Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan

Chương 130




 

Ở phút cuối cùng trước khi Liêu Bằng vào phòng giải phẫu, Hồ Mộc Mộc đã kịp thời đuổi tới.

 

Cô ấy vừa khóc vừa gào rống với Liêu Bằng, chất vấn anh ta sao lại làm điều ngu ngốc như vậy! Lại tức giận đánh cho hắn vài cái, đem hết toàn bộ ủy khuất và khổ sở phát tiết vô cùng nhuần nhuyễn, khiến Liêu Bằng không thể thốt nên được lời nào, cuối cùng vẫn là sợ Hồ Mộc Mộc động mạnh ảnh hưởng đến vết thương, nên nhanh chóng ôm chầm lấy cô ấy.

 

Quý Du Nhiên nhìn một màn ôm nhau này của hai người, cười cười.

 

Liêu Bằng có thể làm đến hành động này, là đủ thấy quyết tâm không muốn cùng Hồ Mộc Mộc tách ra của anh ấy, mà lấy hiểu biết của cô với Hồ Mộc Mộc, cô ấy nhất định cũng sẽ cực kỳ cảm động, sẽ không nói lời chia tay với Liêu Bằng nữa.

 

Thời điểm rời khỏi bệnh viện đã là chiều tối, bên ngoài không biết từ khi nào đã bị che lấp bởi sương mù, sắc trời âm u, nhìn như sắp mưa, nhưng Quý Du Nhiên biết, thời tiết thủ đô tháng này sẽ không có mưa.

 

“Cậu nói có thật không? Vừa rồi thật là anh Nhất Bạch sao?”

 

“Thật đó! Chắc chắn luôn!”

 

“Không thể nào. Có khi nào cậu nhìn lầm không? Anh Nhất Bạch sao có thể đến cửa hàng tiện lợi chứ? Còn chạy đến trước cửa bệnh viện nữa?”

 

“Ai nha! Các cậu phải tin tớ! Cho dù anh Nhất Bạch có hóa thành tro thì tớ cũng nhận ra!”

 

Mấy cô gái học sinh trung học mặc đồng phục trường, lưng mang cặp sách, vội vàng đi ngang qua người Quý Du Nhiên, đến sảnh bệnh viện nhìn ngó khắp nơi.

 

Trong lòng Quý Du Nhiên trầm xuống, bước nhanh về phía bãi đỗ xe, vừa tới nơi liền nhìn thấy trong xe không có người, trong lòng cô phút chốc muốn bốc hỏa vì giận.

 

Sớm biết vậy đã không mang Nhiễm Nhất Bạch đến đây, cuối cùng vẫn tìm phiền toái cho cô!

 

Chìa khóa xe vẫn còn do Nhiễm Nhất Bạch giữ, bệnh viện lại đông người, Quý Du Nhiên sợ Nhiễm Nhất Bạch sẽ khiến tình ở đây bị rối loạn, nên vội vàng lấy điện thoại gọi cho hắn, đúng lúc này, bả vai của cô bị người vỗ nhẹ Quý Du Nhiên bị dọa cho nhảy dựng, quay đầu lại phát hiện là Nhiễm Nhất Bạch, thở phào nhẹ nhõm.

 

“Anh đi đâu? Có bị ai nhận ra không? Không phải bảo anh ở chỗ này chờ sao?” Quý Du Nhiên đặt câu hỏi như nã pháo, ngữ khí vô cùng mất kiên nhẫn.

 

Nhiễm Nhất Bạch ngượng ngùng sờ sờ vành tai, đem một cái túi giấy đưa qua cho cô.

 

“Tôi sợ em giữa trưa không ăn gì thì sẽ đói, nên đi cửa hàng tiện lợi mua chút thức ăn, ai ngờ đâu tôi đã che lại kín mít như vậy rồi mà vẫn bị mấy cô nhóc trung học nhận ra được. Bất quá em yên tâm đi, tôi rời đi từ cửa hông, các cô tìm thấy đâu.” Nhiễm Nhất Bạch vừa nói vừa kéo cửa xe, để Quý Du Nhiên ngồi lên.

 

Sau khi Quý Du Nhiên ngồi vào trong xe, nhìn thấy phần đồ ăn được đặt trong túi giấy bảo vệ môi trường, bất giác cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

 

“Tôi… có thể là gần đây ngủ không ngon giấc, nên tâm tình không tốt lắm, nói chuyện không chú ý.”

