Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan

Chương 122




 

Vài phút sau, bà nội Hàn đã tỉnh lại.

 

“...Cô cậu là ai?” Bà có chút mê mang.

 

Trong chớp mắt Hàn Đình cảm thấy sửng sốt, nhưng sau đó đã lập tức bình tĩnh nói: “Bà à, con là Hàn Đình.”

 

Bà nội Hàn trừng mắt nhìn hắn một cái: “Nói bừa! Tiểu Đình nhà chúng tôi chỉ mới học tiểu học, đúng rồi! A Tranh hôm nay nghỉ nên đi đón Tiểu Hàn, sau mãi giờ này rồi mà chưa về nhỉ?”

 

Bà nội Hàn nôn nóng muốn đi ra cửa tìm người, Hàn Đình vội vàng đưa bà trở lại.

 

“Dì à, cháu là bạn của con trai và con dâu dì, bọn họ nhờ cháu đến nhắn với dì, là bọn họ hôm nay sẽ về trễ một chút, vì muốn đưa cháu trai của dì đi mua đôi giày bóng rổ mới, để cháu đỡ dì vào trong nhà ngồi chờ ạ.”

 

Bà nội Hàn bừng tỉnh, nói: “À đúng rồi, mua giày mới cho Hàn Đình, mua giày mới.”

 

Quý Du Nhiên lẳng lặng nhìn Hàn Đình dỗ bà nội Hàn như đang dỗ một đứa trẻ nhỏ để đưa bà vào phòng, cô yên lặng ngồi xuống ghế.

 

Vài phút sau, Hàn Đình đi ra, nhìn cô rồi xin lỗi.

 

“Bà ngủ rồi, không dọa đến em chứ?”

 

Quý Du Nhiên lắc đầu.

 

Đây cũng không phải là lần đầu tiên cô thấy bà nội Hàn phát bệnh, chỉ là cô không ngờ bệnh tình của bà đã nghiêm trọng đến vậy, trước kia còn có thể nhầm Hàn Đình thành Hàn Tranh, như hiện tại, bà đã hoàn toàn không biết hắn là ai.

 

“Đã khám bác sĩ chưa?” Cô nhẹ giọng hỏi.

 

Hàn Đình gật đầu: “Là hội chứng Alzheimer, còn có xơ cứng động mạch, có khi sẽ xuất hiện choáng váng.”

 

Quý Du Nhiên nghiêm túc suy tư một chút: “Cứ để như vậy thì cũng không ổn, hay là đưa bà đến Bắc Kinh đi? Lỡ như bà có té xỉu thì còn có người ở bên cạnh trông nom, nếu anh lo lắng vấn đề an toàn của bà, thì có thể thu xếp cho bà ở chỗ khác, hoặc là, ở nhà tôi cũng được.”

 

Trong mắt Hàn Đình hiện lại một tia ấm áp.

 

Cô gái hắn thích, vĩnh viễn là một cô gái lương thiện như vậy, cho dù là lúc mưa to gió lớn giúp đỡ người xa lạ, hoặc như bây giờ, quan tâm đến đến một người bà không hề có quan hệ huyết thống với cô.

 

“Tôi cũng đã hỏi qua ý kiến của bà, nhưng bà không muốn, nếu tôi cưỡng ép bà đến một nơi xa lạ, thì ngược lại càng bất lợi hơn cho bệnh tình của bà.”

 

Quý Du Nhiên vào lúc này cũng không biết nói cho tốt, chỉ có thể thở dài.

 

Hàn Đình lấy một trái dâu tây chín mọng trong tô, đưa qua cho cô: "Đừng lo lắng, tôi đã mời hộ lý làm việc 24h đến đây, ngày mốt là người đó đến rồi.”

 

Quý Du Nhiên nhìn trái dâu tây, rồi ngẩng đầu nhìn Hàn Đình một cái, không đưa tay nhận trái dâu tây.

 

Vừa nhìn thấy dâu tây, cô liền nhớ đến một màn dã chiến khi nãy của hai người họ.

