Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan

Chương 139




 

Quý Du Nhiên mặc một bộ lễ phục màu xanh biển đơn giản, trên làn váy mơ hồ có thế thấy được dòng chỉ bạc uốn lượn, phần tay áo dài và cổ áo hơi cao trông có vẻ bảo thủ, nhưng vừa vặn giúp cô che đi những dấu vết hoan ái. Nam nhân bên người cô mặc tây trang đen, thân hình cao lớn đẹp trai, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ rõ sự cơ trí nho nhã, phẩm chất cao quý như một nhà quý tộc đích thực từ thời trung cổ.

Trong một căn phòng với đa số là các gương mặt phương tây, thì sự xuất hiện của hai người họ đã hấp dẫn vô số ánh mắt chú ý.

 

Quý Du Nhiên là lần thứ hai làm bạn nữ cùng đi dự dạ tiệc như thế này, lần đầu tiên là đi cùng với Giản Đông Thần, lần này là với Cảnh Tông, còn lần yến tiệc của Jessica Chu thì không tính, vì lần đó bản thân cô có thư mời.

Khác với lần tham gia tiệc từ thiện với Giản Đông Thần, buổi dạ tiệc tối nay chỉ là buổi gặp mặt không chính thức giữa các nhà đầu tư từ các công ty sản xuất ô tô, nên không khí buổi tiệc khá là tự do.

 

Trên cơ bản, tất cả bọn họ đều có nữ nhân đi cùng, vợ, bạn gái hoặc một số thân phận khác. Tốp năm tốp ba tụ tập lại với nhau, trên tay mỗi người cầm một ly rượu vang, thấp giọng trò chuyện.

 

Cảnh Tông vừa mang Quý Du Nhiên tiến vào hội trường, thì có một nam trung niên châu Á đi cùng bạn nữ của mình tiến đến chào hỏi.

 

Quý Du Nhiên nhìn người đang đi tới, kinh ngạc không thôi.

 

Thế giới này cũng thật nhỏ quá đấy, ở chỗ này vậy mà cô cũng đụng phải người quen biết cũ?

 

Tuy trên mặt của người quen biết cũ này đã trải qua phẫu thuật thẩm mỹ một chút, nhưng cô vẫn dễ dàng nhận ra được.

 

Giang Dĩ Nhu trăm triệu lần không ngờ tới sẽ gặp Quý Du Nhiên ở đây, trong lòng cô ta lộp bộp một tiếng, nhưng lúc này xoay người trốn đi đã không kịp nữa rồi.

 

“Thằng nhóc cậu không phải nói là ngày mai mới đến sao?” Cảnh Thế Kiệt tiến lên, vỗ vào bả vai của Cảnh Tông, trong những thời điểm không chính thức thì hắn sẽ không gọi người cháu trai này của mình là chủ tịch.

 

“Ồ, vị này là?” Cảnh Thế Kiệt nhìn về phía Quý Du Nhiên, trong mắt hiện lên hứng thú, nhưng không hề mang theo sự khinh thường.

 

Trong lòng ông, có thể công khai đi cùng cháu trai mình, thì ắt hẳn không phải là nhân vật bình thường.

 

“Đến phút chót thì đổi ý ạ.” Ánh mắt Cảnh Tông ôn hòa nhìn về phía Quý Du Nhiên, giới thiệu người với Cảnh Thế Kiệt, “Vị đồng thời là Quý Du Nhiên tiểu thư, chủ tịch công ty TNHH sáng tạo Nhiên Sở, là bạn trong nước của cháu,đồng thời cũng là một nhà thiết kế vô cùng xuất sắc.”

 

Nói xong, hắn đưa tay về phía Cảnh Thế Kiệt, “Đây là chú của tôi, Cảnh Thế Kiệt, một trong những đổng sự lớn của công ty năng lượng Tắc Bác.”

 

Quý Du Nhiên đối với lời giới thiệu của Cảnh Tông về mình, cảm thấy rất là ngoài ý muốn.

 

Tuy Cảnh Thế Kiệt rất có thể chưa từng nghe qua về công ty cô, nhưng từ những lời giới thiệu như vậy từ Cảnh Tông, cô cũng cảm thấy vô cùng có mặt mũi.

