Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan

Chương 123




 

Quý Du Nhiên xám xịt trốn vào phòng bếp, cầu xin mẹ Quý cho mình hỗ trợ.

 

Sự tình phát triển thành như thế này, hiển nhiên là cô không đoán được trước, cô nghe thấy âm thanh nói chuyện thường xuyên truyền đến từ phòng khách, trong lòng bất ổn, trái dưa chuột trong tay không biết đã bị rửa đi rửa lại biết bao nhiêu lần.

 

“Nhiên Nhiên, mẹ nói rồi, con đừng có phá mẹ nấu cơm được không?” mẹ Quý thấy cô thất thần, thở dài, đưa tay đoạt lấy trái dưa chuột bị cô chà đạp nãy giờ.

 

Quý Du Nhiên lấy lại tinh thần: “Mẹ à, đây không phải là do con sợ nó bị dơ nên mới rửa nhiều lần đó sao, trong nhà có thêm một người nữa tới dùng cơm, vậy thì sao chỉ có thể để một mình mẹ bận rộn được.”

 

Sau khi Giang Dĩ Thành đến, thì bác sĩ Vương đã xuất hiện, tiếp đó nữa là Nhiễm Nhất Bạch và Cảnh Hách Phàm cũng lần lượt tới.

 

Giản Đông Thần và bác sĩ Vương là do cô và mẹ mời trước đó, còn Giang Dĩ Thành mang theo một đống quà tặng, đột nhiên tới cửa, nói là chúc tết mẹ Quý, mẹ Quý vội vàng ra khỏi phòng bếp, nhiệt tình mời hắn ở lại ăn cơm chiều, hắn vui vẻ đồng ý.

 

Quý Du Nhiên bĩu môi.

 

Muốn xem náo nhiệt cứ việc nói thẳng là được, cái gì mà cha mẹ đi nơi khác tham gia tiệc rượu, loại lời này mà cũng nói được? Có công ty ai lại làm tiệc rượu vào đêm 30 cơ chứ?

 

Bất quá, điều khiến cô buồn cười nhất chính là, khi nghe được âm thanh của Giang Dĩ Thành, thì Giản Đông Thần liền luống cuống tay chân đổi về đôi vớ lúc trước của mình.

 

Nhiễm Nhất Bạch thì càng khoa trương hơn, mang đến mấy tấm vé tham gia chương trình truyền hình yêu thích của mẹ Quý, còn cố ý nhấn mạnh khách mời kỳ này sẽ là Lâm lão sư, thần tượng của mẹ Quý, nên ngay khi hắn có được vé thì liền mang đến đây cho bà.

 

Sau đó còn thuận miệng kể ra chuyện bố mẹ hắn hằng năm đều sinh sống ở nước ngoài, đoàn phim hôm nay cũng nghỉ, buổi tối nay hắn chỉ có thể một thân một mình gặm mì gói.

 

Còn Cảnh Hách Phàm, là do Quý Du Nhiên chủ động gọi tới.

 

Cô vốn cho rằng hắn là một thanh niên lớn lên ở phương tây, chưa từng có ý thức về việc ăn tết âm lịch bao giờ, cho nên ngay từ đầu cô căn bản không có ý định gọi hắn tới.

 

Nhưng nghĩ đến việc Giản Đông Thần, Giang Dĩ Thành và Nhiễm Nhất Bạch đều đã ở đây, nếu không mời hắn tới, chờ đến khi hắn biết chuyện rồi, nói không chừng sẽ giận chết cô.

 

Vì thế cô về phòng cầm lấy di động, chuẩn bị hỏi hắn có muốn tới nhà cô không, kết quả, liền thấy tin nhắn của hắn oanh tạc trên Wechat.

 

Lúc 12h47 [Chị gái ơi, đôi mắt của tôi sưng lên rồi, không thể gặp người! [ hình ảnh ][ hình ảnh ] ].

 

Lúc 14h03 [Chị gái à, chị đang làm gì vậy? [ ủy khuất ] ].

 

14h50 [Chị à, nghe nói năm mới sẽ phát bao lì xì, chị hôm nay đã thu được bao lì xì nào chưa?]

 

14h52 [Nhận được chuyển khoản 52000.00.]

 

14h53 [Nhận được chuyển khoản 52000.00.]

 

14h54 [Nhận được chuyển khoản 52000.00.]

 

14h55 [Damn it! Hệ thống nghẽn chuyển tiền rồi sao? [ tan vỡ ] ].

 

16h40 [Chị à, tôi đang đi hóng gió nè, trên đường không có một bóng người nào luôn! [ hình ảnh ] [ hình ảnh ][ hình ảnh ] ].

