Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan

Chương 144




 

Bên ngoài trời đổ mưa to, giọt mưa rơi vào mặt nước hồ bắn ra từng đóa bọt nước.

Chú Tề đầu tiên là nhìn cô gái đang yên tĩnh ngồi trong nhà chòi nhỏ ngắm mưa rơi, rồi quay đầu nhìn về phía phòng nghỉ đang không phát ra chút tiếng động nào kia, ông yên lặng thở dài.

 

“Chú Tề ạ?”

 

Quý Du Nhiên đang chống cằm ngây ngốc nhìn mặt hồ, đột nhiên nhận thấy có người bước tới cạnh mình, ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy chú Tề đang gật đầu hướng về mình, chú ấy mang đến cho cô một tách trà hoa nóng.

 

Chanh dây phối hợp với cánh hoa nhài trôi lững lờ trong ấm trà trong suốt, trông rất đẹp mắt.

 

Quý Du Nhiên thấy chú Tề sau khi đã rót nước cho cô nhưng vẫn không rời đi, thì đã đoán được ông tới chỗ này là có chuyện muốn nói với mình.

 

“Chú Tề, cháu ngồi một mình cũng rất nhàm chán, nếu chú không vội thì ngồi xuống nói chuyện một chút nhé.” Chú Tề không từ chối, cách một chiếc ghế, ông ngồi xuống, cùng cô nhìn về phía mặt hồ xa xa.

 

“Quý tiểu thư không cần khách khí với tôi như vậy, cứ gọi tôi một tiếng quản gia Tề là được rồi.”

 

Quý Du Nhiên uống một ngụm trà, khắp miệng tràn ngập hương vị trái cây lan tỏa.

 

“Cháu vẫn là nên gọi chú Tề thôi ạ, cháu nghe Cảnh tiên sinh cũng gọi chú như vậy.”

 

Chú Tề gật đầu, rồi lại không nói tiếp lời nào.

 

Quý Du Nhiên bất động thanh sắc nhìn qua phía chú Tề.

 

Tuy tóc ông đã bạc hơn phân nửa, nhưng trong ấn tượng của cô đây là một ông lão giỏi giang, nhưng không hiểu sao vào lúc này, cô lại có cảm giác ông như đã già đi phân nửa.

 

“Chú có thể nói cho cháu biết chuyện của hai anh em Cảnh tiên sinh được không ạ? Lại nói...” Quý Du Nhiên cười tự giễu, “Lúc trước, cháu căn bản không biết hai người họ là anh em của nhau.”

 

Trong mắt chú Tề là sự lo lắng vô cùng rõ ràng, Quý Du Nhiên thấy ông dường như không biết mở miệng như thế nào, liền chủ động cung cấp một cơ hội cho ông.

 

Chú Tề không khỏi cảm kích nhìn về phía cô, đột nhiên ông hiểu được lý do tại sao hai đứa trẻ mà ông đã chăm sóc từ lúc còn rất nhỏ lại đều yêu thích cô gái này.

 

Thông mình, lương thiện, lại thấu hiểu cho người khác, thật là một đứa nhỏ tốt.

 

Chú Tề lại lần nữa buông tiếng thở dài.

 

“Quý tiểu thư không nghĩ đến phương diện này cũng là bình thường, bởi vì tiên sinh và thiếu gia vốn là cùng cha khác mẹ.”

 

Quý Du Nhiên không lên tiếng đánh gãy lời nói của ông, tiếng mưa vẫn tí tách vang lên, cô lẳng lặng lắng nghe câu chuyện của chú Tề.

 

Gia tộc họ Cảnh đã di dân đến nước Mỹ từ rất sớm, toàn bộ gia tộc đều lấy công nghệ sáng tạo chip để lập nghiệp, còn có công nghệ kỹ thuật ứng dụng độc quyền trong lĩnh vực thông tin và xe cộ sản xuất cho quân đội, có thể nói Cảnh gia trong giới Hoa kiều có thể đạt được tới sự phát triển này, hoàn toàn không thể thiếu sự ủng hộ từ phía sau của quân đội.

 

Nhưng có mặt lợi thì cũng sẽ đi kèm với mặt hại, trải qua nhiều năm, số lượng người họ Cảnh gặp phải sự uy hiếp và ám sát từ các phần tử khủng bố là không ít.

 

Cảnh Tông làm người kế nghiệp của công ty nguồn năng lượng Tắc Bác, vào lúc năm tuổi hắn cùng mẹ bay từ Úc về Mỹ thì bị một nhóm phần tử khủng bố cướp máy bay bắt cóc.

