Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan

Chương 120




 

Khi Quý Du Nhiên ngồi vào xe thì đã hơn 8h, Hàn Đình nhìn qua cô, lần này cô không trang điểm tỉ mỉ giống như lần trước, chỉ tùy tiện mặc một cái quần jean, áo thun và áo khoác lông màu trắng, cùng một đôi boot thấp màu nâu, mặc mộc, cộng với mái tóc cột đuôi ngựa.

 

Xe chạy, hai người không ai nói gì.

 

Quý Du Nhiên nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, hôm nay là thứ bảy, không kẹt xe, bọn họ chạy một đường thông suốt. Cảnh Hách Phàm đã kể rõ từ đầu đến đuôi nguyên nhân gây ra xung đột với anh, bao gồm cả những lời không mấy tốt đẹp mà hắn đã nói với Hàn Đình, sau khi nói xong, Cảnh Hách Phàm vô cùng lo lắng rằng cô sẽ tức giận với hắn, nhưng cô không có.

 

Cô cần gì tức giận? Bởi vì tất cả những lời Cảnh Hách Phàm nói đều là đúng sự thật.

 

Cô chính là một người phụ nữ phóng đãng như vậy, chính là một người nhìn vẻ ngoài thì ngây thơ, thực tế lại lẳng lơ tới tận xương cốt, cô không phải là dạng người đã làm kỹ nữ mà còn muốn lập đền thờ trinh tiết, càng không muốn lãng phí miệng lưỡi để sáng tỏ chuyện gì với Hàn Đình, bởi vì tất cả đều không cần thiết.

 

Tuy cô đồng ý để Hàn Đình theo đuổi cô một lần nữa, nhưng điều này không có nghĩa là cô và hắn sẽ có quan hệ gì đó, hiện tại giữa hai người họ, nhiều nhất chỉ là bạn bè bình thường, ai sẽ đi giải thích việc sinh hoạt cá nhân của mình với một người bạn cơ chứ?

 

Sau khi xe chạy được 30 phút, thì tới trạm thu phí đầu tiên, qua khỏi trạm này, Hàn Đình rốt cuộc đã mở miệng nói chuyện.

 

“Hắn thế nào? Không có việc gì chứ?” Âm thanh Hàn Đình có chút khàn khàn, chắc trong hơn 40 phút ngồi chờ cô thì hắn không uống một ngụm nước nào.

 

Quý Du Nhiên nghĩ đến hình ảnh Cảnh Hách Phàm lúc nãy ăn vạ trên người cô, vừa đấm vừa xoa cầu xin cô đừng đi ra ngoài với Hàn Đình, cong cong khóe môi: “Không có việc gì, cậu ta vẫn có sức lực, ồn ào đòi đánh đấm với anh thêm một hồi nữa.”

 

Thần kinh căng thẳng của Hàn Đình thả lỏng: “Xin lỗi, tôi quá xúc động, đã làm vỡ đồ đạc trong nhà em, tôi sẽ đền bù.”

 

Câu xin lỗi này không phải là dành cho Cảnh Hách Phàm, hắn cũng không lo lắng tên tiểu tử kia sẽ bị gì, hắn chỉ lo lắng người phụ nữ bên người sẽ vì chuyện đó mà tức giận với hắn.

 

Suốt mấy ngày nay gặp liên tiếp các sự kiện, hắn thật sự không biết hiện tại bản thân trong lòng cô còn chiếm được bao nhiêu phân lượng.

 

Mấy người đàn ông vây quanh cô, mỗi một người đều vô cùng ưu tú, điều này làm cho hắn có một sự tự ti không hề nhỏ, đồng thời đó cũng là cảm giác nguy cơ ngập tràn, nói không chừng đoạn thời gian tốt đẹp lúc trước, có lẽ đã thật sự bị người đàn ông khác thay thế.

 

Đoạn đường này kéo dài vài tiếng đồng hồ, Quý Du Nhiên cũng không muốn để không khí sẽ luôn ở mức đông lạnh, nếu Hàn Đình đã chủ động bày tỏ thái độ, cô cũng không nên trưng ra sắc mặt lạnh lùng.

