Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan

Chương 140




 

Quý Du Nhiên im lặng một lúc thật lâu.

Cảnh Tông cũng không nói gì thêm, hắn để cho cô thời gian để tiêu hóa chuyện này.

 

Kỳ thật hắn cảm thấy bản thân không nên nói ra vội vàng như vậy, chỉ sợ sẽ dọa cô sợ chạy mất dép.

 

Nhưng nếu hắn muốn tiếp tục mối quan hệ thân mật này cùng cô, thì sớm muộn gì cô cũng biết chuyện này, chuyện tối qua là một lời cảnh cáo rõ rệt nhất.

 

Vạn nhất vào thời điểm nào đó hắn mất đi ý thức, thì hắn không dám khẳng định liệu tên gia hỏa kia có làm ra chuyện gì quá đáng với cô hay không, vậy thì thay bằng việc để cô tự phát hiện, thì tốt hơn hết là hắn nên chủ động nói ra

 

Hơn nữa, lúc vừa rồi chính là thời điểm tốt nhất để nói chuyện thẳng thắn với nhau.

 

Chỉ là lúc này đây không biết cô có cảm thấy hắn là một tên điên hay không, liệu rằng cô có thu hồi lại ý định sẽ có mối quan hệ thân mật với hắn hay không.

 

Thời gian chờ đợi vào lúc này tựa như đang chờ phán xét, chỉ mong sao phán xét nhanh chóng đưa xuống, nhưng đồng thời cũng mong nó tới thật chậm, mỗi một phút trôi qua, trong lòng Cảnh Tông càng sinh thêm nhiều sự khẩn trương lo lắng.

 

Mãi đến khi bản nhạc dương cầm cổ điển nổi tiếng đổi thành một điệu Waltz, cô gái nhỏ bên người hắn mới nhẹ giọng nỉ non.

 

“Hóa ra là như vậy.”

 

Quý Du Nhiên lập tức xâu chuỗi toàn bộ các sự kiện diễn ra trong quá khứ.

Cô nhớ tới lần hai người gặp mặt ở trang viên Vạn Đức, ánh mắt Cảnh Tông nhìn cô khi đó thật xa lạ cộng với ngôn ngữ ngả ngớn, thêm nữa ngày thường hắn chỉ uống cà phê đắng, nhưng hôm đó lại ghét bỏ quản gia vì đã không thêm đường vào cà phê.

 

Còn vào mấy hôm trước gặp được hắn ở chỗ bác sĩ Trần, hẳn cũng không phải đúng với lý do là hắn ngủ không ngon giấc.

 

Bao gồm cả những kích thích tình ái vào tối hôm qua, đúng rồi, chắc là có cả cái đêm ở trang viên Vạn Đức nữa, những điều cô tưởng là mộng chắc là do “nhân cách thứ hai” của hắn làm ra.

 

Quý Du Nhiên lúc này đã hiểu rõ, hèn chi mỗi lần xong việc thì cô cứ cảm thấy thái độ trước và sau của hắn luôn có một sự tương phản rất lớn.

 

Nói như vậy, hồi trước Cảnh Tông dù đã động tâm với cô nhưng vẫn nói lời cự tuyệt, ắt hẳn là do nguyên nhân này, đúng không?

 

Hắn sợ không biết một lúc nào đó lại biến thành người khác? Sợ “bệnh kín” này sẽ dọa đến cô?

 

Chỉ nghĩ đến đó thôi thì Quý Du Nhiên đã thông suốt mọi chuyện.

 

Cô cười cười, hóa ra là như vậy! thiếu chút nữa cô đã nghi ngờ mị lực của bản thân là không đủ!

 

“Có phải tên của nhân cách thứ hai là Ethan, đúng không?” Quý Du Nhiên nhớ tới sự trừng phạt mỗi khi cô gọt sai tên vào tối hôm qua.

 

“Đúng vậy.” Cảnh Tông thấy được nụ cười nhẹ nhàng của cô, hắn chần chừ hỏi, “Em có để ý không?”

 

Quý Du Nhiên không trực tiếp trả lời, mà là ôm vòng lấy cổ của Cảnh Tông, phả hơi thở vào mặt hắn, “Không chỉ không để ý, mà ngược lại, còn rất thích.”

 

Ngầu thật đấy! Lúc trước cô chỉ thấy loại bệnh này trên tivi, vậy tính ra có phải là cô có lời hay không?

 

Câu được một người, còn được tặng kèm thêm một người nữa.