 

Hai tuần sau, gia đình và phía quân đội đã tìm được họ trong một nhà tù ở một hòn đảo thuộc hải vực Đại Tây Dương.

 

Hay nói đúng hơn, là chỉ tìm được Cảnh Tông năm tuổi và một thi thể của mẹ hắn đã bị thối rữa hoàn toàn.

 

Phòng giam của hai người họ chỉ cách nhau vài mét, bên trong thậm chí còn không có đèn đóm.

 

Nháy mắt ngay khi cửa nhà tù được mở ra, một mùi hôi thối gay mũi ập đến, rất nhiều người tại thời điểm đó đã nôn ngay tại chỗ, nhưng từ trong một góc tối của căn phòng, một bóng dáng nhỏ bé đã đứng lên và đi ra từ đó.

 

Sức khỏe của Cảnh phu nhân vốn không tốt, lần đó là bà đi nước Úc để thực hiện phẫu thuật và chuẩn bị bay trở về Mỹ tĩnh dưỡng, vậy nên trong một hoàn cảnh giam giữ ác liệt như vậy cùng với tinh thần căng thẳng cao độ, nên dĩ nhiên thân thể của bà không thể nào chịu nổi.

 

Thế mà những tên khủng bố đó lại không có ý định dọn dẹp thi thể, chúng muốn dùng thân thể hư thối của người mẹ để đánh nát ý chí của cậu nhóc đầy bình tĩnh kia.

 

Bọn chúng hy vọng cậu có thể khóc nháo, hy vọng cậu có thể sợ hãi trước máy quay phim để cho bố cậu Cảnh Thế Ngôn thấy, cũng chính là chủ tịch lúc đó của tập đoàn nguồn năng lượng Tây Bắc, vì xót con mà phải lấy công nghệ ra trao đổi.

 

Nhưng cậu nhóc năm tuổi ấy từ đầu đến cuối đều không nói bất cứ lời nào, thậm chí khi đối mặt với việc ghi hình của đám người khủng bố, cậu cũng chỉ nhàn nhạt nói ra một câu, “Mẹ mất rồi, bố không cần quan tâm đến con nữa đâu.”

 

Sau khi được giải cứu, Cảnh Tông càng trở nên thêm trầm mặc ít nói, chuyện trong gia tộc sớm đã được cậu tiếp nhận, lại còn xử lý vô cùng lão luyện.

 

Nhưng cũng chính từ thời điểm đó, hắn bắt đầu xuất hiện một nhân cách thứ hai hoàn toàn tương phản, chính là Ethan.

 

Cảnh Thế Ngôn vô cùng đau buồn với sự qua đời của phu nhân mình, mãi đến 5 năm sau khi ông gặp được mẹ của Cảnh Hách Phàm, là phu nhân Camilla.

 

Camilla lúc ấy là con gái của vị quan chức trong quân đội Mỹ, sau khi sinh Cảnh Hách Phàm, mọi người đều cho rằng với thân thể hiển hách như vậy thì Cảnh Hách Phàm nhất định sẽ là người kế nghiệp tiếp theo của tập đoàn, và đúng là một số người trong tập đoàn Tắc Bác cũng đã tuyên bố như vậy với bên ngoài.

 

Nhưng trên thực tế, Cảnh Thế Ngôn vẫn luôn liên tục bồi dưỡng cho Cảnh Tông, bởi vì tính cách và năng lực của hẳn mới phù hợp với việc kế thừa cơ nghiệp của gia tộc.

 

Việc công bố với bên ngoài rằng Cảnh Hách Phàm kế thừa sự nghiệp của gia tộc họ Cảnh, điều đó sẽ giúp chuyển dời phần nào sự uy hiếp đối với an toàn của Cảnh Tông đến trên người Cảnh Hách Phàm.

 

Dưới tình thế bất đắc dĩ, Cảnh Thế Ngôn phải cố gắng thuyết phục phu nhân Camilla để đưa Cảnh Hách Phàm về sống trong nước, một nơi mà môi trường sống khá an toàn, mãi đến khi cậu được 7 tuổi thì mới mang về Mỹ.

 

Vậy nên, đối với người em trai đã thay mình che chắn rất nhiều sự uy hiếp này, Cảnh Tông luôn cảm thấy áy náy với cậu.

 

Cho nên, hắn sẽ luôn thỏa mãn bất kỳ điều kiện nào của em trai, tạo cho em ấy điều kiện tốt nhất, để em ấy làm được điều mà mình muốn.

 

Chắc chính Cảnh Tông cũng không ngờ rằng, một người anh trai như hắn suốt hai mươi năm nay vẫn luôn bao dung vô điều kiện cho em trai, lại có một ngày cùng em ấy yêu thích một người con gái.

