàn Đình là người đầu tiên đáp ứng đề nghị này của hắn.

 

Hàn Đình không hổ là luật sư, không đến một phút hắn đã lý giải được tại sao Cảnh Tông lại nguyện ý lùi một bước để sống chung hòa bình với đám đàn ông khác trong mối quan hệ với Quý Du Nhiên.

 

Hắn và người đàn ông áo đen liếc mắt nhìn nhau, trên mặt Hàn Đình xuất hiện nụ cười có ý trào phúng.

 

Đối với chuyện tình cảm, làm gì có chuyện “rộng lượng” ở đây cơ chứ, ai mà chẳng có tâm tư sâu kín trong đó? Chẳng qua cách nghĩ của Cảnh Tông cũng giống với hắn mà thôi.

 

Cô gái nhỏ từ đầu đến cuối không hề thuộc về bất kỳ người đàn ông nào, cô ấy chỉ thuộc về chính mình mà thôi.

 

Cảnh Tông hiểu rõ điều này, hắn biết cô chưa từng có ý định lập gia đình, cũng không hề có một mẫu người yêu thích cố định.

 

Lùi một bước trời yên biển lặng, cho dù có một ngày cô đột nhiên thay đổi suy nghĩ, muốn chọn một người để sánh bước suốt cuộc đời, bất luận người cô chọn là ai, thì đối với Cảnh Tông và Cảnh Hách Phàm mà nói, đều không phải là kết quả tốt nhất.

 

Nếu Quý Du Nhiên lựa chọn một người đàn ông nào đó, vậy thì hai người họ đã hoàn toàn mất đi cô. Nhưng nếu cô lựa chọn một người trong hai bọn họ, vậy thì tương lai của ba người càng thêm mờ mịt.

 

Cho nên, duy trì tình trạng như hiện tại, đối với hai anh em mà nói, chính là biện pháp tốt nhất.

 

Ánh mắt Hàn Đình dừng lại nơi cái chụp đèn cổ dùng để trang trí, nụ cười trào phúng nơi khóe miệng không biết là dành cho Cảnh Tông hay là cho chính hắn.

 

Bản thân hắn sao mà không mong muốn cô có thể chỉ thuộc về duy nhất một mình hắn mà thôi!

 

Nhưng bởi vì hắn làm luật sư, đã gây thù chuốc oán quá nhiều, không thích hợp để là nơi về cuối cùng của cuộc đời cô, nhưng hắn cũng không muốn nhìn cô ngả vào vòng tay của người khác.

 

Cho nên, dựa vào tình hình hiện nay, tâm tư của hắn và Cảnh Tông là tương tự nhau.

 

Cảnh Tông, Cảnh Hách Phàm và Hàn Đình đều mang tâm trạng bất đắc dĩ mà duy trì tình cảnh như hiện giờ, nhưng còn Giang Dĩ Thành, Giản Đông Thần và Nhiễm Nhất Bạch vẫn luôn ôm tâm tư trước sau không đổi, đó chính là mong muốn mỹ nhân chỉ thuộc về mỗi mình mà thôi.

 

Nhưng lúc trước, khi chưa có đối thủ cường đại là Cảnh Tông xuất hiện, thì bọn họ đã khó mà đánh bại nhau, bây giờ xem ra mục tiêu càng khó hoàn thành hơn nữa.

 

“Cách thức đàm phán của Cảnh tiên sinh thật sự rất sắc bén đó, xem ra tôi cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể nói lời đồng ý, đúng không?” Giang Dĩ Thành cố áp xuống sự không cam nguyện trong lòng, nở nụ cười tiêu sái.

 

Với cái tính cách ngại phiền toái của Quý Du Nhiên, nếu để cô ấy nhìn thấy cảnh đám đàn ông họ vì cô mà tranh tới cướp lui, phỏng chừng sẽ lập tức nói lời chia tay với tất cả bọn họ, ai cô cũng không chọn, hoặc là tùy tiện tìm một người đàn ông nào đó rồi gả đi để dập tắt hy vọng của bọn họ, giống như lúc trước khi cô lựa chọn đi xem mắt để tuyển chồng.