 

Cảnh Tông hiểu rõ tính cách tiêu sái phóng khoáng của cô, nhưng không ngờ được cô lại có thể bình tĩnh tiếp nhận chuyện này nhanh như vậy, những sự sợ hãi rối rắm từ cô mà hắn tưởng tượng ra trước đó hoàn toàn không phát sinh một chút nào.

 

Hắn nhìn vào khuôn mặt thuần khiết ngây thơ cũng đôi mắt tỏa sáng sự giảo hoạt của cô, nhịn xuống xúc động Muốn hung hăng đè cô làm một trận, âm thanh trầm khàn nói, “Không cảm thấy sợ tôi sao?”

 

“Có gì mà phải sợ chứ!” Quý Du Nhiên bĩu môi, “Còn có thể ăn tôi sao?... Đâu phải là chưa từng gặp qua.”

 

Ngón tay mơn trớn dọc theo sườn khuôn mặt của nam nhân, cô hơi có chút nghịch ngợm nói, “Hơn nữa...tôi cảm thấy nhân cách khác của anh, cũng rất thích tôi đó! Cho nên tôi còn có cái gì để sợ cơ chứ?”

 

Mỗi một câu trả lời của cô đều hoàn toàn ngoài dự kiến của Cảnh Tông, đáy mắt hắn quay cuồng như có cơn giông tố, dường như là kinh hỉ, mà dường như cũng là mâu thuẫn.

 

Cô chính là đang nói nhân cách khác trong hắn, cho nên cô cũng không hề cảm thấy Ethan và hắn là hai người khác biệt trong một thân thể.

 

Nhưng có một điều cô nói không hề sai, Ethan tuy rằng điên cuồng, nhưng đúng là hắn ta chưa từng làm chuyện gì tổn thương đến cô.

 

Điều duy nhất hắn có thể lo lắng, đó chính là tên Ethan sẽ đem chuyện Tiểu Phàm là em trai hắn và việc lâu nay hắn vẫn cho người theo dõi cô, nói ra hết.

 

Tuy vậy, kỳ thật so với những điều phía trên, thì hắn càng không thích việc tên kia lấy danh nghĩa của hắn để chiếm hữu cô, tuy là cùng một thân thể, nhưng hắn vẫn sinh ra một sự mâu thuẫn nhất định.

 

“Đã rất lâu rồi tên Ethan này không xuất hiện, nhưng dường như từ sau khi gặp em thì sự việc đã thay đổi.” Cảnh Tông trầm mặc trong chốc lát, sau đó cất giọng nghiêm trọng nói, “Lần sau gặp hắn ta thì nhớ cách thật xa vào.”

 

Quý Du Nhiên “xì” một tiếng vui vẻ.

 

Không ngờ rằng đàn ông trước nay vẫn luôn là bộ dạng trầm ổn, vậy mà lúc này cũng phát ghen, hơn nữa còn ăn dấm với chính nhân cách thứ hai trong cơ thể mình, cô cười tươi đến nỗi đôi mắt biến thành hình trăng rằm, gật đầu đáp ứng, “Ừ, vậy anh còn chuyện gì khác giấu tôi không?”

 

Ánh mắt Cảnh Tông hơi lóe, nhanh chóng đảo một vòng suy nghĩ trong đầu.

 

“Có.”

Nụ cười tươi của Quý Du Nhiên thoáng chốc ngưng đọng.

 

Cô chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, thật sự có sao? Nhưng không để cô mở miệng hỏi chi tiết, thì nghe Cảnh Tông nói, “Nhưng hiện tại chưa phải là lúc này để nói với em.”

 

Hắn không dám mạo hiểm, hai sự việc còn lại trước mắt hắn không dám chắc là cô có thể nhẹ nhàng tiếp thu. Còn việc khi nào thì nói ra...thì có lẽ phải chờ đến khi tình cảm giữa cô và hắn sâu đậm thêm một chút, bằng không nói không chừng cô có thể thẹn quá thành giận, không thèm để ý đến hắn, có khi còn liên lụy cả Tiểu Phàm.

 

Quý Du Nhiên cảm thấy không sao cả, cô nhún vai.

 

Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, nói hay không nói đều là tự do của mỗi cá nhân, cô cũng không muốn phải truy hỏi đến cùng.

 

Cô và Cảnh Tông đơn giản là mối quan hệ về mặt thể xác, lại không phải nói chuyện yêu đương, không cần phải làm rõ mọi chuyện của nhau, hơn nữa cho dù là quan hệ yêu đương, thì cô cho rằng vẫn nên giữ một ít không gian riêng tư cho đối phương.

 

Thêm vào đó, không phải cô cũng có bí mật đó sao? Ví dụ như chính chuyện cô chết đi sống lại, chuyện này hoàn toàn không thể kể với bất kỳ ai được.