 

18h39 [Chị à, Tết Âm Lịch có phải là sẽ cùng đoàn tụ với người thân đúng không? Nhưng bố mẹ và anh trai tôi đều ở Mỹ hết rồi, một mình tôi buồn muốn chết luôn! [ thở dài ] ]

 

18h50 [Chị à, cơm tất niên là gì vậy? Tôi lớn như vậy nhưng chưa từng ăn cơm tất niên bao giờ đâu.]

 

18h51 [[ khóc ] [ khóc ] [ khóc ] [ khóc ] [ khóc ] [ khóc ] [ khóc ] .

 

Quý Du Nhiên dở khóc dở cười.

 

18h58 [Chuyển khoản thực hiện được.]

 

18h59 [Chuyển khoản thực hiện được.]

 

17h00 [Chuyển khoản thực hiện được.]

 

17h01 [Cậu đến nhà tôi đi, tiện đường thì ghé siêu thị mua giúp tôi một chai nước tương, buổi sáng tôi quên mua.]

 

17h01 [Tôi tới liền đây! [ oa ] [ oa ] [oa] ].

 

Quý Du Nhiên xuyên qua cửa kính phòng bếp, âm thầm liếc mắt một cái.

 

Bốn tên gia hỏa kia, trừ lúc lên giường với cô thì sẽ phối hợp ăn ý với nhau, thời gian còn lại thì đều không thể chung sống hòa bình một phút nào.

 

Hôm nay chắc nhờ có mẹ Quý và bác sĩ Vương ở đây, nên bọn họ ngược lại có một biểu hiện khá hài hòa với nhau, vì thế Quý Du Nhiên cũng tạm yên lòng, nghiêm túc giúp mẹ Quý chuẩn bị bữa cơm.

 

“Mẹ, con nghe Giang Dĩ Thành nói, vợ của bác sĩ Vương hơn hai mươi năm trước đã qua đời, khi đó hình như hai người họ cũng chỉ vừa mới kết hôn đúng không ạ? Sao qua nhiều năm như vậy mà chú ấy không đi bước nữa nhỉ?” Quý Du Nhiên tiến sát gần mẹ Quý, vẻ mặt bát quái.

 

Mẹ Quý trừng mắt nhìn cô một cái: “Nói nhỏ chút!”

 

Quý Du Nhiên hướng mắt nhìn ra ngoài, cười hì hì nói: “Không sao đâu, bọn họ không nghe được!”

 

Mẹ Quý lưu loát cắt mấy loại rau củ ở trên thớt, thở dài một hơi.

 

“Đúng vậy! Sau khi vợ của chú Vương sinh bệnh rồi qua đời, thì ông ấy đặt hết toàn bộ tinh lực lên việc nghiên cứu y học, nhoáng cái mà đã qua 20 năm rồi.”

 

Quý Du Nhiên nhịn không được nâng lên khóe môi: “Mẹ, mấy chuyện này đều là do Giang Dĩ Thành nói cho con biết, nhưng còn mẹ thì sao, ai nói cho mẹ biết vậy? chú Vương tự nói với mẹ à? Chú ấy có nói là đối với mẹ có chút...”

 

Quý Du Nhiên chớp chớp mắt, động tác của mẹ Quý ngừng lại một chút, trên mặt hiện lên một thoáng tự giễu.

 

“Mẹ đã là bà thím tuổi trung niên rồi, bác sĩ Vương chỉ là xem ở mặt mũi của Dĩ Thành nên mới quan tâm mẹ một chút mà thôi, tiểu nha đầu con đó đừng nói bậy bạ! Mẹ không xứng với người ta đâu!”

 

Quý Du Nhiên đảo quanh ánh mắt, tay đậu lên vai của mẹ Quý như một người bằng hữu: “Ai nói mẹ là bà thím trung niên chứ? Tóc còn đen mun như thế này mà! Một mình mẹ vừa làm bố vừa làm mẹ, cực cực khổ khổ đem con nuôi dưỡng lớn đến thế này, ai dám nói mẹ không xứng, con liền đánh người đó! Con mặc kệ! Dù sao thì mẹ con là nhất!” Nghe con gái thao thao bất tuyệt khen ngợi mình, mẹ Quý quay đầu nhìn cô bằng một ánh mắt từ ái. Trước kia con gái của bà là một người hướng nội, rất ít khi biểu đạt tình cảm trong lòng, huống hồ chi là nói câu “Mẹ con là nhất”.