 

Thoáng chốc, cô hoảng hốt nhớ lại thời điểm khi mình đi cùng với Giản Đông Thần tới buổi tiệc từ thiện, bản thân chỉ có thể được bâng quơ gọi là “Quý tiểu thư”, hiện tại cô đã có thể xem như là người có thân phận rồi.

 

Quả nhiên phụ nữ thật sự không nên dựa vào đàn ông, chỉ có tự bản thân mình độc lập mới là con đường chính đạo, cho dù trước mắt cô vẫn chưa có thân phận hiển hách gì, nhưng ít ra trong những trường hợp như thế này thì vẫn nhận được một sự tôn trọng nhất định.

 

Ánh mắt Cảnh Thế Kiệt nhìn về phía Quý Du Nhiên ít nhiều mang theo sự tán thưởng.

 

“Chào ngài, giám đốc Cảnh.”

 

“Rất vui được gặp mặt, Quý tiểu thư.”

 

Quý Du Nhiên khách khí bắt tay với Cảnh Thế Kiệt, sau đó ánh mắt cô dừng lại trên người con gái với vẻ mặt không được tự nhiên đang đứng bên cạnh Cảnh Thế Kiệt.

 

Cảnh Thế Kiệt lúc này mới nhớ ra bản thân có mang theo bạn nữ đi cùng, ôm lấy Giang Dĩ Nhu, hướng về phía Cảnh Tông và Quý Du Nhiên giới thiệu.

 

“Đây là Linda Li, thư ký của tôi.” Ánh mắt Cảnh Thế Kiệt nhìn về phía Giang Dĩ Nhu mang theo vài phần sủng ái.

 

Quý Du Nhiên nhẹ nhàng nhướng mày.

 

Linda Li?

 

Không ngờ bấy lâu nay không nghe tin tức gì về Giang Dĩ Nhu, hóa ra là do chạy đến nước ngoài thay tên đổi họ, còn làm “thư ký” cho chú của Cảnh Tông?

 

Thực sự rất kinh ngạc.

Giang Dĩ Nhu khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

 

Hiện giờ thân phận của ả là giả, nhưng trước đó đã được chuẩn bị hết sức kỹ lưỡng, chỉ cần là ở nước Mỹ, thì ả chính là Linda Li.

 

Nhưng nếu Quý Du Nhiên vạch trần chuyện lúc trước của ả ở trong nước, thì hiển nhiên sẽ gây nên sự nghi ngờ từ phía Cảnh Thế Kiệt, từ đó sẽ mất đi sự tin tưởng của ông ta, chuyện ả cần làm sẽ dẫn đến thất bại, và nếu thất bại, thì cô ta sẽ...sẽ....

 

Giang Dĩ Nhu nghĩ đến kết cục của bản thân sau khi thất bại, không khỏi toát mồ hôi lạnh.

 

Không được, tuyệt đối không được.

 

Tiếp nhận ánh mắt chăm chú từ Quý Du Nhiên, Giang Dĩ Nhu nở nụ cười miễn cưỡng với cô, trong lòng vừa là bị thương vừa là ghen ghét.

 

Lúc trước nếu không phải do nữ nhân này, thì thanh danh của ả sao lại có thể trở nên tồi tệ như vậy, cuối cùng còn bị đuổi khỏi Giang thị. Nếu không phải là do nữ nhân này, thì vị hôn phu trước kia của ả sao có thể không cần ả nữa? Nếu không phải do nữ nhân này, ả sao có thể chạy tới Mỹ làm ra những vụ việc như thế này.

 

Giang Dĩ Nhu đem toàn bộ những cay đắng khổ sở mà ả trải qua suốt nửa năm nay, vào giờ phút này tính hết lên người Quý Du Nhiên, nhưng hiện tại cô ta đang có việc quan trọng phải làm, nên bây giờ dù có hận thế nào thì cô ta cũng không thể biểu hiện ra ngoài được.

 

Vì thế, nhân lúc Cảnh Tông và Cảnh Thế Kiệt đang trao đổi về hội chợ ngày mai, ả bưng ly rượu vang tiến đến bên người Quý Du Nhiên, mời cô dời bước sang chỗ khác nói chuyện.

