Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan

Chương 134




 

Kiến trúc Baroque phức tạp xa hoa, lộ ra sắc thái rõ rệt của thời kỳ văn hoá phục hưng.

 

Nơi thành phố Vienna mỹ lệ của Áo, tùy tiện đi dạo trên đường liền có thể bắt gặp các giáo đường, các nhà hát, cùng với công viên rậm rạp cây xanh, khắp thành phố như được bao phủ bởi màu xanh của cây và nước, không khí vô cùng tươi mát, khiến tâm hồn như được thăng hoa.

 

Quý Du Nhiên đứng nơi trung tâm của quảng trường Heldenplatz, nhìn tòa lâu đài Neue Burg to lớn trước mặt, cô sinh ra một sự đồng tình nho nhỏ với vị vương hậu đầy quyền lực cực kỳ nổi danh vào thời kỳ này.

 

Vị công chúa Marie Antoinette tự do phóng khoáng không câu nệ lễ tiết, cũng không thích hợp với cuộc sống sâm nghiêm nơi cung đình, tuy có một cuộc sống xa hoa nhưng lại khó có thể xóa đi nỗi buồn khổ của nàng, nhưng dưới hoàn cảnh sống của xã hội thời bấy giờ, sự sống của nàng đã buộc phải gắn chặt với mọi gông cùm xiềng xích.

 

Quý Du Nhiên đột nhiên cảm thấy bản thân thật may mắn, ít nhất cô có thể tự do lựa chọn cuộc sống theo ý thích của chính mình.

 

Cô dùng di động chụp hình ảnh bên ngoài cung điện, vì không cho phép chụp bên trong cung điện, nên cô đành chụp tạm bên ngoài để làm kỷ niệm.

 

Từ sau cái hôm đang làm nửa chừng rồi Cảnh Tông kéo quần bỏ đi đó, về sau cô không để ý đến hắn nữa, có thể không cần nói thì sẽ không nói, thời điểm cần nói thì cũng vô cùng lạnh lùng, tới khách sạn, cô cũng cự tuyệt ăn tối cùng hắn, ngay cả hôm nay, cô cũng đi ra ngoài một mình.

 

À mà tiền đề là phải bỏ qua hai người vệ sĩ mà Cảnh Tông đã dặn dò là phải theo sát để bảo vệ cô kia.

 

Hôm nay Cảnh Tông phải đi gặp người bên phía đối tác, nên buổi sáng không cách nào đi cùng với Quý Du Nhiên được, vì thế theo sự căn thân phái tài xế và nữ trợ lý đi cùng với cô, dặn dò mọi người chở cô đến bất kỳ đâu có muốn, phải nghe sắp xếp của cô, đáng tiếc là vẫn bị cô cự tuyệt.

 

Cô lạnh lùng trả về một câu: “Không muốn làm phiền Cảnh tiên sinh.” Rồi tự mình ra cửa.

 

Quý Du Nhiên cúi đầu xem lại ảnh chụp, cơn gió nhẹ hất lên vạt áo khoác màu cánh sen của cô, làm bay bay mái tóc đen dài sau lưng, nghĩ đến khuôn mặt mang đầy sự áy náy và xin lỗi của Cảnh Tông, khóe miệng cô không nhịn được mà nâng lên, hiện ra một nụ cười tự tin.

 

Thích thì có thích đó, nhưng cô không phải là dạng người chỉ biết lấy mặt nóng dán mông lạnh, người ta đã ba lần bốn lượt từ chối cô rồi, cô không phải cứ lần nào cũng nhịn nhục như vậy chứ?

 

Nếu chủ động câu dẫn không mang lại hiệu quả, vậy thì cô liền lạnh nhạt với hắn một đoạn thời gian đi! Phương pháp thu thập đàn ông có rất nhiều, nữ theo đuổi nam cũng không phải lúc cũng dùng được, có đôi khi nhiệt tình tiếp cận lại không cho hiệu quả tốt, nói không chừng việc đối xử lạnh nhạt lại mang đến kết quả bất ngờ.

 

“Tách!”

 

Âm thanh chụp hình cực nhỏ phát ra từ phía bên cạnh, Quý Du Nhiên quay đầu nhìn lại, là một nam du khách ngoại quốc, tuổi trẻ anh tuấn, trên lưng là một balo du lịch cỡ lớn, trong tay là máy chụp ảnh cơ, camera vẫn còn đang đối diện với cô, hiển nhiên là mới chụp hình cô xong.