 

Nhưng hiện tại, bà nhìn lại những người đàn ông trẻ tuổi trong phòng khách.

 

Hình như từ khi con gái quen biết những người bạn này, tính cách cũng trở nên rộng rãi hơn nhiều, điều này khiến cho mẹ Quý cảm thấy vô cùng vui mừng.

 

Quý Du Nhiên thu hồi nét trêu chọc trên mặt.

 

“Mẹ, kỳ thật con đã lớn rồi, đã có thể tự chăm sóc bản thân, mẹ… mẹ không cần phải lo lắng mọi chuyện cho con, nếu gặp được người thích hợp, con thật hy vọng mẹ có người bầu bạn!”

 

Quý Du Nhiên nhìn về người đàn ông trung niên trầm ổn trong phòng khách, đầu hơi nâng lên: “Con cảm thấy chú Vương khá tốt, là phần tử tri thức cao cấp, lại là bác sĩ, nếu hai bên có ý với nhau, con đây tán thành cả hai tay!”

 

Mẹ Quý gõ vào cái đầu nhỏ của Quý Du Nhiên: “Không như con nghĩ đâu, đứa nhỏ này. Chỉ biết nói bậy nói bạ thôi! Đi đi đi! Đem trái cây ra ngoài đó đi, đừng làm vướng tay vướng chân mẹ nữa!”

 

Trong giờ phút âm nhạc bắt đầu tối giao thừa vang lên, một bàn đồ ăn gồm mười món mặn và một món canh cũng đã hoàn tất, âm thanh vui vẻ phát trên tivi báo hiệu một năm mới sắp đến.

 

Một bàn đồ ăn này, Quý Du Nhiên chỉ phụ rửa vài món lặt vặt, đại đa số đều là do bác sĩ Vương vào phòng bếp phụ giúp mẹ Quý.

 

Thời điểm ngồi vào bàn, Quý Du Nhiên ngồi bên trái mẹ Quý, bác sĩ Vương ngồi bên phải bà, còn ai sẽ ngồi bên cạnh Quý Du Nhiên, thì lại dẫn đến một hồi tranh chấp.

 

Cảnh Hách Phàm và Nhiễm Nhất Bạch cùng bắt lấy ghế, chằm chằm nhìn vào đối phương.

 

Cảnh Hách Phàm hất mặt: “Ngại quá, tôi chọn trước rồi.”

 

Nhiễm Nhất Bạch cũng cười: “Có ai làm chứng cho cậu à?”

 

Mẹ Quý và bác sĩ Vương không hiểu gì hết, hai mặt nhìn nhau.

 

Quý Du Nhiên nhanh chóng ho khan một tiếng, kết quả là hai người đó nhìn về phía cô, ý tứ là muốn cô làm ra quyết định lựa chọn.

 

Quý Du Nhiên cảm thấy thật ngứa răng, nhưng ngại mẹ Quý và bác sĩ Vương đang ngồi ở đây, cũng không thể nói dứt khoát được gì, vì thế dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Giang Dĩ Thành và Giản Đông Thần.

 

Trong những trường hợp chính thức như thế này, Giang Dĩ Thành và Giản Đông Thần rốt cuộc cũng thể hiện bản thân có tính cách thành thục ổn trọng, cho dù chính bản thân bọn họ cũng muốn ngồi bên cạnh Quý Du Nhiên, nhưng cũng không muốn vì chút chuyện nhỏ này mà làm mất phong độ trước mặt mẹ Quý.

 

Giang Dĩ Thành và bác sĩ Vương có quen biết, nên chủ động ngồi bên cạnh ông, Giản Đông Thần dĩ nhiên là không thể ngồi cùng với Giang Dĩ Thành, vì thế kéo Nhiễm Nhất Bạch để hắn ngồi cạnh Giang Dĩ Thành, còn mình thì ngồi cạnh Nhiễm Nhất Bạch.

 

Vị trí bên cạnh Quý Du Nhiên dĩ nhiên rơi về tay Cảnh Hách Phàm, sau khi hắn ngồi xuống, còn ở dưới bàn thò tay bóp bóp tay của Quý Du Nhiên một cách đắc ý.

 

Quý Du Nhiên yên lặng thở dài một tiếng trong lòng.

 

Cũng không biết mối quan hệ giữa cô với mấy người đàn ông này, có thể giấu được mẹ Quý bao lâu nữa.

 

Bữa cơm tất niên diễn ra rất náo nhiệt, mọi người đầu tiên là sôi nổi khen ngợi tay nghề bếp núc của mẹ Quý và bác sĩ Vương, tiếp đó bác sĩ Vương lại kể một số chuyện thú vị trong lúc làm việc, mẹ Quý nghe mà cười vui vẻ đến không thể khép miệng.

