Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan

Chương 141




 

Cũng câu nói này, cũng với cảnh tượng này, sau lần bị bắt gặp khi cô đi xem mắt, thì Quý Du Nhiên cũng đã nói câu này.

Lúc ấy nguyên văn cô nói là, “Các anh nguyện ý thì tiếp tục, nếu không thì...chia tay giải tán.”

 

Nhưng lúc đó cô vẫn còn rơi vào rối rắm trong chuyện tình cảm với mấy người đàn ông này, không nghĩ phụ người này bỏ rơi người kia, băn khoăn không biết làm thế nào cho vẹn toàn đôi bên, lời nói ra phần nhiều là gian dozen Hit

 

Cho nên khi bọn họ nghe xong những lời đó của cô, thì đều xem đó là những lời hờn dỗi, còn cùng nhau đè cô lăn giường nhằm dạy cho cô một bài học.

 

Nhưng lúc này đây, những lời Quý Du Nhiên nói ra hoàn toàn là nghiêm túc.

 

Sự nghiêm túc này, mấy người đàn ông có thể thấy rõ trong ánh mắt bình tĩnh của Quý Du Nhiên.

 

Tuy trên mặt của bọn họ không biểu hiện gì, nhưng trong lòng chính là đang nổi lên sự luống cuống.

 

Một cảm giác nguy cơ ập đến trước mặt, họ có thể nhận thức một cách rõ ràng rằng nếu mấy người họ bức cô dẫn đến nóng nảy, thì cô thật sự sẽ nói ra lời chia tay với mấy người nam nhân họ.

 

Thời điểm nào người đàn ông yêu người phụ nữ nhất?

 

Đó chính là khi người phụ nữ đó không yêu mình.

Quý Du Nhiên hiện tại chính là người phụ nữ đó.

 

Cô cũng không phải là người vô tâm, cũng sẽ ít nhiều yêu thích những người nam nhân này.

 

Nhưng cô không nghĩ phụ thuộc vào nam nhân, hoặc là bị tình cảm níu kéo, không muốn cả ngày phải rối rắm trong chuyện tình cảm, không muốn trở thành một cô gái khốn khổ vì tình.

 

Cả hai đời cô chưa bao giờ xem tình yêu như là mục tiêu để theo đuổi, đối với cô mà nói, ái tình có thì tốt, không có thì cũng chẳng sao.

 

Cô biết rõ bản thân mình muốn cái gì, muốn một cuộc đời trải qua như thế nào.

 

Cho nên khi cô cảm thấy bản thân bắt đầu tốn tinh lực vào chuyện tình cảm, thì đã ép bản thân kịp thời dừng lại.

 

Sau ngày hôm đó, không còn ai hỏi Quý Du Nhiên đã đi ra nước ngoài với nam nhân nào, cũng không ai dám trắng trợn hỏi cô rốt cuộc người cô thích đó là ai, nhiều lắm chỉ là lén điều tra, nhưng lại không có bất kỳ thông tin nào. Về bề nổi thì mấy người họ đều không hẹn mà tự động duy trì sự “ngoan ngoãn” khó có được, không hề tranh giành tình cảm, không hề đấu tranh gay gắt, cung cấp cho cô một sự riêng tư đúng nghĩa.

 

Cho dù thật sự muốn gặp cô, thì cũng vô cùng tôn trọng ý kiến của cô, muốn làm gì thì cũng sẽ dò hỏi cô trước, hỏi cô có muốn cùng ăn một bữa cơm hay ngủ với nhau.

 

Tình huống tùy tiện xuất hiện trước cửa nhà cô đã không còn nữa, bọn họ vô cùng ăn ý tạo cho cô một sự riêng tư theo đúng ý của cô nhất.

 

Quý Du Nhiên rõ ràng cảm thấy thanh thản hơn nhiều, cô cảm thấy đây mới là trạng thái bạn tình đúng đắn nhất. Trong khoảng thời gian này Quý Du Nhiên cũng rất bận rộn công việc trong công ty, cho dù muốn nghỉ ngơi nửa ngày cũng không có thời gian, mặt khác cô còn phải chuẩn bị cho mẫu thiết kế mới tiếp theo.

