Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan

Chương 114




 

Trong xương cốt hắn vốn là một người đàn ông có chủ nghĩa truyền thống, việc yêu đương với một người con gái có nhiều người tình nhân khác đã là chuyện không dễ dàng rồi.

 

Lúc trước khi thấy cô làm ra hành vi thân mật với những người đàn ông khác thì không tính, nhưng hiện tại cư nhiên có hai người đàn ông, ở ngay trước mặt hắn đồng thời thao người phụ nữ của hắn, trong đó còn có một người là bạn tốt của hắn nữa!

 

Giản Đông Thần chỉ nghe trong đầu “ong” một tiếng, như là bị nã một quả đạn pháo vào đầu, đem lý trí của hắn oanh tạc không còn dấu vết.

 

Phản ứng của Giang Dĩ Thành so với Giản Đông Thần thì tốt hơn một chút, ít nhất thì hắn cũng từng một lần thấy cảnh làm tình lộ thiên của Giản Đông Thần và Quý Du Nhiên, cho nên khi nhìn thấy một màn trước mắt này, hắn không nảy sinh cảm giác nào quá mức, mà ngược lại, trong người hắn lại có một cảm giác hưng phấn.

 

Quả nhiên là mèo hoang nhỏ của hắn, ngay đến chuyện giường chiếu cũng có thể hoang dại đến vậy!

 

Cách một cánh cửa, vậy mà cô đã cùng hai người đàn ông khác chơi lâu đến vậy? Lá gan đúng là không nhỏ nha! Tầm mắt của Quý Du Nhiên bị phần hông của Cảnh Hách Phàm che chắn, cô mở mắt ra thì chỉ nhìn thấy hai cái túi trứng căng phồng của hắn, đập vào mặt cô rất có tiết tấu.

 

Ngay khi tiếng đập cửa vang lên, cô liền bắt đầu giãy dụa, nhưng Nhiễm Nhất Bạch và Cảnh Hách Phàm hai tên gia hỏa này lại ngoảnh mặt làm ngơ, từ đầu đến cuối đến không hề có ý định dừng lại việc thao lộng cô. “Ưm. Ưm dừng. Ưm ưm.”

 

Miệng bị dương vật của Cảnh Hách Phàm lấp kín, phần quy đầu cực đại của hắn đã đi đến tận cổ họng của cô, từ nơi mã mắt chảy ra ra chất lỏng trong suốt kích thích Quý Du Nhiên nuốt ừng ực.

 

Cô ra sức dùng lưỡi xô đẩy con quái vật khổng lồ trong miệng, nhưng không gian để cô hành động lại vô cùng hạn hẹp, sự chuyển động của đầu lưỡi chỉ có thể là xoay vòng xung quanh quy đầu.

 

“Ân! Chị à, chị, chị liếm tốt lắm!” Trong mắt Cảnh Hách Phàm tràn ngập tình dục, thao miệng nhỏ của Quý Du Nhiên không ngừng chảy nước miếng.

 

Khi hai người kia tiến vào, thân thể của Quý Du Nhiên phản ứng kịch liệt, dẫn tới miệng nhỏ đang ngậm dương vật trở nên thít chặt, Cảnh Hách Phàm được cô mút dĩ nhiên vô cùng hưởng thụ, nháy mắt dâng lên ý bắn tinh.

 

Hắn nhanh chóng buông tay đang xoa bóp bầu vú của cô, thay vào đó là cố định đầu của cô lại, nhịn không được mà trừu động vài cái, tiếp đó ngửa đầu hô một tiếng thật dài.

 

“Nhịn không được! Chị!”

 

“Ưm a! Ưm! Ưm ưm.” Quý Du Nhiên dùng sức đẩy phần cơ bắp săn chắc nơi bắp đùi của Cảnh Hách Phàm, muốn lùi ra sau nhưng đã bị hắn giữ lại đầu nên không cách nào nhúc nhích được.

 

Dương vật trừu động trong miệng kia suýt chút nữa khiến cô phải nôn khan, ngay sau đó từng luồng tinh dịch tanh nồng chảy vào khoang miệng, tiến xuống yết hầu, cuối cùng theo đường thực quản đi vào dạ dày, thiếu chút nữa cô phải sặc đến chảy nước mắt.

 

“Khụ. Khụ.”

 

Chờ sau khi Cảnh Hách Phàm rút dương vật ra, Quý Du Nhiên nghiêng đầu ho khan hai tiếng, cánh môi hồng nhuận bị thao đến mức mất nước, nước bọt lẫn với hỗn hợp màu trắng đục chậm rãi chảy ra từ khóe miệng của cô.

 

Cảnh Hách Phàm không ngừng cúi đầu hôn lên mắt lên môi cô: “Thực xin lỗi! Chị à, tôi thật sự không nhịn được.” Tuy rằng ngoài miệng nói thật xin lỗi, nhưng khóe miệng nâng cao của Cảnh Hách Phàm lại thể hiện rõ ràng tâm tình cực tốt lúc này của hắn.