Quý Du Nhiên hoàn toàn không bất ngờ trước hành động này của Giang Dĩ Nhu, tuy vậy cô vẫn cự tuyệt lời mời đi tham quan khuôn viên khách sạn này với Giang Dĩ Nhu, mà chỉ đồng ý tìm một góc trưng bày tranh sơn dầu để nói chuyện.

 

Cảnh Tông liếc mắt nhìn bóng dáng rời đi của Quý Du Nhiên và Giang Dĩ Nhu, hắn tỏ ra lơ đãng nói với Cảnh Thế Kiệt, “Chú lại đổi nữ nhân lúc nào vậy?”

 

Cảnh Tông đương nhiên biết chức vụ thư ký chỉ là do chú mình thuận miệng nói ra, nhằm cấp chút mặt mũi cho nữ nhân kia.

 

Tập đoàn Tắc Bác của bọn họ không phải ai muốn tiến vào là cũng được, cho dù là một người thư ký hay nhân viên quét dọn vệ sinh thì cũng đều phải điều tra rõ ràng về bối cảnh, thế nhưng hắn lại cảm thấy nữ nhân tên Linda Li kia có chút quen mắt, chỉ là nghĩ không ra đã gặp ở đâu.

 

Ông chú này của hắn cái gì cũng tốt, chỉ riêng có một cái tật chính là háo sắc.

 

Lại còn chuyên chọn nữ nhân trẻ tuổi, đã vậy do ông vốn gốc là người châu Á, nên nữ nhân của ông cũng là người châu Á.

 

Tuy tuổi của ông đã gần tới 60, nhưng nhờ có chăm sóc đầy đủ nên trông chỉ khoảng hơn 40 tuổi, hơn nữa bản thân ông cũng là người ở địa vị cao, khí chất tràn đầy, dĩ nhiên sẽ không thiếu nữ nhân trẻ tuổi đeo bám, số lượng nữ nhân bên người ông là hoàn toàn đếm không xuể.

 

Cảnh Thế Kiệt cũng liếc mắt nhìn các cô ấy một cái, trên mặt hiện lên chút ý cười, “Đã hai tháng rồi, yên tâm, thân phận của Linda chú đã cho người điều tra rồi, không có vấn đề gì.”

 

Tập đoàn Tắc Bác không chỉ nắm giữ kỹ thuật tạo chip bán dẫn dùng trong quân đội, mà còn đi đầu trong các phát minh thuộc tuyến đầu khoa học kỹ thuật, mỗi một hạng mục đều là cơ mật trong giới thương nghiệp, Cảnh Thế Kiệt là đổng sự lớn của tập đoàn, đồng thời quản lý bộ phận nghiên cứu, vậy nên điều kiện tiên quyết luôn là lợi ích của tập đoàn, cho dù ông thích nữ nhân trẻ tuổi, thì với những người thân phận không rõ ràng, thì ông cũng không chạm vào.

 

Nghe Cảnh Thế Kiệt nói như vậy, Cảnh Tông cũng không suy nghĩ nhiều thêm nữa, nói cho cùng thì hắn vốn cũng không có hứng thú với nữ nhân.

Phía bên kia, Quý Du Nhiên và Giang Dĩ Nhu đang tùy ý xem các bức tranh sơn dầu trên tường.

 

“Tiểu thư Linda, à mà không đúng, Giang tiểu thư có chuyện gì thì vui lòng nói thẳng ra đi.” Nhìn Giang Dĩ Nhu, Quý Du Nhiên nhẹ nhàng nói ra lời này.

 

“Tôi muốn cùng cô làm một cái giao dịch.” Giang Dĩ Nhu nhấp môi, giờ phút này cô ta không thèm che giấu sự chán ghét trong ánh mắt của mình, lạnh lùng nói, “Cô hãy giả vờ như không quen biết tôi, không cần nói với bất kỳ ai khác về thân phận trước kia của tôi, ngược lại, tôi sẽ không nói với Cảnh Tông và Cảnh Thế Kiệt chuyện trước kia của cô.”

 

Quý Du Nhiên cười, “Chuyện trước kia của tôi là chuyện gì vậy?”