 

“Không có việc gì, Tiểu Phàm sẽ ở lại xử lý, tôi vẫn chưa ăn sáng, có thứ gì ăn được không?” Quý Du Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên ở ghế sau có đủ các túi thức ăn lớn nhỏ.

 

Cô duỗi tay lấy một bì túi giấy của KFC, bên trong là một cái hamburger phô mai kẹp xúc xích heo.

 

“Đừng ăn cái đó nữa, nguội rồi, chờ lát nữa đến địa điểm nghỉ chân thì tôi mua cái khác cho em, em ăn đỡ món gì lót dạ đi.” Nói xong, Hàn Đình lấy một túi thức ăn khác, đưa đến bên đùi Quý Du Nhiên.

 

Quý Du Nhiên mở ra, bên trong là vô số các thức ăn vặt, còn có cả món thạch trái cây mà cô thích nhất.

 

Cô đưa mắt nhìn Hàn Đình một cái, lấy một thanh socola thụy sĩ và một thạch trái cây: “Không cần mua nữa đâu, bao nhiêu đây là đủ rồi.”

 

Tới khu vực dừng chân, Quý Du Nhiên muốn đi toilet.

 

Tối hôm qua tinh dịch của mấy người đàn ông kia bắn trong cơ thể cô hơi nhiều, trước khi ra cửa cô chưa kịp xử lý sạch sẽ, nên hiện giờ chất lỏng đang nhão nhão dính dính nơi đáy quần lót, cô phải nhanh chóng đổi một cái quần mới.

 

Chờ khi trở ra, cô phát hiện trong tay Hàn Đình đang cầm một ly sữa bò nóng, đứng cạnh xe chờ cô.

 

“Uống chút sữa nóng đi.”

 

Quý Du Nhiên nhẹ nhàng nói “Cảm ơn”, hai người lại tiếp tục lên đường.

 

Vẫn là chiếc xe màu việt dã màu đen kia, vẫn là phong cảnh núi non kia, có cả món đồ ăn vặt yêu thích của cô, thậm chí là vết xước nhỏ xíu trên chiếc ghế da trong xe vẫn còn, đó chính là lần đầu tiên họ làm tình, móng tay cô đã cào xước chiếc ghế.

 

Hiện tại cảnh còn đó, nhưng bầu không nhẹ nhàng xen lẫn ngọt ngào khi trước của hai người, nay đã trở thành chuyện của quá khứ.

 

Quý Du Nhiên ít nhiều có chút cảm khái, có thể là vì tối qua mệt mỏi không ngủ đủ giấc, cũng có thể là do ly sữa bò nóng làm dạ dày ấm áp, cô bất tri bất giác đã chìm vào giấc ngủ.

 

5h chiều đã tới thôn Miên Vân, trời bắt đầu tối, ánh đèn ấm áp sáng lên trong từng căn nhà, còn có cả khói bếp lượn lờ.

 

Những người dân thân thiện khi đó, chắc lúc này đã bận rộn chuẩn bị cơm chiều, trên đường không có người, nên càng tăng thêm vẻ yên tĩnh nơi đây, Quý Du Nhiên từ xa xa đã thấy một thân ảnh đơn bạc nhỏ bé, đứng nơi nhà tổ, đang đưa mắt nhìn xung quanh.

 

“Tiểu Đình, con đưa Tiểu Nhiên về rồi sao?” Xe dừng lại, bà nội Hàn lập tức tiến lên đón người, ánh mắt trông mong nhìn vào trong xe.

 

Quý Du Nhiên nhanh chóng xuống xe.

 

“Bà ơi, sao bà lại đứng chỗ này! Mau vào trong nhà đi ạ, ngoài này lạnh lắm.”

 

Hàn Đình lấy chiếc vali nhỏ của Quý Du Nhiên ra khỏi cốp xe, nhìn hai người một già một trẻ cầm tay nhau bước vào nhà, ánh mắt ôn nhu.