 

“Dâu tây trồng trong vườn hữu cơ, không nếm thử sao?” Trong mắt Hàn Đình mang ý cười.

 

Quý Du Nhiên tức giận, trừng mắt hắn một cái.

 

“Hàn Đình, đừng tưởng vừa có một lần ngoài ý muốn kia, thì liền đại biểu rằng quan hệ của chúng ta gần thêm một bước, tôi còn chưa… hắt xì.”

 

Thần sắc Hàn Đình trở nên căng thẳng: “Sao vậy? Cảm lạnh rồi à? Để tôi đưa em đi gặp bác sĩ.”

 

Một tiếng hắt xì này của Quý Du Nhiên khiến hắn vô cùng áy náy, mấy ngày nay cô bị cảm lạnh đều là do hắn, hắn cũng không biết tại sao bản thân lại không thể giữ bình tĩnh như vậy, chỉ bằng dăm ba câu của cô đã chọc cho chính mình tức giận.

 

Quả nhiên vừa gặp được cô, thì hắn liền không cách nào khống chế được cảm xúc.

 

Quý Du Nhiên nhanh chóng lắc đầu, không muốn tối rồi mà còn chạy xe khắp nơi.

 

“Không cần đâu, tôi đi tắm nước nóng và ngủ một giấc là được rồi.”

 

Cô vẫn luôn duy trì rèn luyện thân thể, tố chất cơ thể cũng không tệ lắm, không phải dạng yếu đuối, lần cảm mạo mới đây, cô ô cũng chỉ cần ngủ một giấc là đã khỏi bệnh rồi.

 

Sau khi Quý Du Nhiên tắm xong, Hàn Đình có chút bất an mà ngồi trong phòng khách, thấy cô bước ra, lập tức tiến đến sờ vầng trán của cô.

 

Còn tốt, không nóng.

 

Sau khi uống xong chén nước gừng do Hàn Đình nấu, lại uống thêm hai viên thuốc trị cảm, Quý Du Nhiên bị hắn mạnh mẽ nhét vào trong chăn.

 

Kết quả là cô vừa nằm xuống, thì liền phát hiện Hàn Đình đang cởi quần áo.

 

“Này, anh...” Quý Du Nhiên quấn chặt lấy chăn, đang định lý luận với hắn về “mối quan hệ” của hai người, thì Hàn Đình không nói một lời, leo lên giường, gắt gao ôm lấy cô vào trong lồng ngực mình.

 

“Yên tâm ngủ đi, tôi không chạm vào em đâu, căn nhà này không có máy sưởi như ở Bắc Kinh, buổi tối ngủ sợ em bị lạnh.”

 

Trước khi tới đây cô đã xem dự báo thời tiết, tuy rằng thôn Miên Vân này nằm về phía nam, nhiệt độ so với Bắc Kinh thì cao hơn một chút, nhưng bởi vì trong nhà không có lò sưởi, nên nếu ở trong nhà thì có khi còn lạnh hơn bên ngoài, nên cô cố ý mang theo bộ đồ ngủ bằng nhung.

 

Cô cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, tối hôm qua đã bị lăn lộn cả một đêm, hôm nay còn phải ngồi xe một ngày, còn thêm một lần dã chiến, hơn nữa sau khi uống hai viên thuốc cảm có tác dụng phụ là buồn ngủ, lúc này cơ thể cô cảm thấy rã rời, nép mình trong cái ôm ấm áp của Hàn Đình, xác thật thoải mái cực kỳ, vì thế cô không tranh chấp với hắn nữa.

 

Nhưng hai người chỉ ôm nhau nằm trên giường mà không làm bất cứ chuyện gì, thì lại khiến cô cảm thấy hơi gượng ngạo, vì thế cô nhắm mắt lại, vừa chờ đợi cơn buồn ngủ sắp ập đến, vừa nói chuyện phiếm với Hàn Đình.

 

“Hàn Đình, tôi hỏi anh một vấn đề này nhé.”