 

Nhiễm Nhất Bạch không để bụng, cười cười liếc nhìn cô một cái: “Em thì có khi nào có tính tình tốt cơ chứ?”

 

Quý Du Nhiên hạ mí mắt, vô cùng không tán thành với cái đánh giá này của Nhiễm Nhất Bạch, nếu không phải là do chất lượng giấc ngủ kém, cô ngày thường vẫn là một cô gái ôn nhu mà! Ừ, cho dù không ôn nhu, thì ít nhất cũng sẽ không nóng nảy như vừa rồi.

 

Bất quá, Hồ Mộc Mộc và Liêu Bằng đã hòa hảo với nhau rồi, cô hẳn sẽ không phải mang tâm lý áy náy như mấy ngày trước, đêm nay đoán chừng sẽ ngủ ngon thôi.

 

Nhưng sự thật chứng minh, Quý Du Nhiên sai rồi.

 

Giấc mộng đêm nay, Hồ Mộc Mộc biến thành cô, mà cô thì không giống như Hồ Mộc Mộc lúc trước, trong quá trình bị người đường bạo mà ngất đi, cô chính là trơ mắt nhìn bản thân, bị một người đàn ông hình dáng mơ hồ tàn nhẫn dùng chai bia thọc vào hạ thể của cô, chờ đến khi cô bừng tỉnh từ giấc mộng vô cùng đau đớn đó, thì sau đó không thể ngủ lại được nữa.

 

Cả người cô đổ mồ hôi lạnh.

 

Chỉ nghĩ đến việc nếu khi đó Hồ Mộc Mộc không hôn mê thì cô ấy đã phải chịu biết bao nhiêu là đau đớn! Cô vì sao lại dạo quanh ở trung tâm thương mại lâu như vậy làm gì, vì sao không nhanh chút đến nhà cô ấy?

 

Lúc này cô một thân một mình nằm trong căn nhà trống vắng, thân thể lạnh căm căm, chỉ sợ một giây tiếp theo từ trong bóng đêm, sẽ có một con quái vật ăn thịt người hoặc một tên sát thủ nhào ra.

 

Giang Dĩ Thành và Giản Đông Thần đang ở Singapore tham gia diễn đàn kinh tế, Tiểu Phàm trong nhà có việc nên đã trở về Mỹ, tuần sau mới về lại đây, buổi chiều Nhiễm Nhất Bạch bị trợ lý hối thúc liên tục nên phải về lại phim trường, còn Hàn Đình thì vì phải bảo trì khoảng cách an toàn với cô, nên cô cũng không gọi hắn đến đây.

 

Quý Du Nhiên nỗ lực hít sâu vài cái, nói với bản thân rằng đây chỉ là giấc mộng, chỉ là mộng mà thôi, tiếp đó cô nhắm mắt lại, định ra bản thân vào giấc ngủ một lần nữa, nhưng rõ ràng cơ thể đã mệt mỏi vô cùng, tinh thần lại dị thường tỉnh táo, các hình ảnh tàn nhẫn máu me đầm đìa vẫn không ngừng xuất hiện trong đầu.

 

Quý Du Nhiên sắp điên rồi, cô vốn là người theo thuyết vô thần, nhưng chuyện trọng sinh xảy ra trên người cô, khiến cô không thể nào không tin vào chuyện thần linh được.

 

Vì thế, cô nhanh chóng đứng dậy, bật sáng đèn trong phòng, nhưng sau lại cảm thấy như vậy thì “Quỷ” sẽ thấy cô rõ ràng hơn, cô lại tắt hết đèn đi, lấy chăn trùm kín mít thân thể.

 

Cô trốn vào trong chăn, lướt lên lướt xuống danh bạ trong điện thoại, cuối cùng mở ra khung thoại chat với Cảnh Tông.

 

Nhìn đến tin nhắn “Xin lỗi” đạm mạc mà hắn gửi vài ngày trước, sự sợ hãi trong lòng đột nhiên bị thay thế bằng một cơn tức giận.

 

Trong đêm tối, con người không hiểu sao lại trở nên đa sầu đa cảm không ít, Quý Du Nhiên cũng không hiểu bản thân đang nghĩ cái gì, ma xui quỷ khiến gõ tin nhắn vào khung chat.