 

Trên mặt Giang Dĩ Nhu tràn đầy khinh thường, nhìn những dấu hôn như ẩn như hiện dưới bộ lễ phục của Quý Du Nhiên, “Tuy tôi không biết cô đã dùng cách nào để đu lên được người của chủ tịch tập đoàn Tắc Bác, nhưng chắc là anh ta không biết chuyện trước kia Giản Đông Thần đã bao dưỡng cô đúng không? Nếu tôi nói ra, thì cô nghĩ xem, một người nam nhân như Cảnh Tông liệu có còn giữ cô bên cạnh nữa không?”

 

Hạt giống ghen ghét trong lòng Giang Dĩ Nhu đã mọc sâu bén rễ, lúc này đây nó vươn mình lớn mạnh trong nỗi lòng ả.

 

Luận về cả diện mạo và thủ đoạn thì ả đều không kém, vì cớ gì mà con nhỏ tiện nhân này lại như cá gặp nước, có thể thượng vị với cả Giản Đông Thần và Cảnh Tông? Còn ả, lại chỉ có thể trở thành món đồ chơi của đám đàn ông đó, lúc này còn biến thành công cụ để đi lấy lòng một lão già?

 

“Giang tiểu thư, tôi nghĩ là phải sửa lời này của cô lại một chút, là bạn tình, chứ không phải bao dưỡng.”

 

“Hơn nữa, tôi cũng tốt bụng để nói rõ với cô một chút, bạn tình của tôi không chỉ có mỗi Giản Đông Thần,” nụ cười của Quý Du Nhiên càng tươi tắn hơn, bộ lễ phục màu xanh nước biển dưới ánh đèn càng trở nên lấp lánh hơn, “Còn có cả anh trai trước kia của cô, Giang Dĩ Thành, à đúng rồi, và cả vị luật sư đã khiến cô thua thảm hại trước tòa, Hàn Đình đấy.”

Quý Du Nhiên cảm thấy vô cùng vừa lòng trước biểu hiện vặn vẹo khiếp sợ trên khuôn mặt của Giang Dĩ Nhu.

 

Cô chính là dạng người ăn mềm không ăn cứng như vậy đó.

 

Giang Dĩ Nhu dùng chuyện này để uy hiếp cô, đúng là ngu xuẩn, cô sẽ để ý đến những chuyện thế này sao?

 

Nếu không bộ đám nạn “hai là Nhiễm Nhất Bạch và Tiểu Phàm không có mối quan hệ nào với cô ta, thì cô cũng muốn liệt kê toàn nam nhân của cô.

 

“Cô đúng là thứ không biết xấu hổ.”

 

Biết được cô không chỉ ngủ với vị hôn phu cũ của mình, mà cả với người anh trai mà bản thân cô ta mong ước, cũng đã lăn giường với Quý Du Nhiên, Giang Dĩ Nhu trở nên cuồng loạn nói, “Nhưng nà chỉ là một mặt hàng thượng vị nhờ dựa vào nam nhân, thế thì có gì để đắc ý! Tôi không tin nếu không phải dựa vào nam nhân thì sao cô có thể đạt được tới ngày hôm nay.”

 

Quý Du Nhiên đối với cái sự thẹn quá thành giận của Giang Dĩ Nhu, cũng không cảm thấy hề hấn gì, ngược lại cô mang theo ánh mắt thương hại nhìn về phía Giang Dĩ Nhu, “Tôi cảm thấy những lời này so ra càng thích hợp với cô hơn đấy, Giang tiểu thư à.”

 

Cho đến này, yêu cầu của cô đối với mấy người nam nhân kia hoàn toàn đơn giản, chỉ là làm tình mà thôi.

 

Còn những mặt khác, bọn họ đúng là có giúp cô một phần nào đó, tỷ như thúc đẩy sự nghiệp của cô phát triển nhanh chóng hơn, nhưng những điều đó hoàn toàn không phải là cô cầu xin bọn họ, cũng không phải là do cô dùng thân thể để trao đổi, là bọn họ chủ động, nguyện ý làm cho cô.

 

Có thể khiến cho nam nhân tự nguyện làm những điều đó cho cô, đều là nhờ cô có năng lực!