 

Quý Du Nhiên yên lặng xem một màn này, trong lòng giống như có ánh mặt trời tháng 7 chiếu đến, ấm áp nở rộ những đóa hoa.

 

Đây chắc là... tình thân gia đình nhỉ!

 

Không khí hài hòa ấm áp vẫn cứ diễn ra như thế cho đến khi di động của Quý Du Nhiên thu được tin nhắn bằng giọng nói.

 

Trong lúc kích mở, cô không cẩn thận bấm vào loa ngoài, thế là giọng nam ôn nhu trầm thấp được mở lớn truyền ra: “Nhiên Nhiên, đang ăn cơm tất niên sao? Giúp tôi gửi lời chúc mừng năm mới đến dì nhé.”

 

Bàn ăn thoáng chốc trở nên yên tĩnh.

 

Trên mặt của Quý Du Nhiên vẫn giữ vững nét bình tĩnh, kỳ thật nội tâm cô đã sớm hoảng loạn.

 

Mẹ Quý sửng sốt hai giây, sau đó liền lộ ra nụ cười vui sướng: “Nhiên Nhiên, là Hàn Đình sao?”

 

Quý Du Nhiên nỗ lực xem nhẹ bốn đạo ánh mắt nóng rực đang tập trung trên người cô, nhẹ nhàng “dạ” một tiếng, gật đầu với mẹ Quý: “Đúng vậy mẹ ạ, anh ấy nói anh ấy đang ở nhà tổ ăn tất niên với bà nội, sau khi về lại thành phố thì sẽ đến thăm mẹ.”

 

Lần trước sau khi từ nhà bà nội Hàn về lại, thì hắn đưa cô đến bệnh viện, đó cũng là lần đầu tiên hắn chính thức gặp mặt mẹ Quý.

 

Quý Du Nhiên dựa theo lệ thường, giới thiệu với mẹ Quý, Hàn Đình là bạn của cô, nhưng không ngờ rằng, sau khi chờ cô giới thiệu xong, Hàn Đình lại nhàn nhạt bổ sung thêm một câu: “Dì ạ, con tuy là bạn của Nhiên Nhiên, nhưng hiện tại con cũng đang theo đuổi cô ấy ạ.”

 

Chỉ cần nghe đến câu này, thì đối với một người mẹ vẫn luôn rầu thúi ruột vì hôn nhân đại sự của con gái, khi nhìn thấy một Hàn Đình tuấn tú lịch sự, hào hoa phong nhã, lại còn nghiêm túc biểu đạt thành ý của bản thân với con gái bà như vậy, trong lòng hiển nhiên vô cùng kích động, thiếu chút nữa là thay mặt Quý Du Nhiên nói lời đồng ý. Cho nên, Hàn Đình đã trở thành đối tượng con rể đệ nhất hoàn mỹ trong lòng bà.

 

Thấy không khí lập tức an tĩnh lại, mẹ Quý còn cười nói cùng đám người Giang Dĩ Thành.

 

“Các cậu chắc vẫn chưa biết, cậu Hàn Đình này, là một luật sư vô cùng nổi tiếng, lại còn đang theo đuổi Nhiên Nhiên nhà chúng tôi đó! Tôi còn đang thắc mắc khi trước sao mấy đối tượng giới thiệu kia không lọt được vào mắt của con bé, hóa ra là do nó đã chọn được người xuất sắc đến vậy rồi, vậy mà nha đầu này còn không nói cho tôi biết!” Quý Du Nhiên rõ ràng cảm nhận được áp suất không khí ngày càng thấp, đặc biệt là bàn tay của Cảnh Hách Phàm đang siết chặt lấy tay cô lúc này ở dưới bàn, cô liên tiếp nháy mắt ra hiệu cho mẹ Quý. “Mẹ, đừng nói chuyện này nữa, ăn cơm đi, cơm ngon như vậy mà."

 

Mẹ Quý sửng sốt, cũng đột nhiên ý thức được không khí trên bàn ăn dần trở nên quái dị, bởi vì trừ bỏ bác sĩ Vương nói vài câu chúc mừng với bà, thì mấy người trẻ tuổi kia đều cau mày, vẻ mặt khẩn trương.

 

Một lúc lâu sau, vẫn là Giang Dĩ Thành cười nhẹ, mở miệng nói chuyện trước.