 

Bà nội Hàn lôi kéo Quý Du Nhiên, nhìn cô một cách trìu mến: “Nhiên Nhiên à, sao con gầy thế này? Có phải là do Tiểu Đình không chăm sóc tốt cho con không? Mấy tháng nay đều chỉ có mỗi mình nó trở về, các con có phải là cãi nhau hay không? Nhiên Nhiên à, nếu Tiểu Đình dám bắt nạt con, thì con cứ nói với bà, bà sẽ giúp con giáo huấn nó!”

 

Hàn Đình vừa mới vào nhà, liền nhận được cái trừng mắt của bà nội Hàn, hắn cười nói: “Em cáo trạng tôi đó à?”

 

Quý Du Nhiên cũng trừng hắn một cái, quay đầu nhẹ nhàng nói với bà nội Hàn: “Không có đâu bà ạ, anh ấy không bắt nạt con, chỉ là do công việc con bận rộn, nên không có thời gian đến thăm bà, nghe nói bà bị bệnh, bây giờ đã tốt lên chưa ạ?"

 

Trước khi đến đây Hàn Đình đã kể với cô, bà nội Hàn không biết chuyện hai người chia tay, nhưng lâu như vậy không thấy cô đến thăm, lão nhân gia khó tránh khỏi nghi ngờ, lại thêm tâm tình bất an, nên dẫn đến bệnh tình trở nặng, rơi vào đường cùng, Hàn Đình đành phải nhờ cô giúp đỡ.

 

Lần trước tới thăm, lão nhân gia trừ bỏ ngẫu nhiên sẽ xuất hiện tình trạng ký ức hỗn loạn, thì tinh thần vẫn khá tốt, nhưng lần này vừa nhìn, thì đã thấy khí sắc kém đi nhiều, chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi mà đã gầy yếu thấy rõ, vì để bà yên tâm, nên Quý Du Nhiên và Hàn Đình vẫn sẽ giả vờ yêu nhau, như vậy mới có lợi cho sức khỏe của bà.

 

Bà nội Hàn ho khan vài tiếng, lắc đầu: “Người già chính là như vậy thôi, các loại bệnh tật tìm tới cửa, hiện tại đã khá nhiều rồi, nhưng thật ra con đó! Con gái con nứa, công việc không cần phải vất vả, dù sao thì còn có Tiểu Đình, con chỉ cần vui vẻ hưởng phúc là được rồi!”

 

Trong lòng Quý Du Nhiên ấm áp.

 

Bà nội Hàn nói những lời này không khác biệt gì lắm với lời của mẹ cô, chính là thiệt tình xem cô là con cháu trong nhà nên mới nói như vậy, cho nên mới không yêu cầu khắt khe, chỉ mong cô được vui vẻ hạnh phúc là tốt nhất.

 

Hàn Đình thấy Quý Du Nhiên cúi đầu, yên lặng không nói, cho rằng cô không muốn diễn nữa, vội vàng nói sang chuyện khác: “Bà à, chúng con đã lái xe một ngày, sắp đói lả rồi, nhanh ăn cơm thôi ạ!”

 

“Đúng rồi đúng rồi, mau ăn cơm thôi!” bà nội Hàn bừng tỉnh đại ngộ, nhanh chóng kéo tay Quý Du Nhiên ngồi xuống bàn ăn.

 

Cơm chiều đã sớm nấu xong, bốn mặn một canh, tuy rằng nhìn thì đơn giản, nhưng trong lòng Quý Du Nhiên hiểu rõ, bà nội Hàn là tự mình chuẩn bị một bàn đồ ăn này, hẳn tốn không ít sức lực, vì thế cô cũng ra sức ăn nhiều thêm vài chén, ba người nói nói cười cười, một bữa cơm tràn ngập hương vị gia đình.

 

Sau khi ăn xong, Quý Du Nhiên muốn rửa chén, bà nội Hàn không cho, sợ cô ăn no không tiêu, nói Hàn Đình dẫn cô đi bộ tiêu thực.

 

Vừa thoát khỏi ánh mắt của bà nội, bàn tay đang cầm lấy tay Hàn Đình của Quý Du Nhiên thả ra, một mình cô đi về phía trước.