 

[Xin lỗi cái đầu anh í!]

 

Phía Cảnh Tông, đột nhiên điện thoại báo tin nhắn, khi nhìn thấy nội dung, đầu tiên thì kinh ngạc một chút, sau đó nhịn không được mà nâng khóe môi.

 

“Anh, anh đang cười cái gì vậy? Cho em xem với!” Cảnh Hách Phàm ném tài liệu trong tay xuống, vươn người về phía Cảnh Tông.

 

Cảnh Tông không lộ sắc mặt, tắt màn hình điện thoại lại, lạnh lùng liếc nhìn em hắn một cái.

 

“Nhớ rõ mấy nội dung đó, rồi đi tìm chú Toàn, chú ấy sẽ sắp xếp để em đi cùng gặp mặt đối phương đàm phán, học tập cho tốt, đi ra ngoài đi.”

 

Cảnh Hách Phàm “hừ” một tiếng, thu dọn lại đống tài liệu Cảnh Tông đưa cho hắn, trong đó phần lớn là các xí nghiệp có mối quan hệ làm ăn với công ty của nhà hắn, anh trai muốn hắn từ nay phải tham gia vào việc xử lý công ăn của gia tộc,

nhưng đầu tiên là phải học từ dưới cơ sở.

 

Tuy trong lòng Cảnh Hách Phàm vô cùng không muốn, nhưng nghĩ đến cảnh mỗi một đàn ông bên người Quý Du Nhiên đều là tinh anh, chỉ có mỗi mình hắn thuộc diện chơi bời lêu lổng, liền sinh ra không ít động lực phấn đấu.

 

Chờ Cảnh Hách Phàm đi ra ngoài, Cảnh Tông mới lại lấy di động ra, vuốt ve tin nhắn phía trên màn hình, đặc biệt lưu luyến hồi lâu hình ảnh chụp đầu ngón tay trắng nõn có dính chất lỏng nào đó.

 

Ngày đó, sau khi hắn nhận được bức ảnh này, thiếu chút nữa đã không nhịn được yêu cầu tài xế quay nhà cô.

 

Tên Ethan kia nói không sai, hắn xác thật rất muốn có được cô, nhưng lý trí lại lần nữa nói với hắn rằng điều này là không được.

 

Trước kia Tiểu Phàm ghét bàn chuyện làm ăn bao nhiêu, thì nay thái độ lại chuyển biến 180 độ, hắn hiểu rõ, Tiểu Phàm đang nỗ lực vì người con gái này.

 

Cảnh Tông Muốn đem những tin nhắn trêu người này xóa bỏ hết, nhưng nghĩ đến hiện giờ trong nước đang là đêm khuya, vì sao trễ thế này mà cô còn chưa ngủ?

 

Những chuyện phát sinh gần đây trong nước, người của hắn đều báo cáo đầy đủ, hắn ngẫm nghĩ lại, liền đoán được tâm tình của cô không tốt là vì chuyện bạn thân của mình, nghĩ nghĩ, liền gọi điện thoại đến.

 

Quý Du Nhiên vốn đang hối hận vì sao mình lại gửi nội dung tin nhắn như vậy, chuyện đã là của mấy ngày trước rồi, giờ đột nhiên nhắn một cái tin như vậy, thật là khiến người xấu hổ không thôi.

 

Nhưng cô muốn thu hồi cũng không kịp nữa rồi, bởi vì, tin nhắn hiển thị đã có người đọc, điều này càng khiến cô thêm quẫn bách.

 

Khi cô đang chôn khuôn mặt vì xấu hổ mà trở nên nóng hầm hập của mình, thì di động vang lên.

 

Hai chữ “Cảnh Tông” trên màn hình khiến tim cô đập kịch liệt, cô ngẩn người vài giây, mới ho nhẹ lấy lại giọng, ấn nghe.

 

"...Alo?"

 

“Đã trễ thế này, sao còn chưa ngủ?”

 

Chất giọng ôn nhuận trầm ổn của Cảnh Tông khiến tâm trạng đang sợ hãi và khẩn trương của Quý Du Nhiên trở nên bình lặng, cô có một loại xúc động, muốn đem toàn bộ chuyện đã phát sinh gần đây và cả ác mộng của mình kể cho hắn nghe, nhưng nghĩ lại, đêm khuya thanh vắng như thế này, có những chuyện khác càng thích hợp để tâm tình.

