Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan

Chương 135




 

Cửa phòng vừa đóng lại, người đàn ông người Đức cao lớn liền đẩy ngã người phụ nữ vào ghế sô pha, tiếp đó là đè thân hình mình lên.

 

“...Um… Felix, đi tắm trước đã.”

 

Quý Du Nhiên nghiêng đầu, né tránh nụ hôn một lần nữa ập đến từ phía người đàn ông, đồng thời túm lấy bàn tay đang định chui vào áo cô.

 

“...OK, tắm cùng nhau nhé?”

 

Trong cặp mắt thâm thúy màu xanh lam tràn ngập tình dục, nhưng anh ta vẫn tôn trọng ý kiến của Quý Du Nhiên, nhịn xuống dục vọng, bế cô lên, dự định cùng nhau tắm.

 

Quý Du Nhiên dùng câu “Anh tắm trước đi, thói quen của tôi trước nay chỉ tắm một mình” để đuổi người đi, người đàn ông cũng không rối rắm vấn đề lắm trước tắm sau này, bản thân tự đi vào phòng tắm.

 

Sau khi cửa phòng tắm đóng lại, ánh mắt mê mang của Quý Du Nhiên khôi phục sự thanh tỉnh, cô đem nội y đã bị đẩy lên cao chỉnh về vị trí cũ, bước đi nhẹ nhàng đến gần tủ lạnh quầy bar, rót ra non nửa ly rượu vang.

 

Uống xuống một ngụm, hương vị rượu nho lan tỏa trong khoang miệng đè ép đi sự chua xót trong lòng.

 

Trong quán bar, cô gặp lại người người đàn ông đã chụp ảnh mình sáng nay, cô cũng nhìn ra được sự kinh hỉ của anh ta khi được gặp lại mình, với kinh nghiệm phong phú đối với đàn ông thì sao Quý Du Nhiên có thể không nhìn ra được là anh chàng có hứng thú với cô cơ chứ?

 

Vừa đúng lúc đây có thể xem là đối tượng săn tình tối nay của cô, cô cũng lười biếng chọn tới chọn lui nữa, trực tiếp mang anh ta về lại khách sạn.

 

Mọi chuyện cô làm đều không hề kiêng dè ánh mắt của hai người vệ sĩ kia, thời điểm trở về cùng với Felix, cô còn cố tình trình diễn một màn tình chàng ý thiếp trong thang máy, chắc là bọn họ đã báo lại với người người đàn ông kia rồi đúng không?

 

Cong cong môi, đôi mắt sáng ngời của Quý Du Nhiên vì men say mà nhiễm thêm vài phần ma mị.

 

Cô đang đánh cuộc, đánh cuộc rằng Cảnh Tông sẽ không thể thờ ơ với chuyện này.

 

Tốt nhất là nên đánh cuộc thắng, còn nếu thua… ngón tay đặt nơi chân cốc gõ nhẹ vài cái, Quý Du Nhiên thở dài.

 

Nếu thua thì cũng không còn cách nào khác! Thôi thì tìm một anh chàng ngoại quốc chơi tình một đêm cũng không tệ! Cùng lắm thì…

 

Sau khi uống xong ly rượu thứ hai, Felix đã tắm xong, Quý Du Nhiên tránh thoát cái ôm của anh ta, ái muội nói một câu “Tôi tắm nhanh thôi” liền bỏ đi vào phòng tắm.

 

Nhưng thực tế thì cô tắm không nhanh chút nào, mà ngược lại, còn là rất chậm.

 

Đứng một lúc lâu dưới vòi hoa sen, tắm sữa tắm hai lần, tóc vừa gội vừa xả. Thế nhưng vẫn không chờ được người người đàn ông mà cô muốn chờ kia, thay vào đó, lại là người người đàn ông mà cô đã săn tối nay trong quán bar tới gõ cửa phòng tắm: “Sweetie, có cần tôi giúp em hay không?”

 

Tên gia hỏa chết tiệt! Cảnh Tông anh được lắm! Tính cách khá đấy!