 

Vậy nên, trước mắt xem ra việc tranh tới tranh lui cũng không cho ra kết quả mong muốn, thỏa hiệp chính là sự lựa tuy nhiên ngoài miệng Giang Dĩ Thành nói lời tán đồng nhưng không đại biểu rằng trong lòng hắn cũng đồng ý, ngày rộng tháng dài ai biết được sau này lại có chuyển biến gì khác thì sao, mỹ nhân đến cuối cùng thuộc về tay ai còn chưa biết được đâu!

 

Trong lòng Giản Đông Thần lại không có suy nghĩ sâu xa như Giang Dĩ Thành, khuôn mặt lạnh như băng tuyết ngàn năm của hắn vẫn luôn duy trì từ lúc bước vào cửa biệt thự, sau một hồi trầm mặc, hắn lên tiếng.

 

“Tôi đoán cô ấy cũng mong tất cả chúng ta có thể lưu lại bên cạnh cô ấy, vậy nên mọi người cứ bình yên sống với nhau đi.”

 

Đây đúng là một sự thật hiển nhiên, và đã được Giản Đông Thần nói toạc ra vào lúc này.

 

Không khí trong phòng bắt đầu trầm xuống, Cảnh Hách Phàm là người đầu tiên không nhịn được mà phải phụt cười một tiếng, đám người đàn ông khác, hoặc là cúi đầu mỉm cười, hoặc là họ vài tiếng để cố nén cười.

 

Chỉ có Nhiễm Nhất Bạch là tiếp lời, hắn “xùy” một tiếng rồi nở nụ cười bất đắc dĩ, “Đúng vậy, cái cô gái ngốc nghếch ấy, nhìn thì có vẻ chả quan tâm chuyện gì, nhưng thực tế lại là một bụng dạ tham lam lắm!”

 

Hắn nhìn quanh một vòng, ngữ khí trở nên nghiêm túc, “Nếu tất cả đã thống nhất với nhau, vậy thì về sau mỗi người đều phải có trách nhiệm không được để cô ấy đi gieo rắc hoa đào khắp nơi nữa.”

 

Nói xong, Nhiễm Nhất Bạch liếc mắt nhìn Cảnh Tông khinh thường, “Đừng để mấy thứ chó mèo gì đó nhân dịp mà nhảy vào, bao nhiêu người đây là quá nhiều lắm rồi.”

 

Cảnh Tông hiểu được hàm ý trong câu nói của Nhiễm Nhất Bạch, nhưng hắn không thèm chấp nhất, lại còn tán đồng với câu nói này.

 

“Đúng là nên canh chừng cô ấy.”

 

Quý Du Nhiên đang trong giấc ngủ say không hề biết rằng vận đào hoa của cô đã bị đám đàn ông dưới nhà lên kế hoạch ngăn chặn hết thảy, bọn họ đang phân tích triệt để rành mạch tính cách của cô để lập ra một phương án cụ thể.

 

Cô mơ một giấc mơ, trong đó cô nhìn thấy một cô gái, cô gái đó có diện mạo tương tự cô năm sáu phần, ánh mắt e lệ đơn thuần.

 

“Cảm ơn cô.”

 

Cô gái chỉ nói với cô một câu như vậy, rồi xoay người rời đi.

 

“Đừng đi.”

 

Quý Du Nhiên theo bản năng cất tiếng kêu cô ấy ở lại.

 

Cô gái dừng lại bước chân, cười lắc đầu, dùng âm thanh giống y như đúc giọng nói của Quý Du Nhiên, nói, “Cô có năng lực hơn tôi khi có thể giúp mẹ cảm thấy hạnh phúc, tôi rất cảm ơn cô.”

 

Lần này mặc cho Quý Du Nhiên gọi như thế nào, cô gái đó vẫn không quay đầu lại, cứ bước đi xa một cách nhẹ nhàng, một ánh sáng chói mắt từ hướng đi của cô ấy chiếu lại, Quý Du Nhiên cảm thấy hốc mắt đột nhiên nóng lên, vô cùng lóa mắt.