 

Nhưng vì tính thú, Quý Du Nhiên vẫn lộ ra một vẻ mặt tiếc nuối.

 

“Haiz, thôi được rồi, vậy thì thôi, nhưng anh phải bồi thường cho tôi đó nhé!” Cô nghiêng đầu nghĩ ngợi, biểu hiện đó muốn bao nhiêu ngây thơ thì có bấy nhiêu ngây thơ, “Vậy thì...mấy ngày tới anh đều phải ở cùng với tôi nhé! Nói là giúp tôi giải sầu, mà đến giờ anh vẫn chưa thực hiện lời hứa đâu.”

 

Trong sự thanh thuần nhưng không mất đi quyến rũ, trong nét thành thục lại có cả sự đáng yêu, vừa thông minh vừa có EQ, độc lập rồi còn có chủ kiến.

 

Một cô gái như vậy, thì làm sao đàn ông có thể không thích được?

 

Cảnh Tông chỉ cảm thấy vùng bụng dưới trở nên nóng rực, lập tức nhớ tới cao trào vào sáng nay khi cùng cô làm tình, dục vọng nồng nặc hiện lên trong ánh mắt, hắn ôm mạnh Quý Du Nhiên vào lồng ngực mình, thanh âm so với khàn hơn rất nhiều. “Được, bây giờ trở về bồi thường cho em.”

.

.

.

 

Ba ngày kế tiếp, trừ bỏ phải tham gia buổi khai mạc hội chợ ra, thì các hạng mục công việc còn lại Cảnh Tông đều giao hết cho chú mình là Cảnh Thế Kiệt xử lý, ông chú này của hắn thật sự đã bị hắn biến thành công cụ làm việc thay cho mình.

 

Về sau hắn chuyên tâm bồi Quý Du Nhiên dạo chơi Prague mấy ngày liền, hai người còn đi tham quan nơi được xem là “thị trấn đẹp nhất thế giới” - Cesky Krumlov.

 

Vào mỗi đêm, nếu không có hoạt động nào bên ngoài, thì bọn họ trên cơ bản là sẽ chọn ở trong khách sạn để làm tình.

 

Vào đêm đến Cesky Krumlov, bởi vì thị trấn rất nhỏ, Quý Du Nhiên lại rất muốn ở lại nơi này, cho nên sự lựa chọn cư trú thật sự là không nhiều.

 

Cho dù đã chọn khách sạn tốt nhất, nhưng tới buổi tối, âm thanh thân thể va chạm và tiếng nữ nhân cực lực áp chế nên rỉ, vẫn xuyên qua bức tường, truyền đến gian phòng cách vách.

 

Chỉ khổ cho đám người vệ sĩ đứng canh gác, mấy người đàn ông thân thể cường tráng, dưới đũng quần dựng lên thật cao, vừa thay phiên nhau canh gác, vừa phải ra vào toilet để xử lý nhu cầu.

 

Quý Du Nhiên thật sự không ngờ rằng, một người nam nhân biết “kìm nén” như Cảnh Tông, đến khi vào cuộc, lại trở nên “không kìm nén” đến vậy.

 

Dục vọng của hắn đối với cô đã vượt quá sự tưởng tượng của cô, cô thậm chí còn cảm thấy tinh lực của hắn còn không hề kém cạnh với bạn tình nhỏ tuổi nhất của cô, Cảnh Hách Phàm.

 

Vào mỗi đêm, Cảnh Tông đều liên tục muốn làm tình với cô, làm và làm, cho dù cô bị dit đến hôn mê thì cũng phải đưa cô lên đỉnh cao trào đến vài lần, phảng phất như sợ rằng sau đó cô sẽ biến mất, nên hắn phải liều mạng nắm chặt thời gian để gần gũi cô.

 

Quý Du Nhiên bỗng dưng nhớ lại thật lâu trước kia, khi hiệp ước của cô và Giản Đông Thần sắp tới thời điểm chấm dứt, hắn cũng trầm mê thân thể cô giống như vậy.

 

Chỉ là cô và Cảnh Tông chỉ mới bắt đầu thôi mà, hắn đang lo sợ điều gì vậy?

Có đôi khi cô hoài nghi người đang làm tình với mình liệu có phải là nhân cách thứ hai của hắn hay không, nhưng nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng như mặt nước của hắn, thì cô liền biết rằng từ đầu đến cuối vẫn luôn chính là hắn.

 

“Cũng không phải...là về nước rồi thì không gặp nhau nữa...sao anh cứ như...Muốn ép khô... tôi vậy?”