 

Cũng có thể là do trong suốt quá trình hắn tự tạo áp lực cho bản thân về việc kiềm chế cảm xúc với cô, nên mới dẫn đến sự xuất hiện trở lại của nhân cách thứ hai.

 

Nói đến đây, chú Tề trầm mặc một hồi lâu.

 

Trong lòng ông, kỳ thật có một sự oán trách với Quý Du Nhiên.

 

Bởi vì chính cô gái này, khiến cho bệnh tình của tiên sinh tái phát, cũng chính là vì cô gái này, nên rất có thể sẽ dẫn đến mâu thuẫn giữa tiên sinh và thiếu gia.

 

Nhưng ông làm gì có cách nào cơ chứ?

 

Nói cho cùng, thì ông cũng chỉ một quản gia, một người giúp việc mà thôi.

 

Hơn nữa với tình huống hiện tại giữa hai anh em họ, có vẻ như không có ai có ý định buông tay với cô.

 

“Quý tiểu thư, nước ta có một câu nói như thế này, Hồng nhan họa thủy.” Chú Tề đưa mắt nhìn về phía phòng nghỉ bên kia, rồi nhìn về lại phía cô, “Tôi hy vọng cô chỉ làm hồng nhan, mà đừng là họa thủy.”

 

Nói xong, chú Tề bèn đứng lên, trịnh trọng cúi người trước Quý Du Nhiên.

 

Thật lâu sau khi chú Tề rời đi, Quý Du Nhiên vẫn cứ lẳng lặng ngồi trong đình hóng gió.

 

Mưa đã tạnh, trà cũng đã nguội, mây đen phía cuối chân trời bắt đầu tản đi, lộ ra sắc trời xanh thẳm.

 

Có người từ phía sau vòng tay lấy ôm cô, thật chặt.

 

Quý Du Nhiên không quay đầu lại, cô mỉm cười, nói, “Tiểu Phàm, vẫn còn giận chuyện của tôi và anh cậu sao?”

 

Người phía sau không trả lời cô, mà chặn ngang người cô, bế lên.

 

Sau khi xoay người, Quý Du Nhiên nhìn thấy Cảnh Tông đang đứng trước cửa kính thông với con đường đi ra hoa viên.

 

Ánh mắt của đàn ông sâu thẳm, nở nụ cười dịu dàng với cô.

 

Quý Du Nhiên yên lòng, tùy ý để Cảnh Hách Phàm ôm cô đi.

 

Cô biết, Cảnh Tông đang an ủi cô, hắn biết cô đang lo lắng điều gì, cô lo lắng bản thân sẽ trở thành “họa thủy” như lời chú Tề nói.

 

Cảnh Hách Phàm bước vào lại biệt thự, lên lầu 3, đẩy ra một cửa phòng ngủ, trong phòng dán rất nhiều poster trang trí mang hơi hướng người trẻ tuổi, đây ắt hẳn là phòng của cậu.

 

Cậu cái gì cũng không nói, chỉ giúp Quý Du Nhiên cởi đi cái áo khoác hơi ẩm ướt, rồi lại cởi váy, cởi nội y, quần lót. Mãi đến khi cả người cô trở nên trần trụi, mới đem cô nhét vào trong chăn, bản thân cậu cũng tự cởi hết, rồi leo lên

giường.

 

Quý Du Nhiên cho rằng cậu sẽ làm chuyện gì đó, nhưng khác hoàn toàn với suy nghĩ của cô, cậu thanh niên vốn trước nay như một chú chó nhỏ sẽ ủi tới ủi lui trên người cô, vậy mà lúc này đây đơn giản là không làm gì cả.

 

Cậu thậm chí còn không tỏ ra một chút ham muốn tình dục nào, chỉ đơn thuần là ôm lấy cô, da kề da, chặt chẽ đến mức như muốn đem cô khảm vào thân thể của mình.

 

Mãi một lúc sau, cậu mới khàn giọng cất lời, “Chị rất thích anh ấy sao?”

 

Quý Du Nhiên trầm mặc hai giây, rồi thành thật trả lời, “Đúng vậy, rất thích.”

 

Cảm giác được cánh tay ôm cô càng trở nên chặt hơn, Quý Du Nhiên lại nổi lên ý cười, “Nhưng tôi cũng rất thích Tiểu Phàm.”

 

Thân thể căng thẳng lúc này của Tiểu Phàm mới dần được buông lỏng.

 

Lại một lát sau, cậu giống như một đứa trẻ ngây thơ đặt ra câu hỏi.