 

Chờ đến khi cô chậm rãi mở mắt ra, thì đã không còn thấy cô gái đó nữa.

 

Ngoài cửa sổ ánh mặt trời đã lên cao, tia sáng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, đáp lên khuôn mặt cô.

 

Quý Du Nhiên phát hiện bản thân đang nằm trong một căn phòng xa hoa không tính là xa lạ với cô, trên tay cắm kim truyền nước, nơi mép giường có một người phụ nữ trung niên đang thiếp ngủ.

 

Nơi mái đầu đen bóng của phụ nữa đó đã có vô số tóc bạc không thể đếm được, phía đuôi mắt là vết chân chim hằn dấu, một tay bà nắm lấy bàn tay của Quý Du Nhiên, khiến cô cảm thấy chất truyền dịch lạnh băng cũng trở nên ấm áp vô cùng.

 

Quý Du Nhiên nhìn cảnh này, hai mắt đỏ lên, cánh mũi nghẹn ngào, cô nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Mẹ ơi!”

 

Người phụ nữ không ngủ sâu, nghe được âm thanh gọi mẹ cực nhỏ này từ phía Quý Du Nhiên là đã lập tức tỉnh dậy.

 

“Bé cưng, con dậy rồi sao?” Mẹ Quý vô cùng vui mừng, trong mắt là sự quan tâm nồng đậm.

 

“Mẹ, con xin lỗi vì đã khiến mẹ phải lo lắng ạ.” Quý Du Nhiên áp xuống hơi nước đang dần bốc lên trong hốc mắt, cô chậm rãi hít sâu một hơi rồi ngồi dậy.

 

“Sao lại nói xin lỗi với mẹ chứ.” Mẹ Quý đưa một cái gối ra sau lưng Quý Du Nhiên để cô dựa vào, lại cẩn thận cố định phần tay đang truyền dịch của cô, “Con đã ngủ suốt từ ngày hôm qua đến trưa nay rồi, bác sĩ nói từ hôm con mất tích là đã ba ngày không được ăn uống gì, sợ con mất nước, nên họ quyết định cho con truyền dịch.”

 

Quý Du Nhiên gật đầu, đúng thật là cô rất mệt mỏi, tối hôm qua từ khi được đưa ra khỏi hầm ngầm là cô đã chìm vào giấc ngủ, không ngờ tới lúc mở mắt thì đã sang tới trưa ngày hôm sau.

 

“Mẹ à, đoạn đường xa xôi như vậy mẹ tới làm gì? Có phải nhóm người Hàn Đình đã nói với mẹ chuyện của con?” Quý Du Nhiên cảm thấy rất đau lòng khi mẹ Quý phải vì cô mà lặn lội đường xa như thế này.

 

“Không liên quan đến mấy cậu ấy đâu, là mẹ quyết tâm phải đi cho bằng được.”

 

Mẹ Quý kể cho Quý Du Nhiên nghe quá trình mình biết được câu chuyện của cô, rồi còn kể với cô về sự lo lắng của đám đàn ông kia, cuối cùng bà do dự một lúc rồi hỏi Quý Du Nhiên, “Nhiên Nhiên, con và mấy cậu ấy…….” Mẹ Quý tạm dừng một chút, rồi lựa lời nói, “Bé cưng, con có thể nói thật cho mẹ biết, có phải con và họ không phải là bạn bè bình thường, đúng không? Thật ra thì mẹ thấy các cậu ấy rất tốt, cũng rất tôn trọng con, vậy thì trong số họ, con quyết định chọn ai?”

 

Quý Du Nhiên không ngờ mẹ Quý sẽ nói đến đề tài mẫn cảm này, theo bản năng muốn trả lời qua loa, nhưng nếu bà đã hỏi như vậy, thì chắc chắn là bà đã nhìn ra được manh mối của vấn đề.

 

Vì thế cô cắn môi suy nghĩ một hồi, mới nhẹ giọng trả lời, “Mẹ à, nếu con nói con thích tất cả họ thì sao?”