 

Thôn Miên Vân vẫn giữ hình ảnh cũ, sau lưng thôn là dãy núi uốn lượn, dưới chân núi còn có một dòng suối nhỏ, chẳng qua do giờ là mùa đông, nên không có con cá nào.

 

Quý Du Nhiên không muốn phải gặp gỡ người dân nơi đây, để rồi phải biểu diễn tiết mục ân ái, nên liền đi về hướng chân núi, Hàn Đình cũng tùy ý cô, chỉ yên lặng đi theo sau cô.

 

“Anh trở về đi, tôi đi dạo một chút, không đi xa đâu.” Cô quay đầu nhìn thoáng ra phía sau.

 

“Em không quen với nơi này, dễ bị lạc đường.” Hàn Đình cất lên chất giọng êm tai như cũ, vuốt phẳng sự nôn nóng không hiểu được trong lòng Quý Du Nhiên.

 

Hai người đi một đường hơn mười phút vẫn không nói chuyện, tới một vườn hoa quả của nhà nào đó, chỉ là giờ đây trên cây đã trụi lủi trong tiết trời giá lạnh này.

 

Quý Du Nhiên cảm thấy mình đã đi hơi xa, vì thế liền quay bước trở lại, chỉ là vừa xoay đầu, phát hiện Hàn Đình không chỉ không nhúc nhích, mà còn chặn trước mặt cô.

 

Cô cúi đầu, định đi lướt qua hắn, lại bị hắn kéo tay lại.

 

“Tôi quyết định không làm luật sư nữa.”

 

“Cái gì?” Quý Du Nhiên phút chốc ngẩng đầu, cho rằng bản thân nghe nhầm.

 

Hàn Đình thở dài, bình tĩnh nhìn về phía cô, nói rõ từng câu từng chữ: “Tôi nghĩ rồi, có lẽ chỉ khi không làm luật sư, thì em ở bên tôi mới không phải gặp cảnh nguy hiểm.”

 

Biểu tình trên mặt Quý Du Nhiên lúc này không thể dùng từ khiếp sợ để hình dung, cô ngây ngốc một hồi lâu, rồi tiếp tục rời đi.

 

“Anh điên rồi.”

 

Hàn Đình lại một tay kéo cô lại, ấn xuống bả vai cô, nghiêm túc nói: “Tôi không điên, vì em, tôi nguyện ý từ bỏ công việc này, em… có thể tha thứ cho tôi không?”

 

Quý Du Nhiên nhớ rõ, Hàn Đình đã từng nói với cô, mộng ước từ nhỏ của hắn, chính là trở thành một vị luật sư ưu tú, giống như bố mẹ của hắn.

 

Nhưng hiện tại, hắn lại nói, vì cô, hắn nguyện ý từ bỏ mộng ước của bản thân!

 

Đê tay lên ngực tự hỏi, nếu bảo cô vì một người đàn ông mà từ bỏ giấc mơ thiết kế, từ bỏ hội họa, cô hẳn sẽ… không, cô nhất định sẽ không từ bỏ được.

 

Cô thừa nhận, trên phương diện tình cảm thì cô rất ích kỷ, cô cho rằng, Hàn Đình là một người lý trí tỉnh táo như vậy, thì hẳn cũng sẽ là một dạng người như cô.

 

Nhưng giờ khắc này, nhìn thấy ánh sáng lập lòe trong con ngươi đầy cảm xúc của hắn, Quý Du Nhiên phát hiện bản thân quả thật không hiểu rõ hết người đàn ông này.

 

“Hàn Đình, anh không phải đã thấy rồi sao? Tôi là dạng con gái đó.” Quý Du Nhiên cười tự giễu: “Tiểu Phàm không lừa anh, tôi chính là một người phụ nữ dam đãng! Mỗi ngày tôi đều ngủ với một người đàn ông khác nhau, cùng bọn họ chơi đùa các kiểu ở trên giường! Con người tôi như vậy, anh sao còn chưa nghĩ đến việc từ bỏ chứ? Tự tôn của anh đâu? Cao ngạo của anh đâu? Anh không cần hồ ngôn loạn ngữ nữa, tỉnh táo lại đi!”