 

Quý Du Nhiên oán hận đứng trước gương, chậm rì rì lau mái tóc ướt mèm của mình.

 

Nói thật thì tâm tình của cô cực kỳ không tốt, Cảnh Tông hẳn sớm đã biết được chuyện cô về khách sạn cùng người đàn ông khác phải không? Cô lại còn ở sát vách phòng hắn, nhưng sao một chút phản ứng từ hắn cũng không có. Chỉ nghĩ vậy thôi, cô đã không còn chút xíu ý nghĩ hương diễm nào nữa rồi.

 

Có phải cái chiêu tỏ ra lãnh đạm này thất bại rồi chăng? Cô làm ra như vậy có khi nào sẽ khiến Cảnh Tông cảm thấy chán ghét? Do đó càng không muốn chạm vào cô?

 

Felix lại một lần nữa gõ cửa, Quý Du Nhiên phải nói “sắp xong rồi” mới đuổi được người đi.

 

Lại đứng thêm mười phút, đầu tóc thổi khô được một nửa, cô mới chậm rãi bước ra khỏi phòng tắm, đến trước cửa thì lại quay trở lại để lấy mấy cái áo mưa.

 

Sự hứng thú trên mặt đã giảm sút.

 

Tuy phải thừa nhận là người đàn ông người Đức đang chờ cô ở bên ngoài rất tuyệt cả về ngoại hình lẫn cách nói chuyện, nhưng trong lòng cô cùng lắm chỉ là không chán ghét mà thôi, cô đã ngủ với những người người đàn ông cực phẩm, nên người tên Felix này thật đúng là không đạt đến trình độ khiến cô muốn lăn giường.

 

Nhưng thôi đã đến bước này rồi, người cũng là do cô chủ động trêu chọc mang về, nói thế nào thì cũng không thể đuổi người ta đi như thế này được.

 

Vốn đang tưởng tượng đến cảnh vừa bước ra thì sẽ phải đối mặt với người đàn ông người Đức nhiệt tình ôm ấp, thế nhưng, căn phòng lúc này lại yên tĩnh đến dọa người.

 

“Felix?” Quý Du Nhiên quấn chặt khăn tắm, nhìn ngó khắp nơi.

 

Cô đang ở trong một căn phòng cực lớn, gian phòng ngủ bên trong không tìm thấy người, cô liền đi đến phòng khách, một chân vốn đang rảo bước tiến tới, hai mắt cô đột nhiên mở to, hít vào một hơi!

 

Người đàn ông ngoại quốc do cô mang về, lúc này đang giơ cao hai tay, bị một người đàn ông mặc áo sơ mi đen và quần tây xanh sẫm ngồi trên ghế sô pha, một tay hút điếu xì gà, còn tay kia thì cầm... súng chỉa vào đầu anh ta!

 

“Cảnh Tông!”

 

Quý Du Nhiên vội vàng hô lên một tiếng, tuy là kêu Cảnh Tông, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cây súng trong tay hắn: “Cảnh tiên sinh, Felix là bạn của tôi… đừng thương tổn anh ta.”

 

Quý Du Nhiên dù có dùng cách nào cũng không thể tượng tượng ra được Cảnh Tông sẽ đến tìm cô theo phương pháp này!

 

Một người người đàn ông ôn nhuận như ngọc, trong tay hút điếu xì gà, hắn cứ bình tĩnh ngồi trên ghế, tay kia cầm súng, họng súng hướng thẳng đến đối tượng tình một đêm của cô, dường như đây là một chuyện vô cùng bình thường với hán.

 

Nhưng càng muốn mệnh hơn, đó là cô không chỉ không cảm thấy sợ hãi, mà còn thấy hắn thật là gợi cảm muốn chết. Nhưng trước mắt đây không phải là thời điểm để thưởng thức phong thái của hắn.

 

Quý Du Nhiên biết bối cảnh của Cảnh Tông không đơn giản, chỉ từ việc thời thời khắc khắc luôn có vệ sĩ theo bảo vệ là đã đủ hiểu.