 

“Vậy về sau, chị có thể gả cho em không?”

 

“Không thể.”

 

Đối với cái đáp án mà bản thân đã nghe rất nhiều lần này, Cảnh Hách Phàm không có cảm giác ngoài ý muốn, nhưng hôm nay cậu lại không tự chủ được mà cảm thấy một sự bất an, “Vậy chị sẽ gả cho anh ấy sao?”

 

Lần này Quý Du Nhiên trả lời một cách không hề do dự, “Sẽ không.”

 

Trái tim của Cảnh Hách Phàm đã về lại nhịp đập cũ, nhưng cậu vẫn không có ý định từ bỏ sự truy hỏi, “Vậy chị có gả cho Hàn Đình không?”

 

“Không.”

 

“Giang Dĩ Thành thì sao?”.

 

“Không.”.

 

“Giản Đông Thần?”.

 

“Không.”

 

“Nhiễm Nhất Bạch?”.

 

“Không.”.

 

..Vậy có gả cho đàn ông khác không?”.

 

Quý Du Nhiên cảm thấy vô cùng buồn cười với cái tính cách trẻ con này của Cảnh Hách Phàm, “Cũng sẽ không, Tiểu Phàm à, tôi đã nói rồi, tôi không dự định kết hôn.”

 

Cô không cần loại cuộc sống mà chỉ biết vây quanh chồng con, ngày ba bữa lo mắm muối củi gạo, huống hồ bên cạnh cô đã có những người đàn ông ưu tú như thế này mà cô còn không định lấy chồng, thì về sau sao có thể nhìn trúng những người đàn ông khác nữa cơ chứ?

 

Nghe được những lời khẳng định này của cô, Cảnh Hách Phàm dường như đã được ăn một viên an thần, rốt cuộc thì cậu đã yên tĩnh trở lại, tiếp tục ôm chặt lấy Quý Du Nhiên.

 

Tốt quá, cô cũng không lấy ai hết, thật tốt.

 

Đoán chừng là vì lệch múi giờ, hoặc cũng có thể là thật sự mệt mỏi, sau khi nghe được những lời đảm bảo từ phía Quý Du Nhiên, Cảnh Hách Phàm rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

 

Quý Du Nhiên nhẹ nhàng tránh thoát người ra khỏi cái ôm của cậu, mặc quần áo, rồi đắp chăn mền đàng hoàng cho Cảnh Hách Phàm, sau đó rời khỏi phòng.

 

“Em ấy ngủ rồi sao?”

 

Cảnh Tông hẳn là vẫn luôn chờ bên ngoài cửa phòng của Cảnh Hách Phàm, Quý Du Nhiên vừa bước ra đã thấy hắn.

 

Cô gật đầu, “Ừ, ngủ rất ngon.”

 

Hai người cùng nhau tản bộ trong hoa viên, sau cơn mưa, không khí trở nên trong lành tươi mát, cánh hoa đọng giọt mưa trở nên lung linh vô cùng sặc sỡ, cảnh đẹp thế này khiến lòng người cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

 

“Thật ra tôi...”

 

“Anh không cần phải nói nữa đâu, tôi đều đã biết hết rồi.” Quý Du Nhiên đánh gãy lời giải thích đang định nói ra của Cảnh Tông, “Chú Tề đã kể hết với tôi.”

 

Ánh mắt Cảnh Tông nhìn cô trở nên phức tạp, Quý Du Nhiên nhoẻn cười, vươn ra một ngón tay.

 

“Tôi chỉ còn một vấn đề.” Cô vươn tay hẩy một giọt nước đọng trên cánh hoa, khiến nó bắn về phía Cảnh Tông, “Anh bắt đầu thích tôi từ lúc nào vậy?”

 

Cô vốn tưởng là từ khi cô bắt đầu quyến rũ hắn, thì hắn mới chậm rãi thích cô, nhưng từ những lời mà chú Tề nói, thì có lẽ sự thật không như cô nghĩ.

 

Cảnh Tông không né người, khó có thể thấy được hành động nghịch ngợm đáng yêu của Quý Du Nhiên như thế, hắn tùy ý để giọt nước dính vào áo sơ mi của mình.

 

Hắn đem tầm mắt phóng ra xa, nhìn về mặt hồ trong xanh trong chốc lát.

 

“Chắc tầm nửa năm trước, hoặc cũng có thể là lâu hơn.”

 

Quý Du Nhiên tính toán thời gian, lúc đó hình như là khi Cảnh Hách Phàm về Mỹ suốt ba tháng trời nhưng không có tin tức.