 

Cô làm mặt lạnh, hất tay của Hàn Đình ra.

 

Suy nghĩ này của Hàn Đình, chứng tỏ tình cảm hắn dành cho cô rất sâu, sâu đến mức khiến cô cảm thấy sợ hãi, khiến cô muốn bỏ trốn.

 

Hàn Đình từ phía sau ôm lấy cô, chua xót nói: “Nhiên Nhiên, đừng đi! Đừng đi mà, được không?”

 

Quý Du Nhiên cố giãy người tránh thoát nhưng không được.

 

“Đều do tôi, là tôi không tốt, em trở thành như bây giờ đều là bởi vì tôi, nếu khi đó tôi đủ kiên định thì chúng ta đã không đi đến bước đường ngày hôm nay.”

 

Cảm nhận được không chỉ thân thể người đàn ông đang ôm cô run run, mà chính cả âm thanh cũng trở nên run rẩy, tâm tình kích động của Quý Du Nhiên dần bình tĩnh trở lại, cô chậm rãi xoay người, nhìn chăm chú vào đôi mắt đang đỏ lên của Hàn Đình.

 

“Hàn Đình, anh đừng suy nghĩ sai lầm như vậy, tôi không phải vì anh mà trở nên như thế này, đây mới chính là bản chất của tôi, tôi cảm thấy thật may mắn vì khi trước đã không buộc mình vào một thân cây duy nhất, bằng không sao có thể cảm thụ được niềm vui hiện tại? Đừng tự cho bản thân là đúng, anh còn chưa quan trọng đến mức có thể thay đổi được tôi đâu.”

 

Ánh sáng như sao trời trong mắt Hàn Đình đã tan vỡ, lộ ra sự thống khổ.

 

Quý Du Nhiên tâm bình khí hòa cười cười: “Không làm luật sư sao? A! thu hồi ý nghĩ hoang đường đó của anh đi! Nói thẳng cho anh biết, tôi rất thích cuộc sống hiện giờ, đàn ông bên người tôi không thiếu, bọn họ cũng khiến tôi cảm thấy rất sung sướng, tôi sẽ cảm thấy luyến tiếc nếu vứt bỏ bất kỳ ai trong số họ, cho nên điều đó đồng nghĩa với việc, tôi căn bản không tiếc nuối gì anh cả.”

 

Nhìn cánh môi Hàn Đình giật giật như muốn nói gì đó, nhưng lại không thể cất thành lời, Quý Du Nhiên dựa sát vào người hắn, hai tay choàng lấy cổ hắn, cố ý đem môi đưa sát đến, ánh mắt mang theo sự mị hoặc quyến rũ. “Đừng dùng cái biểu tình bị thương thống thiết đó nhìn tôi! Hàn luật sư là một người đàn ông kiêu ngạo sạch sẽ như vậy, sao có thể vì một người con gái với sinh hoạt hỗn loạn như tôi, để rồi làm ra hành động hy sinh lớn như vậy cơ chứ, đáng giá để làm sao?”

 

Hàn Đình nhìn chăm chú đôi mắt Quý Du Nhiên, ngữ khí tức giận, nói: “Em đừng nói bản thân như vậy.”

 

Quý Du Nhiên “xùy” nhẹ một tiếng: “Sao vậy? Anh thích tôi đến vậy sao? Biết rõ tôi đã ngủ với nhiều đàn ông, mà vẫn nhớ mãi không quên sao? Bất quá, thật đáng tiếc, cho dù Hàn luật sư từ bỏ kiêu ngạo và tôn nghiêm, nguyện ý dây dưa cùng một người phụ nữ lẵng lơ như tôi, nhưng nói cho anh biết, hiện nay khẩu vị của tôi đã không còn như xưa đâu.”

 

Cô nhấp môi, nét mị hoặc tỏa ra như một đóa mạn đà la tỏa hương trong đêm, cánh môi cọ qua môi của người đàn ông, quyến rũ nói: “Đối với loại đàn ông không chút thú vị nào như anh, tôi hiện tại không thể nổi lên được chút “thú tính” nào!”

 

------oOo------

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.