 

“Cái gì?” Mẹ Quý cảm thấy rất kinh ngạc.

 

Quý Du Nhiên đưa mắt nhìn mẹ Quý với một sự quyết tâm, dùng ngữ khí bình tĩnh để nói với bà, “Mẹ, thật ra con đều có tình cảm với mỗi người bọn họ, con thật sự không biết đó là vì muốn ỷ lại hay là yêu thương, con chỉ biết rằng con không thể chọn chỉ một người trong số họ, con không hề muốn phải từ bỏ ai trong bất kỳ họ ạ.”

 

Quý Du Nhiên tự biết lời nói của mình rất không phù hợp với tiêu chuẩn đương thời, đặc biệt là với một người thuộc thế hệ cũ như mẹ Quý thì có biết bao là kinh hãi thế tục, nhưng cô không muốn giấu diếm lừa gạt bà, đây là người thân duy nhất của cô, cũng là người mà cô muốn nghe ý kiến.

 

“Mẹ, mẹ có cảm thấy con là một người rất lẳng lơ không?”

 

Một Quý Du Nhiên vốn không để ý đến ánh mắt của người khác, nhưng vào giờ phút này, khi cô đang bày tỏ nỗi lòng với mẹ Quý, thì trái tim cô không kiềm được mà đập thình thịch vì sợ.

 

Mẹ Quý cứ ngơ ngác nhìn Quý Du Nhiên một lúc lâu, mới chậm rãi tiêu hóa lời nói của cô, ánh mắt chuyển từ kinh ngạc sang từ ái.

 

“Bé ngốc, ở trong mắt mẹ, thì con chính là tốt nhất!”

 

Mẹ Quý cảm thán nói, “Trong khoảng thời gian này, chú Vương vẫn luôn nói với mẹ, nói là con gái lớn rồi, nhân sinh nên do chính con làm chủ, bản thân mẹ đừng nên can thiệp vào quá nhiều.”

 

Mẹ Quý thở dài, “Mẹ ngẫm lại những lời này đều rất đúng, cũng là từ đoạn hôn nhân thất bại kia mà mẹ đã nhận được một bài học, cho nên sẽ không thúc giục hay áp bách gì con cả.”

 

“Nhiên Nhiên à, cho dù con làm ra quyết định gì, lựa chọn cuộc sống như thế nào, chỉ cần con vui vẻ hạnh phúc, thì mẹ vẫn luôn ủng hộ con.”

 

Quý Du Nhiên nhịn không được mà muốn khóc, tảng đá lo lắng luôn đè nặng trong lòng giờ phút này đã tan biến, người ngoài nhận xét như thế nào thì cô hoàn toàn không quan tâm, chỉ cần người quan trọng nhất của cô ủng hộ cô là đủ rồi.

 

Cô ôm mẹ Quý làm nũng, “Cảm ơn mẹ, mẹ là tốt nhất, mẹ là người mẹ tốt nhất thế gian này.”

 

Đây là lần đầu tiên mẹ Quý nhận được sự biểu đạt tình cảm dạt dào như thế này từ con gái, ngoài sự bất ngờ đồng thời cũng là thỏa mãn và vui mừng.

 

“Được rồi, lớn to đầu rồi còn làm nũng.” Mẹ Quý ra vẻ nghiêm túc, bà đẩy nhẹ người Quý Du Nhiên ra, để cô nằm lại giường nghỉ ngơi.

 

Hai mẹ con tiếp tục hàn huyên thêm một lúc, thì ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

 

Mẹ Quý ra mở cửa, Cảnh Hách Phàm nhòm đầu vào ngắm nhìn bên trong, từ góc đứng của cậu thì không thể thấy Quý Du Nhiên đang ngồi trên giường, vì thế cậu dùng ngữ khí nhỏ nhẹ hỏi thăm, “Dì Quý à, chị ấy còn ngủ sao ạ? Chúng con có thể vào xem được không ạ?"

 

------oOo------

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.