 

Đã khai trương thêm 5 cửa hàng bán các sản phẩm do công ty thiết kế, phần diện tích văn phòng lúc trước còn chưa dùng thì bây giờ cũng đã đưa vào sử dụng.

 

Hàn Đình vừa tiến vào văn phòng của Quý Du Nhiên, thì thấy trong miệng cô ngậm bánh quy, trong tay cầm một xấp hình vẽ, tinh thần tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, các tập tài liệu lộn xộn nằm trên khắp mặt bàn làm việc.

 

“Sao lại ăn thứ này?” Hàn Đình nhíu máy, kịp thời đỡ lấy một tập văn kiện suýt bị rơi xuống đất.

 

Quý Du Nhiên nhìn thấy người bước vào, trong mắt cô sáng lên, cô nuốt vội miếng bánh quy xuống bụng, dùng khăn giấy lau tay, “Hàn đại luật sư sao hôm nay lại có thời gian rảnh rỗi tới đây vậy?”

 

Hàn Đình biến thân thành trợ lý, vừa giúp Quý Du Nhiên sắp xếp lại các văn kiện lộn xộn trên bàn, vừa mỉm cười nói, “Tôi đến để báo cáo với em, rằng mấy vụ kiện tụng trong công ty em, tôi đều đã xử lý xong xuôi hết rồi, em không cần lo lắng nữa.”

 

Đã một tuần rồi Hàn Đình không được gặp Quý Du Nhiên, bữa nay gặp lại, liền phát hiện Quý Du Nhiên ốm đi nhiều, có thể thấy được thời gian này cô vô cùng bận rộn.

 

Quý Du Nhiên gật đầu, Hàn Đình mà làm việc thì cô cảm thấy rất yên tâm.

 

Đưa mắt nhìn qua, Quý Du Nhiên phát hiện cà vạt Hàn Đình sử dụng ngày hôm nay chính là món quà cô mang từ Vienna về.

 

Các món quà cô tặng cho nhóm nam nhân của mình đều giống nhau, có thể nhận xét là một kiểu tặng quà cho có lệ, cứ như mua sỉ về tặng, vậy mà lại được Hàn Đình coi trọng đến vậy, khiến Quý Du Nhiên không khỏi có chút chột  dạ

 

“Vậy...anh chờ tôi vài phút nhé, tôi làm thêm một tí nữa cho xong rồi hai chúng ta đi ăn cơm ha?”

 

Hàn Đình hơi cảm thấy ngoài ý muốn, không ngờ hôm nay hắn tới đây vậy mà lại có thể cùn7g cô đi ăn cơm, vì thế cười gật đầu.

 

“Được, vậy tôi chờ em.”

 

Quý Du Nhiên lại bắt đầu gõ bàn phím, trên màn hình máy tính là một trang web nước ngoài chuyên mục Design&Art.

 

Đây là một cuộc thi đấu trong ngành thiết kế, tên gọi tắt là DA.

 

DA là một cuộc thi có tầm ảnh hưởng rất lớn trong ngành thiết kế, rất nhiều nhân tài trên khắp thế giới tham gia cuộc thi này.

 

Cũng chính vì nguyên nhân như thế, nên quá trình bình chọn được diễn ra hết sức nghiêm ngặt, mỗi vị giám khảo đều có một phiếu phủ quyết, từ các tác phẩm dự thi chỉ chọn ra 5% trong số các tác phẩm để đưa vào vòng chung kết, và frông 5% tác phẩm này, sẽ lựa chọn ra 4 giải thưởng tiêu biểu là cây bút kim cương, cây bút bạc, cây bút vàng và cây bút gỗ, tổng cộng 4 giải thưởng, vậy nên mới nói DA là một cuộc thi rất khó để đạt được giải thưởng.

 

Tuy rằng khó, nhưng nếu đạt được thì sẽ là sự thành công to lớn.

Có thể lấy được giải thưởng cây bút kim cương, tác phẩm sẽ được đưa vào hội triển lãm quốc tế trong thời gian một tuần, hơn nữa chỉ với cái giải thưởng này thôi, là có thể bước vào hàng ngũ những nhà thiết kế nổi danh toàn cầu, từ đó có thể tưởng tượng mức độ cạnh tranh khốc liệt như thế nào.