 

“Tôi… là nhớ anh nên không ngủ được nha!” Quý Du Nhiên kẹp chặt chân, cố ý dùng tay véo ngực, phát ra một tiếng rên cực nhẹ.

 

Nghe được phía bên kia điện thoại rơi vào trầm mặc, cô nhịn không được mà câu môi.

 

Người đàn ông này khó chơi, chuyện này cô đã sớm biết, bất quá ngày đó hắn có thể chủ động hôn cô, hôm nay lại chủ động gọi điện thoại cho cô, điều này chứng minh những nỗ lực lúc trước của cô là không uổng phí, nhưng cô cũng hiểu không nên làm quá, bằng không cô sợ Cảnh Tông sẽ cúp điện thoại.

 

“...Còn anh thì sao, Cảnh tiên sinh? Sao trễ thế này mà anh cũng chưa ngủ? Sẽ không phải là do nhớ tôi đó chứ?”

 

Cảnh Tông nhìn bầu trời rực sáng ngoài khung cửa sổ, trầm giọng nói: “Tôi đang ở Mỹ, vừa mới họp xong”

 

Quý Du Nhiên sửng sốt, Mỹ sao, vậy ở đó đang là ban ngày?

 

Vậy, vậy không phải là Cảnh Tông giữa ban ngày ban mặt nghe cô phát tao?

 

Mặt Quý Du Nhiên nhất thời đỏ lên, vội vàng chuyển về ngữ khí bình thường.

 

“A… sao anh đã trở về nước Mỹ rồi?”

 

Những lời này nghe rất có mùi vị ai oán, Cảnh Tông mỉm cười không ra tiếng, thanh âm càng trở nên nhẹ nhàng hơn,

 

“Ừ, trở về xử lý chút việc, mấy ngày sau sẽ về lại thôi.”

 

Quý Du Nhiên lại “a” một tiếng.

 

Cô và Cảnh Tông chưa bao giờ gọi điện thoại mà nói chuyện không có mục đích như thế này, trong lúc nhất thời không biết nói gì tiếp theo, nhưng cô lại không muốn cúp máy, cho nên hai bên lập tức rơi vào trầm mặc.

 

Vẫn là Cảnh Tông mở lời nói với cô trước: “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, mau ngủ đi.” Quý Du Nhiên biết nếu theo lẽ thường thì cô nên nói “ừm tôi biết rồi.” nhưng vào lúc này cô lại nói: “Không, tôi không ngủ được.”

 

Hôm nay cô phá lệ giống như một đứa trẻ đang trong thời kỳ phản loạn, đáy lòng Cảnh Tông trở nên mềm nhũn.

 

“Vậy… phải như thế nào thì mới chịu đi ngủ?”

 

“Anh… kể chuyện xưa cho tôi nghe, được không?”

 

Quý Du Nhiên biết bản thân chính là được một tấc lại muốn thêm một thước, nhưng cô thật sự không nỡ bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để gây dựng tình cảm với Cảnh Tông, cho nên chỉ có thể vừa chờ mong, vừa sợ hãi hắn cúp điện thoại.

 

Chất giọng mềm mại cùng ngữ khí nũng nịu cầu người dỗ ngủ như đang cào nhẹ trái tim của Cảnh Tông, làm cho thân thể hắn không kiềm được mà run rẩy.

 

Hắn nhìn về ảnh chụp trong tay, có một tấm ảnh trong đó là hình tên luật sư kia ôm lấy vai cô, đi ra từ bệnh viện.

 

Cảnh Tông phớt lờ hình ảnh người đàn ông bên cạnh cô, chỉ nhìn thấy biểu tình trên mặt cô, là cô đơn, là đau thương, không khỏi dâng lên sự đau lòng.

 

“Được, muốn nghe chuyện gì?”

 

Quý Du Nhiên ngủ một giấc tới 10h trưa, sau khi tỉnh lại cô có một cảm giác, tối hôm qua như một giấc mơ, nhưng khi cô nhìn lại lịch sử cuộc gọi, trên đó ghi rõ ràng cô và Cảnh Tông đã nói chuyện với nhau suốt 3h đồng hồ.