 

“A ơ. Xin lỗi, cô thật sự rất đẹp, tôi nhịn không được nên mới chụp lại bức ảnh, nếu cô để ý thì tôi sẽ xóa nó liền.” người đàn ông liên tục nói bằng tiếng Đức, biểu tình tràn đầy sự chân thành, nhưng đến khi anh ta nhìn thấy người con gái phương Đông đứng trước mặt mình không nói gì mà chỉ chớp chớp mắt nhìn, mới hiểu ra là cô có thể không nghe hiểu mình nói gì, thế là vội vàng dùng tiếng Anh nói lại một lần nữa.

Quý Du Nhiên mỉm cười.

 

Người thanh niên ngoại quốc nói năng chân thành, cũng không tiết kiệm lời khen ngợi, cô đột nhiên nhớ tới Cảnh Hách Phàm, miệng của tiểu tử kia cũng vô cùng ngọt, mỗi ngày nhắn tin cho cô đều là các nội dung nịnh nọt đa dạng.

 

“Không sao đâu, anh cứ lưu lại đi, tôi không ngại đâu.”

 

Thanh niên ngoại quốc đột nhiên đối diện với nụ cười ngọt ngào của Quý Du Nhiên, khiến cậu ta ngẩn người vài giây, chờ đến khi anh ta lấy lại tinh thần muốn hỏi cách thức liên hệ với cô, thì người đã đi xa.

 

Cảnh Hách Phàm còn ở Mỹ, Giang Dĩ Thành và Giản Đông Thần đang ở Singapore chưa về, Nhiễm Nhất Bạch đang bận rộn quay phim, lần xuất ngoại để giải sầu này Quý Du Nhiên chỉ nói với mỗi Hàn Đình, nhưng cô không nói là đi với Cảnh Tông, bây giờ ngẫm lại, có cảm giác như là đang đi vụng trộm vậy!

 

Sau khi ăn xong cơm trưa, thấy gần khách sạn có một cửa hàng bàn hàng xa xỉ phẩm, Quý Du Nhiên liền xoay người đi vào đó mua quà tặng cho mấy người người đàn ông, sau đó boa thêm tiền để nhân viên cửa hàng mang về khách sạn, nhờ đó cô mới bớt đi được cảm giác ra ngoài vụng trộm, tiếp tục lên đường tham quan địa điểm tiếp theo.

 

Vienna là một thành phố đậm tính lịch sử, cô không định sẽ lười nhác giống như lần đi du lịch ở đảo Seychelles, cũng không muốn học theo các cô nàng kiểu cách chỉ chụp choẹt ở mấy nơi sang chảnh để khoe khoang, cô cự tuyệt xe riêng do Cảnh Tông chuẩn bị cho cô, nguyên nhân chủ yếu là do cô không muốn ngồi trên xe rồi đi thoáng qua các danh lam thắng cảnh, cô muốn tự mình thể nghiệm mọi đường lớn ngõ nhỏ ở thành phố xinh đẹp này, thể nghiệm các nét văn hóa đặc trưng của địa phương.

 

Sau khi rời khỏi quảng trường, Quý Du Nhiên đi tàu điện ngầm đến công viên thành phố, đến chạng vạng thì ngồi du thuyền dạo sông Đa Nuýp, dùng bữa cơm mang hương vị địa phương ngay trên thuyền, đến tối thì chạy đến nhà hát thành phố để nghe buổi hòa nhạc, đúng tiêu chuẩn của một vị lữ khách.

 

Hai người vệ sĩ do Cảnh Tông phái đi theo cô cũng tận lực làm hết phận sự, cô đi tàu điện ngầm thì họ cũng đi tàu điện ngầm, cô ngồi du thuyền họ cũng lên theo, cô nghe hòa nhạc thì họ chờ ngoài cửa.

 

Quý Du Nhiên cũng không có ý kiến gì với họ, dù sao thì họ cũng rất tự giác giữ khoảng cách xa với cô, không có bất cứ quấy rầy nào trong cuộc dạo chơi của cô.

 

Thực tế thì hai đôi mắt đó vẫn luôn dõi theo cô, mọi chuyện hôm nay cô làm gì đi đâu đều được báo cáo hoàn chỉnh đến người đàn ông kia.

 

Sau khi nghe xong buổi hòa nhạc xúc động lòng người, Quý Du Nhiên không vội vã trở về khách sạn, mà là xoay người hòa vào bóng đêm, đi đến quán bar nổi tiếng nhất ở thành phố Vienna.

 

Chỉ là lần này cô không định trải nghiệm bản sắc địa phương.

 

Mà là đi săn tình.

 

Cảnh Tông đã sớm kết thúc cuộc trò chuyện với bên đối tác trong bữa ăn trưa, dựa theo kế hoạch ban đầu, thì vốn là chiều nay và cả ngày mai hắn sẽ có thời gian để đi chơi cùng Quý Du Nhiên, chỉ là bắt đầu từ ngày hôm qua, Quý Du Nhiên đã tỏ rõ thái độ là không cần hắn đi chơi cùng.