 

“Em nói đi.”

 

“... Nếu ngày đó anh thua cuộc, không chọn được chiếc hộp của tiên nữ ốc biển thì làm sao?”

 

Hàn Đình nhàn nhạt nói: “Tôi sẽ không thua.”

 

Quý Du Nhiên bật cười: “Vận khí là thứ không đáng tin cậy nhất trên đời, anh sao có thể tin tưởng như vậy chứ?”

 

Hàn Đình dùng bàn tay ấm áp, vuốt ve mái tóc của Quý Du Nhiên.

 

“Những hộp búp bê đó của em, mỗi một cái tôi đã đều đã cẩn thận xem xét qua, bằng xúc cảm liền có thế đoán ra được, cho dù ngày đó em bảo tôi chọn rùa biển, sao biển hay cá hề, thì tôi đều có thể chọn được.”

 

Quý Du Nhiên sửng sốt khi nghe được điều này.

 

Những chiếc hộp đồ chơi này của công ty cô, tuy rằng rất khó dựa vào trọng lượng để phân biệt, nhưng xác thật vẫn có thể cảm nhận được nếu sờ vào, đây cũng không phải là bí mật gì.

 

Tuy nói thì nói vậy, nhưng để luyện ra chuẩn xác, thì cũng phải tốn rất nhiều thời gian và sức lực, ắt hẳn cũng phải tập luyện mỗi ngày, ngay cả mấy người fan hâm mộ của yooka cũng không nhất định có thể chọn được hộp chính xác, vậy mà Hàn Định lại có thể, có thể.

 

Hắn đây là đã mua bao nhiêu hộp để luyện tập vậy.

 

Tựa hồ như đoán được suy nghĩ trong đầu Quý Du Nhiên, Hàn Đình cong cong môi: “Có một khoảng thời gian cửa hàng bị cháy hàng, tất cả đều là do tôi mua.”

 

Quý Du Nhiên chưa kịp hết kinh ngạc, thì âm thanh trầm thấp vô cùng dễ nghe lại truyền đến từ trên đỉnh đầu: “Tôi vốn chỉ muốn thông qua nó để có được mối liên hệ với em, không ngờ tới bây giờ lại phát huy tác dụng.”

 

Quý Du Nhiên trầm mặc thật lâu, sau đó có chút khó chịu nói: “Tôi đang cho rằng anh đúng là có vận khí tốt, ngay đến ông trời cũng muốn giúp anh, nào ngờ là anh có chuẩn bị trước mà đến.”

 

Hàn Đình cười khẽ: “Cái này người ta gọi là nhân định thắng thiên.”

 

Gió núi rất lớn, cơn gió thổi làm rung động cánh cửa sổ, giống như tiếng than khóc của các linh hồn, Quý Du Nhiên nghe phải loại âm thanh kinh dị này, nhưng không hiểu sao lại không hề có chút sợ hãi nào, ngược lại còn vô cùng an

tâm, từ từ hai mí mắt của cô bắt đầu khép lại.

 

“Hàn Đình.”

 

"Ừ."

 

“Anh ngủ chưa?”

 

"...Chưa."

 

“Hàn Đình.”

 

"Ừ.”

“Anh đừng từ bỏ nghề luật sư.”

 

“Hàn Đình. Anh có nghe được không?”

 

"Ừ."

 

“Hàn Đình. Anh cứng rồi.”

 

"...Ừ."

 

“Hàn Đình. Tôi có rất nhiều đàn ông.”

 

"...Ừ."

 

“Hàn Đình. Tôi không thể toàn tâm toàn ý đối với anh.”

 

“Hàn Đình.”

 

Âm thanh của cô gái trong lòng ngực ngày càng nhỏ, dần dần phát ra hơi thở ổn định.

 

Hàn Đình nương theo ánh sáng mờ mờ nhìn người con gái ấy, cuối cùng in xuống một nụ hôn nhẹ nhàng trên vầng trán của cô.

 

Đồ ngốc, vậy thì hãy để tôi toàn tâm toàn ý với em.