 

Nha! Chị gái ăn gần hết tinh dịch của hắn đó nhé!

 

Nhiễm Nhất Bạch nhíu mày nhìn một màn này, trong lòng bực bội không thôi.

 

Mẹ nó, tiểu tử này dám bắn vào trong miệng cô!?

 

Hắn còn chưa từng làm như vậy đâu!

 

Chỉ là… bộ dạng cô nuốt tinh dịch xuống bụng thật sự gợi dục! Khiến hắn nhịn không được mà tăng thêm sức lực dưới thân.

 

“Ưm. Các anh… đừng. Đừng nhìn tôi nữa! A. A.”

 

Trong miệng Quý Du Nhiên đã không bị lấp kín bởi đồ vật nữa, rốt cuộc có thể mở miệng nói chuyện, cô còn không quên Giản Đông Thần và Giang Dĩ Thành đang ở đây, bụm mặt đứt quãng nói với bọn họ.

 

Cảnh Hách Phàm ôm lấy Quý Du Nhiên, để cô tựa người vào trong ngực hắn, giúp cô lau đi phần tinh dịch dính bên mép miệng, cũng nhè nhẹ nói vào tai cô: “Chị à, chị không nhớ sau khi chị nói xong những lời kia, thì đã xảy ra chuyện gì sao?”

 

Cô nhất định là không nhớ rõ, một lần cô tỏ ra đáng thương khi nằm dưới thân của đàn ông, thì sẽ khiến người nhìn chịu không nổi, phần bụng dưới của Cảnh Hách Phàm lại lần nữa nổi lên phản ứng.

 

Quý Du Nhiên xấu hổ không chịu được, cô lập tức hiểu được ý của Cảnh Hách Phàm là gì.

 

Khi cô cùng với Cảnh Hách Phàm đang lăn giường, thì bị Nhiễm Nhất Bạch trùng hợp nhìn thấy, lúc ấy cô cũng đã liều mạng đuổi hắn ra ngoài, kết quả thì sao? Hắn không chỉ không đi ra ngoài, còn cởi quần thao cô đến mức phun nước.

 

Cảnh Hách Phàm nhìn chằm chằm hai tiểu bạch thỏ trước ngực Quý Du Nhiên được Nhiễm Nhất Bạch thao lộng sung sướng đến mức nhún nhảy tưng bừng, miệng khô lưỡi đắng, vì thấy hắn liền vươn tay, cầm lấy chúng.

 

Lần đầu tiên lên giường với cô, hai tiểu bạch thỏ này còn không lớn đến vậy, hiện tại thì một tay của hắn còn không thể cầm hết một bên.

 

Tay dùng lực, hắn xoa bóp chúng lúc tròn lúc dẹp, đầu cũng không ngẩng, nói chuyện với hai vị đứng bên cửa.

 

“Này! Các anh hoặc là tiến vào, hoặc là ra ngoài, đừng đứng ngốc ở cửa, được không vậy?”

 

Qua vài giây, “cùm cụp” một tiếng, Giang Dĩ Thành đóng cửa lại.

 

Hắn vỗ vào Giản Đông Thần đang đỏ bừng mắt, dùng một chất giọng của người hiểu rõ sự đời nói với hắn: “Loại chuyện này, không phải anh đã sớm đoán được rồi sao? Nếu anh nhịn không được mà muốn xông lên đánh người, thì tôi cũng không ngăn cản đâu.”

 

Hắn ung dung rút cái ghế cạnh bàn trang điểm ra, nhàn nhã ngồi xuống, cũng thuận tay tháo nút áo.

 

Trong căn phòng này thật là nóng a!

 

Sau vài giây Giản Đông Thần làm tư tưởng trong đầu, hắn suy sụp buông tay đang nắm chặt thành quyền, không rên một tiếng ngồi xuống chiếc ghế còn lại.

 

Hắn cũng không ngu ngốc đến mức trở thành cây đao cho Giang Dĩ Thành.

 

Không thể nào chuyện mà Giang Dĩ Thành tiếp thu được, thì hắn lại không được, hắn có thể bại bởi ai chứ nhất định không phải bại bởi Giang Dĩ Thành.

 

Làm xong công tác tâm lý, Giản Đông Thần liền nhìn không chớp mắt đông cung sống từ hai nam một nữ ở trên giường kia.

 

Nhiễm Nhất Bạch tên gia hỏa kia đúng là có chút khả năng!

 

Trước kia hắn chưa từng chạm qua phụ nữ, nhưng với tần suất và tốc độ này hoàn toàn không thua với Giản Đông Thần hắn.

 

Nhiễm Nhất Bạch cảm nhận được ánh mắt của Giản Đông Thần, liếc mắt nhìn hắn.