 

Hiện tại, hắn chỉ có thể đứng bên cửa sổ sát đất trong phòng khách sạn, nhìn con sông Đa Nuýp trong màn đêm, nghe trợ lý báo cáo về lịch trình di chuyển ngày hôm nay của Quý Du Nhiên.

 

“Sáng hôm nay Quý tiểu thư dùng bữa tại khách sạn, trong buổi sáng thì đến quảng trường Heldenplatz, giữa trưa ăn cơm tại một nhà hàng Ý, tiếp đó là đến một cửa hàng gần khách sạn để mua một số lễ vật và nhờ người giao đến khách sạn.”

 

Trợ lý đã làm việc với Cảnh Tông lâu nay, biết hắn rất để ý đến những việc của vị Quý tiểu thư này, nên cậu ta báo cáo từ việc lớn đến việc nhỏ, đến cả giờ giấc hoạt động cũng không sót.

 

“Mua lễ vật?” Cảnh Tông nghe ra những chữ này.

 

Tuy rằng ông chủ không nhìn mình, nhưng viên trợ lý vẫn gật đầu: “Đúng vậy ạ, người đi cùng đã hỏi nhân viên trong cửa hàng, Quý tiểu thư đã mua năm cái cà vạt, năm sợi dây thắt lưng, cùng với năm bộ nút cài áo.”

 

Cảnh Tông nhẩm đếm số lượng người đàn ông bên người cô, hiển nhiên năm phần lễ vật này không bao gồm hắn, trong lòng ít nhiều có chút buồn bực, nhưng thần sắc trên mặt vẫn là sự bình tĩnh.

 

“Nói tiếp đi.”

 

Trợ lý tiếp tục báo cáo các hoạt động vào buổi chiều của Quý Du Nhiên, nói đến đoạn thì cô đến quán bar thì kết thúc.

 

Cảnh Tông nhìn đồng hồ, đã 12 giờ đêm rồi, tuy có vệ sĩ đi theo, nhưng trong lòng hắn vẫn vô cùng lo lắng.

 

“Cô ấy hiện giờ vẫn ở quán bar à?”

 

“Đúng vậy ạ.”

 

Trợ lý định báo lên việc Quý tiểu thư ở quán bar đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của mấy người đàn ông, hết đám người này đến đám người khác, có nên bảo vệ sĩ đến hỗ trợ giúp cô cách xa đám người đó hay không.

 

Viên trợ lý còn chưa kịp lên tiếng, thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

 

Đã trễ thế này thì chắc không phải là công việc, Cảnh Tông cho rằng người đến là Quý Du Nhiên, trong lòng nhẹ hẳn đi, tự mình đi ra mở cửa.

 

Cửa mở, nữ trợ lý hoảng sợ, hiển nhiên không ngờ được rằng chủ tịch sẽ tự mình ra mở cửa, laptop ôm trong lồng ngực suýt chút nữa rơi xuống đất.

 

“...Thưa chủ tịch, Quý tiểu thư đã trở về rồi ạ.”

 

Tuy không phải là người hắn muốn gặp, nhưng nghe thấy cô về, Cảnh Tông vẫn thở phào nhẹ nhõm, nhàn nhạt gật đầu: “Biết rồi, mọi người cũng trở về nghỉ ngơi đi.”

 

Nữ trợ lý không nhúc nhích, trên mặt lộ vẻ khó xử: “Quý tiểu thư, cô ấy… không trở về một mình ạ.” Thấy Boss nhíu mày, cô ấy nhanh chóng mở máy tính: “Chủ tịch, ngài xem cái này đi ạ.”

 

Trong video giám sát tại thang máy, Quý Du Nhiên bị một người người đàn ông ngoại quốc cao lớn ôm vào trong ngực, nam tử vùi đầu hôn phần cổ của cô, tay đè lên lưng cô vuốt ve lên xuống.

 

Cô giống như đã uống say, cả người thoạt nhìn mềm nhũn, hai tay vòng lấy cổ của người người đàn ông kia, không có vẻ gì là kháng cự, ngược lại còn ngửa đầu nhắm mắt, bộ dạng rất chi là hưởng thụ.

 

Hai người cứ như vậy ôm đi ra khỏi thang máy.

 

Hình ảnh vừa chuyển, đến đoạn trên hành lang, tên người đàn ông ngoại quốc kia bế ngang cô lên, đầu hạ thấp xuống định hôn môi cô, nhưng bị cô dùng thẻ phòng chặn môi hắn ta lại, cô tiến đến nói gì vào bên tai người người đàn ông đó, hắn ta sau khi nghe xong thì trông vô cùng gấp gáp, bước chân nhanh chóng đưa người vào phòng.