 

Lúc trước Quý Du Nhiên không biết đến cuộc thi DA, là vì thế giới trước của cô không có kiểu cuộc thi này. Cô biết đến nó là nhờ Lục Bắc giới thiệu, Quý Du Nhiên vẫn còn nhớ rõ vẻ khiếp sợ lộ ra rõ ràng của Lục Bắc khi cậu ta thấy cô không biết gì về cuộc thi này.

 

Hiện tại cách thời gian bình chọn chỉ còn lại một tháng, Quý Du Nhiên hiểu rõ chỉ với một tháng thì cô căn bản sẽ không thể cho ra một thiết kế tốt để dự thi được, từ đó cũng sẽ không thể đạt được giải thưởng nào trong cuộc thi.

 

Tuy vậy cô cũng không có ý định từ bỏ, ít nhất thì với lần tham gia này, cô có thể tích lũy một ít kinh nghiệm. Hàn Đình không quấy rầy cô làm việc, hắn mang đến cho cô một ly nước ấm có pha thêm mật ong, sau đó liền ngồi yên tĩnh ở một bên chờ cô.

 

Sau mười phút nghiên cứu, cuối cùng Quý Du Nhiên cũng đã hoàn thành việc báo danh dự thi, đưa mắt nhìn sang thì thấy Hàn Đình đã cầm một tập tài liệu trên bàn cô lên xem, cảm nhận được tầm mắt của cô, Hàn Đình ngẩng đầu nhìn lại, trên khuôn mặt tuấn tú văn nhã hiện ra nụ cười.

 

“Đúng là Giang Dĩ Thành rất quan tâm đến em.” Hắn lắc lắc phần văn kiện trên tay.

 

Trên mặt văn kiện viết dòng chữ “quỹ từ thiện Thành Nhiên”, Quý Du Nhiên nghĩ ngợi rồi gật đầu.

 

Tổ chức từ thiện này của cô chính là bắt đầu từ công cuộc tuyên truyền lúc trước, vì ý nghĩa tốt đẹp của nó, đã gây được sự chú ý rộng rãi trong xã hội, không chỉ mang lại cho công ty một hiệu quả tốt đẹp vượt ngoài mong đợi, mà còn gợi lên được sự quan tâm của cộng đồng đối với vấn đề chăm sóc trẻ em và phụ nữ.

 

Quý Du Nhiên dự định sẽ tung ra nhiều phiên bản thiết kế liên quan đến quỹ từ thiện này, về sau Giang Dĩ Thành biết được ý định này của cô, nên dứt khoát thành lập luôn một tổ chức từ thiện, đặt tên là “Thành Nhiên.”

 

Cái tên này đại biểu cho ý nghĩa gì, chỉ cần đọc hai chữ đó thôi là đã hiểu rõ, người khác không biết chuyện của cô và Giang Dĩ Thành thì có thể không hiểu được, nhưng chính bản thân Quý Du Nhiên thì sao không hiểu cho được! Cô cũng không biết lúc trước Giang Dĩ Thành đã nói chuyện gì với người nhà của hắn, nhưng từ đó đến nay không thấy Tạ Lan tới tìm cô nữa.

 

Bên này Giang Dĩ Thành mới bày tỏ tình yêu của hắn xong, Giản Đông Thần bên kia cũng có động tác của mình.

 

Giản Ảnh đầu tư cho một bộ phim lấy đề tài làm công ích ở vùng miền núi, với hai diễn viên nổi cộm là Nhiễm Nhất Bạch và Tưởng Tư Văn làm nhân vật chính, hơn nữa doanh thu bộ phim còn đem đi quyên góp từ thiện.

 

Tuy tên của bộ phim không thể hiện câu chuyện tình yêu trong đó, nhưng về phía nhân vật chính là một người hội sĩ trẻ tuổi tràn trề tinh thần nhiệt huyết, đi về vùng núi vẽ nên câu chuyện tình yêu với một cô gái ở đây, tên cô gái chính là Nhiên Nhiên.

 

Quý Du Nhiên cảm thấy thật là dở khóc dở cười.

 

Ngoài mặt thì bọn họ không tỏ vẻ tranh giành gì cả, rất hài hòa với nhau, nhưng trong tối thì vẫn làm ra mấy hành động nhỏ đó.

 

Mà thôi, dù sao thì cô cũng đã nói rõ ràng rồi, bọn họ muốn làm gì thì cứ làm thôi, cô cũng không quản được.