 

Cô không khỏi ôm điện thoại, lăn qua lộn lại một cách sung sướng trên giường.

 

Tối hôm qua cô cũng không biết mình ngủ vào lúc nào, chính là khi đang nghe âm thanh vững vàng và ổn định của Cảnh Tông mà từ từ chìm vào giấc ngủ, hơn nữa còn không mơ thấy ác mộng.

 

Nhưng chỉ vui vẻ trong chốc lát, Quý Du Nhiên liền cảm thấy bản thân thật là không hiểu chuyện, Cảnh Tông đang bận rộn ở Mỹ, nhất định có rất nhiều chuyện quan trọng cần phải làm, vậy mà cô còn mặt dày mày dạn quấn lấy hắn nói chuyện lâu như thế, cũng không biết có làm chậm trễ công việc của hắn hay không.

 

Cho nên, đến buổi tối, Quý Du Nhiên nhịn xuống cảm giác muốn gọi cho Cảnh Tông, vừa lúc Nhiễm Nhất Bạch được nghỉ 3 ngày, có thể ở cùng với cô, cô cũng không cần sợ buổi tối phải ở một mình.

 

Ban ngày cô vẫn lo âu, nóng nảy như cũ, chỉ sợ buổi tối lại mất ngủ, Quý Du Nhiên mỗi ngày đều phải cùng Nhiễm Nhất Bạch làm tình đến sức cùng lực kiệt, nhưng cho dù vậy, cô cũng phải mất một lúc lâu mới đi vào giấc ngủ.

 

Buổi tối ngày thứ ba, một lần nữa bị cơn ác mộng làm cho bừng tỉnh, Quý Du Nhiên rốt cuộc không thể chịu đựng thêm được nữa.

 

Cô không mang dép lê, tìm gói thuốc lá và bật lửa, khoác lên người một cái áo khoác mỏng, không màng gió lạnh ban đêm, bước ra ngoài ban công.

 

Cô có chút vụng về đánh lửa, chỉ hút một ngụm thôi mà đã sặc thuốc, họ sù sụ.

 

Gói thuốc lá này là do cô tùy tiện mua ở cửa hàng tiện lợi, cô không thích hút thuốc, nhưng nhiều người vẫn nói hút thuốc có thể giải tỏa áp lực, nên cô mới mua một gói thử xem, bất quá… có vẻ nó không hợp với cô rồi. Quý Du Nhiên đứng trong gió lạnh, cảm thấy bản thân thật buồn cười.

 

Rõ ràng người bị thương là Hồ Mộc Mộc, cô bất quá chỉ là người chứng kiến hiện trường, thậm chí cô còn không thấy quá trình cường bạo, nhưng lại bị sợ hãi đến mức mỗi đêm đều làm ra ác mộng.

 

Nhiễm Nhất Bạch đứng trong phòng khách, yên lặng nhìn cô đứng ngoài ban công, nhìn cô bực bội hút một điếu thuốc nhưng liền dập đi, rồi sau đó vứt luôn cả bao thuốc vào thùng rác.

 

Hắn đối với sự kiện xảy ra với bạn thân của cô cũng biết được chút ít, chỉ là đối phương là con gái, lại gặp loại chuyện này, nên hắn cũng không thể hỏi thăm quá nhiều, nhưng xem tình trạng hiện giờ của Quý Du Nhiên, hiển nhiên đã để lại bóng ma trong lòng cô, mặc dù cô không nói ra, hắn vẫn có thể nhìn ra được lo âu trong lòng cô, ban ngày đến cả vẽ tranh cô cũng không làm.

 

Hơn nữa mấy ngày nay ở trên giường, cô phá lệ nhiệt tình, nhiệt tình đến mức bất thường.

 

Nhiễm Nhất Bạch không khỏi thở dài, đi lên kéo cửa kính, hắn không gọi Quý Du Nhiên đi vào, mà là bồi bên người cô, khoác thêm cho cô một cái áo nữa.

 

Hai người cùng nhìn vào màn đêm yên lặng, một lát sau, Nhiễm Nhất Bạch mở miệng.

 

“Tôi có quen với một bác sĩ tâm lý, để tôi giới thiệu em đi gặp nhé.”

 

------oOo------

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.