 

Tới gần Tết Âm Lịch, mẹ Quý rốt cuộc xuất viện.

 

Dì Ngô cũng ngay trong ngày mẹ Quý xuất viện, thì đã được Giản Đông Thần phái tới chăm sóc bà.

 

Dì Ngô cuối cùng đã hiểu được, hóa ra Quý Du Nhiên và Giản Đông Thần không phải là vợ chồng, trước kia bà còn liên tục gọi hai người là “Tiên sinh” “Phu nhân” bây giờ nghĩ lại thì thật ngượng ngùng.

 

Quý Du Nhiên hoàn toàn không để tâm đến mối quan hệ của cô và Giản Đông Thần, hoặc các mối quan hệ với những người đàn ông khác của cô sẽ bị dì Ngô biết, dù sao thì dì Ngô cũng không phải loại người khua môi múa mép, ít nhất thì sẽ không nói lung tung trước mặt mẹ Quý.

 

Thủ đô vốn đông đúc người vào ngày thường, thời điểm gần tết Âm lịch, thì lại biến thành một nơi vắng vẻ, trên đường không xuất hiện tình trạng kẹt xe, tàu điện ngầm cũng trở nên trống trải, không còn bao nhiêu người. Những cá nhân tháng ngày phiêu bạc bên ngoài, đều sẽ vào khoảng thời gian vô cùng có ý nghĩa này, mà trở về nhà để đoàn tụ với người thân.

 

Trước kia, Quý Du Nhiên vô cùng chán ghét tết Âm lịch, bởi vì mỗi khi tới dịp này, luôn sẽ khiến cô có một cảm giác cô độc vô cùng.

 

Trong căn phòng lạnh lẽo, một mình quạnh quẽ ăn sủi cảo đông lạnh, đem TV mở tới âm thanh cực đại, nghe người dẫn chương trình xuân vãn chúc người xem có khoảng thời gian đoàn viên hạnh phúc với gia đình, đó chính là toàn bộ tiết mục của cô trong tết Âm lịch.

 

Cô cũng từng thử đi du lịch trong thời gian này, nhưng đi qua một lần thì cô đã từ bỏ, rốt cuộc thì ở những chỗ du lịch đó, ngay cả đến du khách cũng là đi theo diện gia đình, chỉ có mỗi mình cô là cô đơn lẻ bóng.

 

Nhưng năm nay sẽ không như vậy, cô đã không còn một mình nữa. Sáng sớm 30 âm lịch, mẹ Quý kéo cô rời giường, bắt cô mặc quần áo mới, cùng đôi vớ màu đỏ rực.

 

Cô có chút mộng bức nhìn chằm chằm đôi vớ đỏ rực quê mùa đang mang trên chân mình, nhìn hơn nửa ngày, lại phát hiện trong lòng không hề có chút mâu thuẫn nào, ngược lại còn vô cùng vui vẻ. Sau đó đột nhiên linh cảm xuất hiện, thừa dịp linh cảm đến, cô lập tức cầm bảng vẽ lên.

 

Đang vẽ giữa chừng, thì bị mẹ Quý phát hiện, bà lại càm ràm cô vào mấy ngày tết mà cũng bận rộn làm việc, đây không phải là muốn làm việc đến chết luôn sao? Cuối cùng Quý Du Nhiên bị bà kéo đi mua hàng siêu thị.

 

Quý Du Nhiên chỉ có thể vừa ấm lòng vừa bất đắc dĩ đi cùng mẹ mình, mua một đống lớn nguyên liệu nấu ăn và đồ tết.

 

Hôm nay dì Ngô cũng đã trở về nhà mình, mẹ Quý vốn định cùng Quý Du Nhiên về quê để ăn tết Âm lịch, nói cho cùng thì ăn tết xa quê bà cảm thấy không đủ không khí.