Quý Du Nhiên dùng móng tay cào một đường trên lưng của người nam nhân, thân thể không ngừng co rút, còn không quên trêu ghẹo.

 

Trả lời cô chỉ là sự vào sâu càng thêm mạnh mẽ và bình ổn từ người nam nhân.

 

Thôi được rồi, cô thừa nhận, đúng là cô sắp bị ép khô rồi.

 

Đến ngày về nước, Quý Du Nhiên không để Cảnh Tông đưa cô về nhà, ngay khi chuyên cơ đáp mặt đất, cô nhanh chóng tự lái xe trở về cứ như sau lưng bị ma rượt.

 

Đây thật sự là lần đầu tiên cô gạt bỏ hoàn toàn ý niệm lởn vởn trước mặt nam nhân kia, trong suốt thời gian 9 tiếng đồng hồ trên chuyên cơ, cô vẫn luôn bị phong ấn trên chiếc giường nghỉ.

 

Hiện giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, chờ đến khi tỉnh dậy, cô còn phải đối mặt với sự “tra vấn hành tung” của mấy vị bạn tình kia.

 

Quả nhiên, sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, trong lúc cô còn đang ngủ mơ màng, mấy người nam nhân kia cứ như đã hẹn sẵn từ trước, cùng nhau tìm đến cửa, trừ bỏ Cảnh Hách Phàm còn đang ở nước Mỹ xa xôi, thì số còn lại đã tập hợp đủ.

 

Không khéo chính là khi cô mở cửa “nghênh đón” bọn họ, chiếc váy ngủ lỏng léo trên người cô đã làm lộ rõ các vết hôn trên người.

 

“Không phải là xuất ngoại giải sầu sao? Mấy vết đỏ trên người là gì thế? Đừng nói đi giải sầu bị muỗi cắn nhé, cái mùa này ở cộng hòa Séc đang là mùa đông đấy.” Giản Đông Thần vẫn mang theo bộ mặt lạnh lùng, nhưng trong lời nói hàm chứa đầy sự ghen tị.

 

“Nhìn dáng vẻ này, thì có lẽ thời gian tôi ở Singapore, mèo hoang nhỏ đã chơi bời rất vui vẻ đúng không?” trên khuôn mặt lạnh lẽo của Giang Dĩ Thành treo lên một nụ cười nhu hòa. Ánh mắt lại vô cùng nguy hiểm khi nhìn vào các dấu hôn trên người Quý Du Nhiên.

 

Cảnh Hách Phàm không ở đây, thành ra người thiếu kiên nhẫn nhất chính là Nhiễm Nhất Bạch, trên khuôn mặt tuấn tú của hắn chính là dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi.

 

“Tôi nói chứ, phụ nữ như em không lẽ không chịu nổi mấy ngày tịch mịch hay sao vậy hả?” Hắn chỉ vào Hàn Đình vẫn đang đứng trầm mặc nãy giờ, nói, “Không phải em mới mang hắn ta trở về ngủ không được bao lâu đó sao? Chán rồi à? Mới đó mà đã vội vã tìm đàn ông mới hả?”

 

Ba người nam nhân, anh một lời, tôi một lời, còn có một người không biết đang nghĩ điều gì mà nãy giờ vẫn im thin thít.

 

Quý Du Nhiên ôm cánh tay nhìn một vòng bốn người nam nhân với sắc mặt khác nhau đang ngồi trong nhà cô, thở dài.

 

“Đã nói xong hết chưa?”

 

Thấy bộ dạng của bọn họ chính là đang chờ cô giải thích, Quý Du Nhiên gật gật đầu.

 

“Không sai, tôi đã có một người nam nhân mới, người này chính là tôi đã thích từ rất lâu rồi, lần này tôi đi ra ngoài là đi cùng với anh ấy, sao? Không được hả?”

Không hiểu sao Quý Du Nhiên lại cảm thấy trong lòng rất mệt mỏi, rõ ràng ngay từ ban đầu cô chỉ muốn có một mối quan hệ nhẹ nhàng với bọn họ, kết quả không hiểu sao lại dẫn tới kết cục như thế này?

 

Cô cảm thấy bây giờ bản thân cứ như là đang bị ngâm trong một hũ giấm thật lớn, khắp nơi đều là vị chua lè, nếu ánh mắt có thể giết người, thì ắt hẳn cô đã chết mấy chục lần trước ánh mắt của bọn họ rồi.

 

Lần đi xem mắt đó, bọn họ giống như người đi bắt gian ấy, hiện giờ cô đi nước ngoài với nam nhân khác, bọn họ là giống như đăng đường phán xét cô, không cho cô nghỉ ngơi.