 

Nhưng trong nước có quy định nghiêm ngặt về việc dùng súng, cô lớn tới từng này cũng chưa thấy súng thật bao giờ, cô cũng không ấu trĩ đến mức cho rằng cây súng trong tay Cảnh Tông là đồ giả.

 

Cảnh Tông không nói chuyện, trên gương mặt tuấn lãng không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào, chỉ là ánh mắt nặng nề nhìn về phía Quý Du Nhiên.

 

“Này, anh đừng dọa đến cô ấy, có gì thì cứ hướng về tôi là được rồi.”

 

Người tên Felix này có vẻ khá quen với việc dùng súng ống ở đất nước của mình, nên khi bị người khác chĩa súng về mình cũng không có nhiều sợ hãi, anh ta không hiểu tiếng Trung mà Quý Du Nhiên vừa nói, chỉ có thể thấy vẻ khẩn trương của cô, cho rằng cô phải chịu kinh hách, trong lòng sinh ra ý muốn bảo hộ, nên liền nói chuyện thỏa hiệp với Cảnh Tông.

 

Cạch cạch!

 

Cảnh Tông căn bản không để ý đến anh ta, ánh mắt trước sau vẫn dừng trên người của Quý Du Nhiên, nhưng khẩu súng trong tay lại vang lên tiếng tháo chốt bảo hiểm, Felix thấy thế liền ngậm chặt miệng, hai tay giơ cao thêm một chút.

 

Quý Du Nhiên đã tỉnh táo hơn nhiều, bĩnh tĩnh giải quyết cục diện trước mắt.

 

Cô hít sâu một hơi, đầu tiên nói lời xin lỗi với đối tượng tình một đêm của mình: “Thật xin lỗi, Felix, vị tiên sinh này...” Quý Du Nhiên chỉ vào Cảnh Tông: “Chúng tôi quen biết nhau, anh ấy sẽ không thương tổn đến tôi, đêm nay chỉ tới đây thôi, anh rời đi trước đi!”

 

Felix đáng thương hiển nhiên vẫn chưa hiểu rõ ràng là có chuyện gì, còn chưa từ bỏ ý định nên muốn nói thêm gì nữa, nhưng Quý Du Nhiên kiên định xua anh ta nhanh chóng rời đi.

 

Felix tiếc nuối nhìn vào mắt của Quý Du Nhiên, lại phát hiện ngón tay đang đặt nơi cò súng của người người đàn ông châu Á kia hình như đang động đậy, liền nhanh chóng nói tôi đi tôi đi, sau đó một tay giơ lên, một tay cầm quần áo, rời khỏi căn phòng.

 

Vừa đi ra, đã bị vệ sĩ đứng ngoài cửa bứng khỏi khách sạn.

 

Trong phòng không còn người chướng mắt nào nữa, Cảnh Tông hút sâu một ngụm xì gà, khẩu súng đặt trên bàn, tiếng nói ôn nhu thanh lạnh cất lên: “Thật xin lỗi, dọa đến em rồi.”

 

Có nhiều vệ sĩ xung quanh như vậy, hắn thật sự không cần mang theo súng.

 

Nhưng vừa rồi, khi mới tiến vào phòng, nhìn thấy tên người đàn ông người Đức chỉ bọc một cái khăn tắm quanh hông, trong tay còn cầm theo gói bao cao su, lúc ấy trong đầu hắn chỉ còn lại sự phẫn nộ cùng cực.

 

So với kinh hách, thì Quý Du Nhiên còn cảm thấy kinh ngạc vạn phần.

 

Sự phản ứng này của Cảnh Tông thật là ngoài dự kiến của cô, xem ra chiêu lãnh đạm này của cô không chỉ là không thất sách, mà ngược lại, còn vô cùng thành công.