 

Trong số các người nam nhân của cô, dường như chỉ có mỗi Hàn Đình là không tỏ ra tranh giành gì cả, hắn chưa từng tạo một áp lực nào cho cô, vẫn luôn ở bên cạnh cô, cũng không yêu cầu bất cứ điều gì từ cô, chỉ cần mỗi lần cô xoay người nhìn lại, thì hắn vẫn mãi đứng ở phía sau chờ cô.

 

Quý Du Nhiên cảm thấy thật ấm áp, cô tiến đến nắm lấy tay của Hàn Đình, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

 

“Đi thôi! Đói bụng rồi, đi ăn cơm thôi nào.”

 

Cùng lúc đó, nơi nước Mỹ xa xôi, thời gian rạng sáng, Cảnh Hách Phàm lái xe rời khỏi tổng bộ của tập đoàn Tắc Bác để đi về khu biệt thự của gia đình.

 

Cậu bị bắt trở về tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc đã được một thời gian, hiện giờ đã học ra hình ra dáng, thậm chí so với thời gian mà Cảnh Tông hạn định cho hắn, thì hắn còn hoàn thành sớm trước vài ngày.

 

Sở dĩ cậu nghiêm túc nỗ lực làm việc như vậy, chính là mong làm xong công việc sớm, cũng giúp hắn sớm có thể gặp lại người thương của mình.

 

Vội vàng tắm rửa, bước ra từ phòng tắm, Cảnh Hách Phàm liền bổ nhào vào giường, bấm gọi video call, đây chính là động lực giúp cậu chống đỡ trong suốt khoảng thời ở Mỹ này.

 

“Sao giờ này mới ăn trưa vậy?”

 

Video vừa mở lên, Quý Du Nhiên liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú tràn ngập sự quan tâm của Cảnh Hách Phàm, cô không chút hoang mang, chậm rãi nuốt đồ ăn xuống, lại uống một ngụm nước chanh, sau đó mới cười cười với người phía bên kia di động.

 

“Mới làm xong công việc, còn cậu thì sao? Bên đó đã trễ lắm rồi sao còn chưa ngủ?”

 

Cảnh Hách Phàm xem những lời này của Quý Du Nhiên là một sự quan tâm dành cho hắn, trên miệng không ngừng nở nụ cười, lộ ra một loạt động tác vận động tay chân, “Nhớ chị nên không ngủ được! Còn chị thì sao? Có nhớ em không?”

 

Hàn Đình cụp mắt, không tiếng động lấy dĩa bit tết của Quý Du Nhiên cắt thành những miếng nhỏ cho cô, rồi chuyển lại chỗ cũ.

 

Cảnh Hách Phàm đột nhiên nhìn thấy một bàn tay của đàn ông xuất hiện trong màn hình di động, nụ cười tắt ngấm.

 

“Chị ơi, chị đang ăn cơm cùng ai vậy?”

 

“Hàn Đình.” Quý Du Nhiên mỉm cười liếc nhìn Hàn Đình một cái, nhẹ nhàng trả lời, sau đó thong thả xiên mấy miếng bít tết để ăn.

 

Cảnh Hách Phàm lập tức bật dậy từ trên giường.

 

Lần trước chịu thiệt với tên đó, cậu còn chưa kịp lấy lại thể diện đâu! Vậy mà giờ tên đó đã tranh thủ lúc cậu không có ở đây mà tiến tới với cô rồi sao!

 

Cảnh Hách Phàm banh quai hàm, thông qua điện thoại nói lời thách đấu với Hàn Đình.

 

Quý Du Nhiên ho khan một tiếng, “Tiểu Phàm, khi nào thì cậu về?”

 

Cảnh Hách Phàm đang hạ xuống chiến thư, vừa nghe Quý Du Nhiên đặt câu hỏi, suy nghĩ liền bay về phía cô, giọng nói lập tức trở nên dịu dàng, “Sao vậy? Nhớ em lắm rồi đúng không?”

 

Quý Du Nhiên nhàn nhạt “ừ” một tiếng, “Đúng vậy.”

 

Ngẫm lại thì cũng đúng là một thời gian rồi không gặp thằng nhóc này.