 

Hơn nữa cô tin rằng dù không có sự giúp đỡ của những người nam nhân, thì cô vẫn có thể tự phát triển sự nghiệp của mình, chẳng qua là khác nhau về mặt thời gian dài ngắn mà thôi, nhưng không sao, cô có nhiều thời gian cơ mà.

 

Cho nên, đối với việc sủng ái của nam nhân dành cho cô và Giang Dĩ Nhu là hoàn toàn khác nhau.

 

Một tiểu thư thuộc gia tộc hào môn danh giá, nhưng bây giờ lại sa đọa đến mức này, cũng thật khiến người cảm thấy thổn thức không thôi.

 

“Cô khoan đi đã!” Giang Dĩ Nhu lên tiếng Gọi Quý Du Nhiên đang định xoay người rời đi.

 

Nghĩ đến mục đích của bản thân, cô ta cảm thấy mình vừa rồi thật quá xúc động, cố gắng thu liễm sự tức giận và không cam tâm trong lòng, Giang Dĩ Nhu hạ thấp ngữ khí nói chuyện.

 

“Thật xin lỗi, chỉ là tôi quá sợ hãi mà thôi.” Ả thấy Quý Du Nhiên xoay đầu nhìn mình, đôi mắt lã chã chực khóc, trên mặt lộ ra vài phần bị thương.

 

“Cô hẵng cũng biết, với thanh danh của tôi ở trong nước thì không thể làm được chuyện gì nữa, vất vả lắm tôi mới thay đổi được thân phận đi đến nước Mỹ, lại may mắn gặp được Thế Kiệt, tôi thật sự không muốn mất đi những thứ này.”

 

Giang Dĩ Nhu vốn có diện mạo nhu mì, lúc này điểm thêm vài giọt nước mắt càng lộ rõ diện mạo vốn có.

 

“Thế Kiệt đối với tôi rất tốt, lần này tôi thật sự muốn cùng anh ấy sống thật tốt, tôi cầu xin cô, cô có thể xem như không quen biết tôi có được không? Cô đi đường của cô, tôi đi đường của tôi, chúng ta không ai ngáng chân ai, có được không?’’.

 

Bộ dạng cầu xin của Giang Dĩ Nhu lúc này, ngược lại lại khiến Quý Du Nhiên cảm thấy ăn không tiêu, cô thật sự không tin là Giang Dĩ Như quyết tâm hối cải vì tình yêu.

 

Cơ mà, cô cũng khinh thường loại chuyện khua môi múa mép mách lẻo này nọ, việc thanh danh tổn hại của Giang Dĩ Nhu đã đánh dấu chấm hết cho ân oán giữa cô và cô ta, lúc này cô không phạm tội thì tôi không phạm cô, chỉ cần về sau Giang Dĩ Nhu đừng trêu chọc gì đến cô, thì cô cũng lười phản ứng với ả.

 

Còn mối quan hệ giữa ả và chú của Cảnh Tông, cũng không có quan hệ gì với cô.

 

“Tiểu thư Linda tự giải quyết cho tốt đi.”

 

Giang Dĩ Nhu nhẹ nhàng thở ra, nhìn bóng dáng đã đi xa của Quý Du Nhiên, lòng bàn tay gắt gao nắm lại.

 

Nữ nhân kia, dựa vào cái gì mà dám dùng loại ngữ khí cao ngạo để nói chuyện với mình như thế!

 

Sớm muộn gì cũng có ngày Giang Dĩ Nhu cô cũng phải bắt người con gái đó trả giá lớn!

 

“Nói chuyện gì vậy? Nhìn có vẻ không được vui lắm đúng không?”

 

Cảnh Tông không màng đến việc đây là nơi công cộng, hắn ôm eo Quý Du Nhiên, cúi đầu hôn lên trán cô.

 

“Không có gì, chỉ là cùng tiểu thư Linda trao đổi về nghệ thuật tranh sơn dầu một chút mà thôi.”

 

Quý Du Nhiên thân mật lấy ly rượu vang mà Cảnh Tông đã uống qua, uống xuống một ngụm, “Có một chuyện tôi không muốn giấu anh.”