 

Vậy thì xem ra, về sau hắn vẫn phái người chụp ảnh về cô nhiều như vậy, chính là vì cho hắn, phải không?

 

Cho dù Quý Du Nhiên bảo hắn không cần giải thích, nhưng Cảnh Tông vẫn nói rõ đầu đuôi câu chuyện.

 

Sau khi nói xong, hắn thấy Quý Du Nhiên xuất thần như đang suy nghĩ điều gì, liền hỏi cô, “Có phải em thấy, việc tôi sai người chụp lén em, là một việc làm vô cùng đáng khinh bỉ phải không?”

 

Quý Du Nhiên quay đầu lại, cô mờ mịt “hở” lên một tiếng, bất giác mới phản ứng lại Cảnh Tông đang nói điều gì.

 

“Không có mà.”

 

Cảnh Tông nhíu nhẹ chân mày, ánh mắt toát lên sự lo lắng, “Vậy vừa rồi em suy nghĩ chuyện gì vậy?”

 

Quý Du Nhiên nhìn người đàn ông nho nhã trầm ổn này, nhịn không được mà bật cười.

 

“Tôi đang nghĩ liệu có khi nào anh sử dụng ảnh chụp của tôi...để tự thẩm du không?”

 

Cảnh Tông sửng sốt mất mấy giây, sau đó cũng tự bật cười.

 

“Thẳng thắn mà nói, thì đúng là có.”

 

Hắn gần như đang nhớ lại điều gì đó, biểu cảm trở nên nghiêm trọng, “Hơn nữa còn có một lần vào phút cuối cùng, tôi đột nhiên không có ý thức, đến lúc tỉnh lại thì phát hiện bản thân đã tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường trong phòng ngủ.”

 

Hai người đối mặt nhìn nhau trong hai giây, Quý Du Nhiên đột nhiên phụt cười một tiếng, cuối cùng còn không quan tâm đến hình tượng mà ôm bụng cười ha ha.

 

Trong đầu cô dường như xuất hiện một hình ảnh.

 

Đó chính là Cảnh Tông đang tự thẩm du giữa chừng, thì Ethan xuất hiện, hắn ta mang vẻ mặt khó hiểu nhìn hành động của bản thân, sau đó vẫn hùng hùng hổ hổ kết thúc quá trình, nhưng chờ đến khi tắm xong, thì nhân cách chính lại đi ra.

 

Nghe thấy tiếng cười của Quý Du Nhiên, Cảnh Tông liền cảm thấy cả người trở nên nhẹ nhàng.

 

Hắn rốt cuộc đã có thể thản nhiên đối mặt với cô và Tiểu Phàm, cũng có thể thản nhiên đối mặt với tình cảm của bản thân.

 

Bọn họ như hai người bạn hàn huyên về một số chuyện, cuối cùng Quý Du Nhiên hỏi Cảnh Tông dự định tình hình về sau như thế nào.

 

Hắn nói, chỉ cần Cảnh Hách Phàm nguyện ý, thì hắn sẽ bồi dưỡng cậu trở thành chủ tịch kế nhiệm của công ty nguồn năng lượng Tắc Bác, tiếp đó hắn hỏi về kế hoạch tương lai của Quý Du Nhiên.

 

Quý Du Nhiên như được dò trúng đài, cô chậm rãi nói ra dự định tương lai của mình.

 

Cô nói về sự nghiệp sau này của bản thân, sắp xếp với người nhà, thậm chí còn có cả phương hướng bồi dưỡng nhân tài cho công ty và cả những người đang làm công cho nhà nghỉ của mẹ cô ở quê nhà.

 

Chỉ duy nhất về vấn đề tình cảm và hôn nhân là Cảnh Tông không hề nghe cô đề cập đến.

 

Hắn không khỏi bật cười trong im lặng.

 

Hắn và Tiểu Phàm suýt chút nữa vì cô mà sứt mẻ tình cảm anh em bấy lâu nay, kết quả cô căn bản không đem chuyện tình yêu và đàn ông quy hoạch vào trong cuộc sống của mình.

 

Đúng là một cô gái nhỏ đa tình mà cũng vô tình thật.

 

Cảnh Tông chăm chú nhìn vào vẻ mặt lúc này của Quý Du Nhiên, giờ phút này cô tựa như một cô gái trẻ mới bước vào đời, hưng phấn lập ra một kế hoạch phát triển cho bản thân, tưởng tượng ra tương lai về sau của mình sẽ như thế

nào.

 

Tuy có vẻ ngây ngô đáng yêu, nhưng...cả người cô tựa như đang sáng bừng lên.

 

------oOo------

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.