 

“Dì à, Nhiên Nhiên là một cô gái ưu tú, dì không cần phải lo lắng cô ấy không gả được cho người, kỳ thật tới hôm nay con cũng có một chuyện vẫn chưa nói với dì nhưng con cảm thấy hôm nay vừa đúng dịp để nói với dì rằng...” Giang Dĩ Thành trực tiếp làm lơ cú đá chân dưới bàn của Quý Du Nhiên dành cho hắn, tiếp tục cười ôn hòa nói với mẹ Quý: “Không dối gạt dì, con cũng đang theo đuổi con gái của dì, hoặc là nói...”

 

Hắn nhìn lướt qua mấy người nam nhân ngồi trên bàn, cười nói: “Hoặc là nói, ba vị đàn ông ngồi đây cũng giống con, đều đang theo đuổi con gái của dì.”

 

Tinh thần Quý Du Nhiên không ổn, đứng trong phòng bếp cùng rửa chén với mẹ Quý.

 

Cơm tất niên ăn xong là vào khoảng tầm 10h, mọi người về hết, trong nhà hiện tại chỉ còn mẹ con hai người.

 

Chương trình Xuân vãn trên TV vang lên tiếng kết thúc, báo hiệu một năm mới chính thức bắt đầu.

 

Đêm nay, là một đêm thật khó quên.

 

Mẹ Quý thấy Quý Du Nhiên vẫn luôn mặt ủ mày ê, liền mở miệng trêu ghẹo cô: “Nhiên Nhiên à, lúc trước mẹ còn lo lắng con không tính toán đến chuyện kết hôn, hiện tại thì mẹ yên tâm rồi.”

 

Quý Du Nhiên bĩu môi, nói dỗi: “Mẹ, con bây giờ không suy xét, về sau cũng sẽ không suy xét.”

 

Mẹ Quý cười cho qua chuyện, cho rằng những lời này của cô chỉ là lời ngốc nghếch.

 

Bà tráng quá chén dĩa đã được chà rửa bằng xà bông, rồi sắp xếp chúng ngay ngắn trên kệ cho ráo, bắt đầu nói lời thấm thía: “Kỳ thật, những người thanh niên này đều tốt, chỉ là mẹ không yên lòng.”

 

Thấy Quý Du Nhiên không hé răng, mẹ Quý mới tiếp tục nói: “Dĩ Thành và Đông Thần, phía sau họ là có cả một tập đoàn, giá trị con người xa xỉ, còn Nhất Bạch, là một đại minh tinh, đi đến chỗ nào cũng sẽ khiến người khác chú ý, Tiểu Phàm thì tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã rất hiểu chuyện, chỉ là mẹ nhìn ra được, đứa nhỏ này khẳng định không phải là chỉ là công tử nhà giàu bình thường.”

 

“Nhiên Nhiên, tuy rằng con hiện tại cũng đủ ưu tú, mẹ cũng chưa từng xem nhẹ nhà chúng ra, nhưng đặt trước bối cảnh của bọn họ, nhà chúng ta xác thật chỉ có thể xem là gia đình bình dân, phim truyền hình không phải mỗi ngày đều diễn loại tiết mục cô bé lọ lem gả vào gia đình hào môn đó sao? Nhưng cuộc sống thực tế thì không hề giống như trên phim ảnh, mẹ sợ con sẽ chịu ủy khuất.”

 

“Nói lời thật lòng, mẹ vẫn xem trọng nhất là Hàn Đình, tuy rằng năng lực của cậu ấy rất khá, nhưng ít ra môi trường trưởng thành của cậu ta là giống với con nhất, bối cảnh gia đình cũng không quá phức tạp.”

 

Thấy Quý Du Nhiên ngơ ngác xuất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì, mẹ Quý cũng không định nói nhiều nữa: “Nhiên Nhiên, con cũng đừng tạo gánh nặng cho bản thân, cho dù con có lựa chọn như thế nào, chỉ cần chính bản thân con cảm thấy vui vẻ, thì mẹ tuyệt đối không can thiệp vào.”

 

“Nhưng nếu… con không thích bất kỳ ai trong số bọn họ, thì cũng nên nói rõ ràng, đừng treo con người ta lên như thế, làm chậm trễ thời gian và chuyện tình cảm đôi bên.”

 

Quý Du Nhiên biết mẹ đều là muốn tốt cho cô, muốn giúp cô suy xét thấu đáo mọi mặt của vấn đề, những lời này, đã buộc cô phải đối mặt với vấn đề mà lâu nay bản thân vẫn lảng tránh.

 

Đêm này, cô mất ngủ.

 

------oOo------

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.