 

Lấy sự hiểu biết của hắn đối tên gia hỏa này, Nhiễm Nhất Bạch có thể tiếp thu được hết thảy các chuyện này nhanh như vậy, thực sự là ngoài dự kiến của hắn.

 

Tựa hồ như muốn chứng minh thực lực bản thân trước mặt bạn tốt và nhóm tình địch, Nhiễm Nhất Bạch so với vừa rồi còn thao thọc mãnh liệt hơn, thẳng cho đến khi đem người phụ nữ dưới thân thét lên chói tai không ngừng,dam dịch liên tục phun trào.

 

“Từ bỏ. Nhiễm Nhất Bạch. Dừng lại a.”

 

Đôi mắt của Quý Du Nhiên bị nước mắt bao phủ như một mảnh sương mù mê mang, thân thể vì cảm nhận được cơn khoái cảm cực hạn nên nước mắt sinh lý tự động chảy ra, khóe mắt vương lệ cộng thêm bộ dáng xin tha thoạt nhìn khiến cô càng đáng thương hơn.

 

Nhưng thân thể nhận được cao trào không phải là giả, cảm giác trong lúc thao lộng lại có người bên cạnh quan sát, không hiểu sao lại khiến cô cảm thấy vừa thẹn lại vừa kích thích, sự kích thích này so với ngày thường như tăng thêm vô số lần, sướng đến mức khiến cô khóc thút thít, hoa huyệt cũng phun nước.

 

Cảnh Hách Phàm mới đầu còn xoa vú cô, sau đó dứt khoát đè nửa thân trên cô xuống giường liến mút, sau đó trực tiếp kéo hai chân cô qua, phối hợp với động tác thao lộng của Nhiễm Nhất Bạch.

 

Quý Du Nhiên cảm thấy thẹn thùng, che mặt, nhưng vừa mới che lên đã bị Cảnh Hách Phàm gạt đi.

 

“Chị à, đừng xấu hổ, chị hiện tại vô cùng xinh đẹp!”

 

Hạ thân Quý Du Nhiên nóng lên, “ùng ục” lại tiếp tục có dòng dam dịch tuôn trào.

 

Bị một người này ôm, để cho một người còn lại thuận tiện thao lộng, này quả thực… quá là dam loạn rồi.

 

Tuy rằng loại sự tình này không phải là lần đầu phát sinh, nhưng tốt xấu gì thì cũng không có người bên cạnh ngồi xem.

 

Quý Du Nhiên hiện tại chỉ cần cúi đầu, là có thể nhìn thấy hoa huyệt của chính mình bị thao lộng đến vung vẩy nước, thịt non hồng hồng theo sự thao lộng của dương vật ra ra vào vào, thậm chí bởi vì phần da bụng mỏng manh, mỗi lần Nhiễm Nhất Bạch cắm vào, phần bụng sẽ hơi nhô lên, chờ khi hắn rút ra, thì lại xẹp xuống.

 

Hình ảnh dam mỹ như thế này không chỉ mình cô nhìn thấy, Giang Dĩ Thành và Giản Đông Thần ngồi bên cạnh nhìn càng rõ ràng hơn.

 

Người phụ nữ mà mình âu yếm, ở trước mặt bọn họ, bị người đàn ông khác thao đến mức phát khóc, thao đến mức ê a gọi bậy, chỉ cần là đà ông thì đều không thể nhịn được.

 

Giang Dĩ Thành sớm đã dục vọng lên đến não, chỉ có thể dựa vào lý trí áp chế bản thân không tụt quần, gia nhập vào câu chuyện của ba người trên giường kia.

 

Giản Đông Thần vẫn giữ yên lặng, nghiêng đầu, không dám nhìn nhiều thêm.

 

Hắn vừa phẫn nộ lại vừa bất đắc dĩ.

 

Phẫn nộ là bởi vì hắn bất lực, không thể ngăn cản người đàn ông khác chiếm hữu người phụ nữ hắn thích. Bất đắc dĩ là vì hắn, con mẹ nó, tận mắt nhìn thấy người phụ nữ của mình bị thao, lại con mẹ nó ngạnh lên!

 

Rốt cuộc, tại lần thứ hai người phụ nữ lên cao trào, mũi chân co quắp, thân thể cong người về phía trước, Nhiễm Nhất Bạch ôm chặt eo cô, gầm nhẹ đẩy mạnh.

 

Ước chừng khoảng mười giây, hắn mới đem con cháu tích góp bao ngày nay phát tiết xong.

 

Khi hắn rút dương vật ra, nùng tinh hắn bắn vào bên trong tiếp tục chảy ra từ bên trong hoa huyệt hồng hồng nộn nộn.

 

Ánh mắt của Giang Dĩ Thành và Giản Đông Thần đồng thời tối sầm lại, côn thịt tiếp tục trướng lớn thêm vài phần.

 

------oOo------

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.