 

Dựa vào cái gì chứ? Cô cũng không phải là vợ của bất kỳ ai trong số họ cả. Không cho cô đi xem mắt thì thôi không nói, việc cô ở cùng với người nam nhân mình thích mà giờ họ cũng quản sao? Quản cô thì còn đỡ, nhưng đừng ép cô, còn chưa cưới cô đâu, mà đã có mẹ của người ta tới gõ vào đầu cô rồi, đã vậy giữa bọn họ còn ngầm đấu đá với nhau.

 

Đặc biệt là từ sau khi có sự xuất hiện của Hàn Đình, mấy thằng kia đều đặc biệt nhằm vào hắn. Giản Đông Thần và Giang Dĩ Thành không biết từ lúc nào đã âm thầm giằng co cùng Hàn Đình, Hàn Đình cũng không phải là người thích chịu thiệt, gần đây hắn đồng ý tiếp nhận các vụ án kiện nhằm vào Giản Ảnh và Giang thị.

 

Nhiễm Nhất Bạch thì thích so sức mạnh với Hàn Đình, Tiểu Phàm còn chưa trở về nước, lần trước việc đánh nhau giữa hắn và Hàn Đình khiến nhà cô loạn tùng phèo dường như vẫn còn ở trước mắt.

 

Nếu lại để Cảnh Tông liên lụy vào nhóm người này, Quý Du Nhiên thật không dám tưởng tượng liệu sẽ phát sinh ra hậu quả to lớn như thế nào.

Toàn bộ mấy người nam nhân đều chú ý vào câu chữ “người ấy là người tôi đã thích từ rất lâu rồi”.

 

Trong ấn tượng của bọn họ, đa số thời gian của cô đều là do bọn họ chiếm giữ, vậy thì thời gian đâu mà cô yêu thích người khác?

 

"Ai thế?"

 

Trầm mặc một hồi lâu, Giang Dĩ Thành là người đầu tiên đánh tiếng hỏi, hỏi một vấn đề mà toàn bộ những người nam nhân ở đây đều muốn biết.

Quý Du Nhiên có một trực giác rằng lúc này không phải là thời điểm để nêu tên của Cảnh Tông ra, Giản Đông Thần và Giang Dĩ Thành đều quen biết hắn, Giang Dĩ Thành thậm chí còn có mối quan hệ hợp tác với Cảnh Tông, nếu cô nói ra, khả năng sẽ gây phiền toái cho Cảnh Tông.

 

Hơn nữa trước các ánh nhìn chăm chú kia, Quý Du Nhiên bèn có cảm giác như bị trói buộc, điều này khiến cô cảm thấy như mình đã làm ra một chuyện vô cùng đáng trách.

 

“Tôi thích ai, cùng ai ở bên nhau, đều là chuyện của chính tôi, các anh ai cũng không có quyền can thiệp.”

 

Thần sắc Quý Du Nhiên lạnh lùng, âm thanh nhàn nhạt như đánh thẳng vào trong lòng các người nam nhân.

 

Một chuyến đi ra ngoài này đã giúp cô thông suốt nhiều điều, chuyện cô làm từ trước đến nay đều là dứt khoát, không thích dây mơ rễ má, cũng không muốn bản thân phải rơi vào sự rối rắm về việc quen biết một hay nhiều nam nhân, vậy thì hôm nay cô sẽ nói rõ ràng tất cả mọi chuyện.

 

“Thật ra, tôi chính là một nữ nhân đa tình, hôm nay thích các anh, nói không chừng ngày mai lại đổi người khác đấy.”

 

Quý Du Nhiên nở nụ cười tự giễu, “Tôi đã nhận thức rõ bản thân rồi, với cái tính cách này, nữ nhân như tôi căn bản không thể làm vợ của bất kỳ ai, bởi vì tôi không có sự chung thủy.”

 

Cắn nhẹ môi, cô quay đầu đi, không nhìn vào ánh mắt trầm mặc của bọn họ, “...Các anh cũng đừng tốn công phí sức tranh giành nữa, tôi sẽ không kết hôn với bất kỳ ai đâu.”

 

“Nhiều nhất chỉ là duy trì tình trạng như hiện tại, tôi biết điều này thật không công bằng với các anh, cho nên, nếu mọi người nguyện ý thì tiếp tục, còn nếu không thì...”

 

Quý Du Nhiên áp xuống sự chua xót đang dâng lên trong lòng, ngữ khí kiên định.

 

“Nếu không thì chia tay đi.”

 

------oOo------

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.