 

Tâm tình trở nên tốt vô cùng, cô vừa định bước qua, nhưng lại chú ý thấy khẩu súng Cảnh Tông đặt trên bàn, nuốt một ngụm nước miếng, bước chân cũng dừng lại.

 

Cảnh Tông chú ý đến động tác của cô, cầm khẩu súng lên, lưu loát tháo đạn ra khỏi nòng.

 

“Được rồi, đừng sợ.”

 

Động tác của Quý Du Nhiên cứng đờ, hóa ra bên trong thực sự có đạn. Nếu Felix thực sự làm ra cái gì với cô, Cảnh Tông liệu có phải sẽ nổ súng bắn anh ta không?

 

Quý Du Nhiên thật cẩn thận cầm khẩu súng đặt ở một nơi xa thật xa, sự khủng hoảng lúc này mới bỏ xuống được, quay đầu nhìn về người người đàn ông đã thua vào tay cô.

 

Cô câu môi cười, thả lỏng khăn tắm trên người, triển lộ ra vóc dáng mà người đàn ông phải mê mẩn, người phụ nữ phải ghen ghét, eo ra eo, mông ra mông, hai chân thon dài thẳng tắp, khóa ngồi trên đùi Cảnh Tông.

 

Cô dường như đã nổi lên hứng thú rồi!

Cảnh Tông nhẹ nhíu mày, nhưng cũng không đẩy cô ra, chỉ là đưa tay đang cầm xì gà ra xa, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào bầu vú đang ở trước mắt, hương thơm nhàn nhạt của người phụ nữ sau khi tắm gội quanh quẩn nơi chóp mũi, khiến đôi mắt vốn sâu thẳm của hắn càng trở nên tối tăm hơn.

 

“Nếu tôi không tới, em thật sự định lên giường với một người xa lạ sao?”

 

Quý Du Nhiên xòe lòng bàn tay ra, lộ ra cái áo mưa đã nắm chặt trong tay: “Đúng vậy, dù sao anh cũng không chạm vào tôi, vậy mà còn không cho tôi chạm vào người khác sao?” Cô bất mãn chu miệng: “Nhưng giờ anh đã đuổi người đàn ông của tôi đi rồi, vậy thì anh phải thỏa mãn cho tôi đó nha.”

 

Người đàn ông của tôi? Một người người đàn ông chỉ mới quen biết chưa đầy 24h?

 

Cảnh Tông hít sâu một ngụm xì gà, bình thường chỉ khi nào suy nghĩ của hắn thật loạn thì mới hút một ít để khiến bản thân bình tĩnh lại, nhưng giờ khi đối mặt với người phụ nữ này, hắn đã hút xì gà rồi, nhưng tại sao tâm tình vẫn vô cùng

hỗn loạn thế này?

 

“Nếu tôi vẫn không chạm vào em thì sao?” Tư thái ưu nhã, hắn phun ra khói thuốc, chậm rãi dập tắt điếu xì gà.

 

Quý Du Nhiên nhún nhún vai: “Người đó hẳn còn chưa đi xa, vậy để tôi gọi anh ta quay trở lại.”

 

Thời điểm cô chuẩn bị đứng dậy, Cảnh Tông bỗng nhiên hung hăng chế trụ eo cô, không cho cô đứng dậy, nháy mắt tiếp theo, hắn liền há mồm cắn núm vú cô, ngay cả phần bầu vú cũng dùng sức liếm mút.

 

“A...” Thân thể Quý Du Nhiên như có nguồn điện chạy qua, run rẩy ngẩng đầu lên.

 

Tay người đàn ông dùng sức, phảng phất như muốn véo vào da thịt cô, môi lưỡi như mưa rền gió dữ từng ngụm từng ngụm ăn sạch sẽ bầu vú cô, chất cồn khi nãy bắt đầu có tác dụng, Quý Du Nhiên cắn môi dưới, gắt gao ấn đầu của người đàn ông vào trước ngực mình.

 

Cảnh Tông thuận thế xoay người, đè Quý Du Nhiên trên ghế sô pha.

 

------oOo------

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.