 

Nhưng khi biết được bác sĩ Vương Hạc Khánh, bác sĩ chủ trị cho bà chỉ có một người trải qua tết Âm lịch, thì mẹ Quý sinh ra sự không đành lòng, đồng thời cũng xuất phát từ sự cảm kích trong khoảng thời gian bác sĩ dốc lòng trị liệu cho mình, liền mời bác sĩ Vương đến nhà mẹ con bà cùng ăn cơm tất niên.

 

Đương nhiên, còn mời cả người mà song thân đã qua đời, Giản Đông Thần.

 

Giản Đông Thần nhìn chằm chằm đôi vớ đáng chú ý trên bàn chân của Quý Du Nhiên, khuôn mặt băng sơn của hắn bày ra một biểu tình mà Quý Du Nhiên khó có thể miêu tả được.

 

“Muốn cười thì cười đi, nhịn làm gì chứ?”

 

Quý Du Nhiên liếc mắt nhìn hắn, bản thân không chút để ý cầm lấy một trái táo trong dĩa trái cây, cắn một ngụm.

 

Cô vốn muốn đến phòng bếp để giúp đỡ mẹ Quý, nhưng bà lại không cho cô nhúng tay vào, còn ngại cô chả biết làm gì, đuổi cô ra ngoài tiếp khách.

 

“Không có gì, trông cũng đẹp mà.” Giản Đông Thần thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt trả lời một câu, nhưng khóe miệng lại nhịn không được trừu động.

 

Quý Du Nhiên tức giận ném trái táo xuống, thình thịch thình thịch chạy về phòng ngủ, chốc lát sau, cầm xuống một đôi vớ đỏ khác.

 

Mẹ Quý lúc trước mua hai bộ, trong mỗi bộ là hai đôi vớ, một của nam, một của nữ, nhưng vì trong nhà các cô chỉ có hai mẹ con, nên hai đôi vớ nam chỉ có thể để đó.

 

Nhưng bây giờ, chả phải có thể dùng rồi sao?

 

Giản Đông Thần lạnh mặt: “Không mang.”.

 

Quý Du Nhiên dậm chân: “Mang vào!”

 

“Không mang.”

 

“Mang!”

 

“Không.”

 

“Mang!”

 

Năm phút sau, nhìn Giản Đông Thần một khuôn mặt lạnh lùng đến mức đã có thể đóng băng, Quý Du Nhiên cười ngả tới ngả lui.

 

Mẹ Quý nghe được âm thành, nên nhô đầu ra khỏi cửa phòng bếp: “Cười gì vậy? Nhiên Nhiên sao trông vui vẻ thế?”

 

Quý Du Nhiên cười thở hổn hển: “Không có gì đâu mẹ, con tặng cho anh ấy một đôi vớ, đôi vớ mới, ha ha ha ha.”

 

Giản Đông Thần ho khan một tiếng thật mạnh, dưới cái quần tây màu đen lại là một đôi vớ màu đỏ không hề phù hợp tí nào.

 

Quý Du Nhiên cười đến mức mặt mũi đỏ bừng, Giản Đông Thần liếc mắt nhìn cô một cái, trong lòng lại bởi vì có thể khiến cô cười vui vẻ như vậy mà cảm thấy thoải mái vô cùng.

 

Cười trong chốc lát, Quý Du Nhiên không dám cười nữa, vì vừa cười thì lại ho khan, cô một lần nữa đánh giá Giản Đông Thần.

 

Đúng là, lớn lên đẹp trai mà còn nam tính như vậy, thì dù có mang một đôi vớ buồn cười đến thế thì cũng không ảnh hưởng khí chất của hắn.

 

Tính toang!

 

Tiếng chuông cửa vang lên.

 

Mẹ Quý trong bếp hô lên: “Nhiên Nhiên, mau đi mở cửa! Có thể là chú Vương đến!”

 

Quý Du Nhiên “Vâng” một tiếng, liền chạy tới mở cửa.

 

Cửa mở, cô mở to mắt, nhìn người đàn ông trước mặt, kinh ngạc nói: “...Sao… sao anh lại tới đây?”

 

------oOo------

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.