 

Cảnh Hách Phàm lập tức vứt Hàn Đình ra sau đầu, nụ cười hì hì lại trở về trên khuôn mặt. “Ngày…..” Cậu vừa định nói là ngày mai sẽ về, nhưng ngẫm lại vì muốn cho cô một sự bất ngờ vui vẻ, nên sửa lại lời, “Phải mấy ngày nữa, công việc anh trai giao cho em sắp xong rồi, chỉ mấy ngày nữa là em xong việc ngay, đến khi về nước thì chúng ta “làm” suốt hai ngày luôn.”

 

Quý Du Nhiên ngay lập tức cúp điện thoại, sợ mấy lời dâm ngôn loạn ngữ của Cảnh Hách Phàm bị khách hàng xung quanh nghe được.

 

Sau khi cúp điện thoại, cô lặng lẽ liếc nhìn Hàn Đình một cái, giả bộ bình tĩnh nói, “Mấy lời của Tiểu Phàm, anh đừng để ý nhé.” Hàn Đình nở nụ cười ôn hòa, “Yên tâm đi, tôi không so đo với con nít đâu.” Nói xong hắn lại cắt thêm thịt bò cho Quý Du Nhiên, “Em ăn thêm một chút đi, dạo này gầy quá rồi.”

 

Quý Du Nhiên chợt nhớ tới cái chiêu nhìn như tùy ý nhưng thật ra là cố tình của hắn chính là đem dĩa thịt bò đến trước mặt Cảnh Hách Phàm, mà trộm cười một cái.

 

“Ừ, biết rồi.”

 

Trang viên Vạn Đức.

 

Cảnh Tông cúi đầu nhìn phong thư trên bàn, bật lửa châm một điếu xì gà, hút mấy ngụm rồi dập tắt.

 

“Về sau không cần chụp nữa.”

 

Vệ sĩ chần chờ phút chốc rồi hỏi, “Vậy...có cần theo dõi Quý tiểu thư nữa không ạ?”

 

Cảnh Tông vuốt bề mặt phong bì vẫn còn chưa xé ra kia, hắn không định mở ra xem, “Cũng không cần.”

 

Hắn đã có mối quan hệ thân mật với cô rồi, về sau hắn không cần phải dựa vào những hoạt động này để biết tình hình sinh hoạt của cô.

 

Sau khi vệ sĩ rời đi, tinh thần của Cảnh Tông bắt đầu không yên, hắn đứng dậy đi đến trước cửa sổ, hôm nay thời tiết ở thành phố tràn ngập sương mù, bầu trời không có một ngôi sao nào, nó giống như tâm tình lúc này của hắn, mờ mịt không thấy gì.

 

Theo sự phát triển trong mối quan hệ giữa hắn và Quý Du Nhiên, Cảnh Tông hiểu rõ hai việc kia không thể giấu lâu hơn được nữa.

 

Bên phía Quý Du Nhiên, hắn cần phải cho cô biết Tiểu Phàm là em trai của hắn, còn bên phía Tiểu Phàm, hắn phải cho em ấy biết rằng hắn và em trai mình đang cùng thích một người con gái.

 

Thậm chí cả những tấm hình chụp của cô lúc trước, hắn cũng không có cách nào đảm bảo liệu có một ngày nào đó Ethan sẽ nói ra chuyện này, nên hắn cũng cần phải nhanh chóng giải quyết vấn đề.

 

Suy nghĩ một lúc lâu, hắn cầm điện thoại, thuần thục bấm xuống một dãy số.

 

Điện thoại vang lên hai tiếng tút chờ đợi, ngay sau đó đã truyền đến âm thanh ngọt ngào của một giọng nữ.

 

“Ồ! Trễ vậy rồi mà còn có thể nhận được điện thoại từ Cảnh tiên sinh, đúng là một niềm vui bất ngờ đó nhen.” Cảnh Tông không nhịn được mà cong cong khóe môi, trên mặt kính phản chiếu nụ cười của hắn.

 

“Ngày mai nếu em có thời gian, thì tôi muốn được gặp em.” Hắn ngẩng đầu, nhìn mặt trăng đã được che sau áng mây trên bầu trời, chậm rãi nói.

 

“Lần trước tôi nói có chuyện giấu diếm em, tôi cảm thấy, đã đến lúc nói ra rồi”

 

------oOo------

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.