 

Cảnh Tông nghiêng đầu nhìn cô, “Có chuyện gì?”

 

Quý Du Nhiên sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, lại cảm thấy dù có thế nào cũng không hài lòng, dứt khoát buột miệng nói ra.

 

“Tôi có tình nhân, không chỉ một người, mà là rất nhiều người.”

 

Cô cũng nghiêng đầu, bình tĩnh nhìn vào ánh mắt của Cảnh Tông, trong lòng vẫn dấy lên sự khẩn trương.

 

Cảnh Tông im lặng trong thoáng chốc, tuy hắn đã biết từ trước, nhưng cũng không cách nào đoán được cô sẽ dùng cách này gọn gàng dứt khoát như vậy để nói ra chuyện này với hắn.

 

Trong lòng hắn không khỏi cười khổ, nên nói là cô thẳng thắn? Hay là nói cô không thèm để ý đến cảm nhận của hắn đây? Chẳng lẽ cô thật sự không sợ là hắn sẽ để ý chuyện này sao?

 

“Không cảm thấy ngoài ý muốn à?” Quý Du Nhiên nhìn đôi mắt của Cảnh Tông vẫn giữ được sự bình thản, đôi mắt cô nhíu lại.

 

Cảnh Tông mỉm cười, nói, “Em là một người ưu tú như vậy, tôi tin chắc rằng không chỉ có mỗi mình tôi là người có mắt nhìn ngọc đâu.”

 

Nhận được câu khen ngợi này của Cảnh Tông, trong lòng Quý Du Nhiên rất vui vẻ, nhịn không được mà cong khóe môi, nỗi lo lắng cũng vơi đi không ít.

 

“Cho nên, Cảnh tiên sinh cứ yên tâm đi, cho dù tôi thật lòng rất thích anh, nhưng không có dã tâm để làm Cảnh phu nhân đâu.” Dừng một chút, cô tiếp tục nói, “Nếu anh không ngại tôi có nam nhân khác, tôi rất nguyện ý duy trì mối quan hệ như thế này với anh, cho đến khi anh kết hôn hoặc có vị hôn thê.”

 

Đúng vậy, Quý Du Nhiên vô cùng rõ ràng, cho dù cô có thích người nam nhân này nhiều như thế nào đi chăng nữa, thì cũng vẫn lý trí để hiểu rõ bản thân mình ở đâu.

 

Với loại thân phận như của Cảnh Tông, hay Giang Dĩ Thành và Giản Đông Thần, cuối cùng rồi đều sẽ cưới một nữ nhân môn đăng hộ đối với họ.

 

Bước vào hào môn có lẽ là mơ ước của rất nhiều nữ nhân, nhưng lại không bao gồm cô.

 

Cô thích một cuộc sống tự lập, thích tự do tự tại, bản thân mình có sự nghiệp thì cứ vui vẻ gây dựng sự nghiệp của mình thôi.

 

Cảnh Tông không tỏ ý kiến, trầm mặc trong chốc lát, hắn nói, “Kỳ thật tôi cũng có một chuyện không muốn giấu em nữa.”

 

Hoặc là nói, hắn có rất nhiều việc không muốn che giấu cô, nhưng hiện tại chưa phải là thời điểm nói hết toàn bộ, chỉ có thể nói ra từng chuyện một.

 

Khó mà gặp được biểu cảm nghiêm túc của đàn ông này, Quý Du Nhiên tỏ ra hứng thú nói, “Chuyện gì vậy? Anh đừng nói với tôi là anh đã có vị hôn thê rồi nhé, nếu để tôi làm tiểu tam thì tôi tuyệt đối không tha cho anh

đâu.”

 

Cảnh Tông bật cười, đón nhận ánh mắt trêu ghẹo của cô, hắn nói, “Trong thân thể của tôi, còn tồn tại một nhân cách khác.”

 

Biểu tình của Cảnh Tông như thường, nhưng bàn tay đang đặt nơi eo cô lại vô tình siết chặt, để lộ ra sự tâm trạng thật sự của hắn.

 

“Dùng một từ ngữ thông dụng để nói, thì đó chính là tâm thần phân liệt.”

 

------oOo------

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.