 

Nữ trợ lý nhìn thoáng qua sắc mặt đang vô cùng xấu của ông chủ mình, vừa đứng một bên chờ chỉ thị từ ông chủ, trong lòng cô nàng lại có sự bội phục với Quý Du Nhiên.

 

Cô ấy là lần đầu tiên đi công tác nước ngoài với sếp lớn, vẫn luôn cho rằng Quý Du Nhiên là người phụ nữ của Cảnh Tông.

 

Vị Quý tiểu thư này thật là trâu bò, dám giữa ban ngày ban mặt cho ông chủ đội nón xanh.

 

“Cô ấy đã về được bao lâu rồi?” Cảnh Tông khép máy tính lại, ngữ điệu vẫn trầm ổn bình tĩnh như cũ, nhưng bàn tay đang đặt trong túi quần thì bóp lại thật chặt.

 

“...30 phút trước ạ.” Trong vòng 30p thì hẳn có thể làm rất nhiều chuyện a.

 

Cảnh Tông xoay người, đưa lưng về phía hai người trợ lý, mặt hướng về cảnh đêm ngoài cửa sổ, khuôn mặt nho nhã ôn nhuận chìm vào bóng tối.

 

Có phải là cô cố ý hay không? Cô đang dùng phương pháp này để kích thích hắn sao?

 

Cảnh Tông không dám khẳng định, bởi vì cô gái vẫn luôn nhiệt tình với hắn kia, từ sau cái hôm xảy ra chuyện trên phi cơ, thì liền trở nên lãnh đạm.

 

Với tính cách dám yêu dám hận phóng khoáng tiêu sái của Quý Du Nhiên, Cảnh Tông thật sự không xác định được sự lãnh đạm này của cô là nhất thời hay là đã hạ quyết tâm muốn rời xa hắn, rốt cuộc thì lúc trước hắn đã cự tuyệt cô rất nhiều lần, rất có khả năng đã khiến cô mất đi kiên nhẫn.

 

Nghĩ đến cảnh bây giờ cô rất có khả năng cùng với người đàn ông ngoại quốc chỉ mới quen biết kia thoát y, hôn môi, làm tình. Cảnh Tông cảm thấy một sự chua xót bực bội vô cùng.

 

Trước kia khi nhìn thấy cô cùng người người đàn ông khác ở bên nhau, hắn vẫn có thể giữ vững lý trí, không quấy nhiễu sinh hoạt của cô, chỉ làm một người đứng bên cạnh quan sát.

 

Nhưng từ hôm cô thổ lộ với hắn, chỉ mới hôm qua thôi cô còn nói “Cảnh Tông, tôi cũng thích anh”, còn nói một cách rất nghiêm túc.

 

Sau khi nghe xong những lời này, Cảnh Tông không còn biện pháp nào để thuyết phục bản thân bỏ qua những sinh hoạt cá nhân của cô, không cách nào còn giữ được vị trí người quan sát, không thể tiếp nhận được một người đàn ông nào khác chiếm hữu cô trong khi cô đang ở bên cạnh hắn, ở sát phòng hắn, ở dưới mí mắt hắn, tuyệt đối không thể!

 

Nếu như nói lúc này Cảnh Tông vẫn đang nỗ lực thuyết phục bản thân, Quý Du Nhiên và người người đàn ông kia chỉ là tình một đêm, dưới ảnh hưởng của rượu mà lên giường, cô chỉ là vì không thỏa mãn mà tùy tiện dạo chơi mà thôi. Thế nhưng lời nói tiếp theo của nữ trợ lý giống như cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, đánh sụp sự bình tĩnh mà hắn đang cố xây dựng.

 

Nữ trợ lý gõ máy tính, đem tin tức mới nhất báo lên: “Chủ tịch, thân phận của người người đàn ông kia đã tra được rồi ạ, tên là Felix Schmidt, một nhiếp ảnh gia người Đức, ban ngày anh ta đã gặp Quý tiểu thư một lần, đến tối họ tình cờ gặp lại nhau ở quán bar.”

 

Với tin tức sau đó, nữ trợ lý do dự phút chốc, cuối cùng vẫn nói ra: “Vệ sĩ đi theo nghe được, anh ta đã mời Quý tiểu thư ngày mai cùng đi Budapest.”

 

Nhìn bóng dáng của người đàn ông đứng trước cửa sổ lúc này đang toát ra một sự lạnh lùng khó hiểu, âm thanh của nữ trợ lý cũng tự động nhỏ lại.

 

“Quý tiểu thư… đồng ý rồi ạ.”

 

------oOo------

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.