Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 216: Chương 216




Màn đêm đen, những cái lều im lặng, người bên trong lều đã chìm vào giấc ngủ, ánh lửa tí tách cháy không gian im ắng bỗng nhiên bị một tiếng rống lớn phá tang.

"Chuyện gì vậy." Lan kéo cửa lều nhìn ra ngoài, hai mắt sắt bén nhìn vào trong màn đêm đen.

"Tiếng rống thật hung hãn." LiLi cảm thán, tiếng rống này xuất pháy từ một con quái thú với cấp bậc khá cao, bởi vì độ vang của nó thực sự rất xa.

Bara Ly cũng từ bên trong lều đi ra, anh cảm thấy bất an về chuyện này, tiếng rống của quái thú giống như báo hiệu một chuyện gì đó sắp xảy ra.

Trần Vũ Phong đang ngủ say thì ngửi thấy một mùi hương cực kỳ khó chịu, cậu cảm thấy trong lòng trở nên bất an, giậc mình mở mắt ra trong mắt cậu hoàng toàn không có một tia buồn ngủ, ông Ađam bên cạnh cũng bị tiếng rống làm tỉnh giấc nhìn thấy cậu dậy ông liền lo lắng hỏi:

"Có chuyện gì vậy."

"Cháu không biết, chúng ta mau chóng ra khỏi liều, cháu cảm thấy bất an." Trần Vũ Phong nói với ông sau đó dời hai đứa nhỏ sang một bên thu lại mềm gối sau đó một bên ôm một đứa cùng ông Ađam đi ra khỏi lều.

Bên ngoài lều mọi người đã tập trung đông đủ, ai náy đều khó hiểu không biết chuyện gì đang xảy ra, nhóm người canh gác cũng đã chạy đến, bọn họ cũng không biết có chuyện gì.

Mạnh Kỳ nhìn thấy Trần Vũ Phong đi ra liền đi lại ôm lấy một đứa nhóc, cỏn một đứa cậu đưa cho Roma.

"Rốt cuộc là có chuyện gì." Lan khó hiểu hỏi Arai, nhưng Arai cũng không biết có chuyện gì.

"Chẳng lẽ thú triều, hoặc đến giờ chúng đi săn." Lili suy đoán, nhưng chuyện này hoàn toàn không hợp lý.

"Không thể." Arai cũng lắc đầu phủ định, là người dân ở đại lục này anh ta là người hiểu rõ nhất khu rừng này.

Trần Vũ Phong nãy giờ vẫn đang tìm kiếm nơi phát ra mùi hương khó chịu đang quanh quẩn trong không khí, dường như mùi hương này ngoại trừ cậu thì không còn ai ngửi thấy được nữa.

Cậu cảm thấy chuyện này rất bất thường sau khi tìm kiếm cúi cùng cậu cũng ngửi được rốt cuộc mùi hương phát ra từ đâu, nhưng cậu lại phát hiện thêm một điều đó là trong nhóm canh gác khi nãy có một ngườ trên người lại có mùi hương giống như vậy.

Không muốn bức dây động gần mà Trần Vũ Phong đi xung quanh giống như đang tìm kiếm thứ gì đó, sau khi cậu đi một vòng rồi luồn phía sau của người dính mùi hương, không để người đó kịp phản ứng, cậu nhanh chóng luồn tay giữ lấy người của hắn ta, đá mạnh vào hai chân khiến hắn ta khụy xuống đất.

Những người khác bị hành động của cậu làm cho kinh ngạc, nhóm binh sĩ đi theo Arai rút vũ khí chỉ về phía cậu.

"Cậu đang làm gì vậy." Arai cũng tức giận nhìn cậu, đây là binh sĩ của anh cậu không nói không rằn lại ra tay, đây là không nể mặt đại lục của anh ta.

Trần Vũ Phong không để ý đến nhóm người Arai mà lớn tiếng quát: "Nói mau ngươi đã thả thứ gì vào khu rừng."

"Không...!Không tôi không có làm gì cả." Người binh sĩ bị cậu bắt quỳ trên đất giả vờ sợ hãi mà vôi vàng phủ nhận.

"Đừng giả vờ, mùi hương trên người ngươi giống như mùi hương phát ra khi lũ quái vật nổi điên." Trần Vũ Phong hoàn toàn không tin tưởng hắn ta mà tiếp tục hỏi: "Thứ đó là cái gì."

Nghe thấy lời cậu nói, không những nhóm người bên cậu cùng nhóm Arai mà kể cả tên binh sĩ bị cậu bắt lại cũng kinh ngạc mà bật hốt: "Ngươi ngửi thấy được."

Nói xong hắn ta biết mình lỡ miệng liền rút cây dao găm trong ống tay áo ra rồi xoay người chém về phái cậu.

Trần Vũ Phong nhanh chóng buông hắn ra rồi lui người về sau.

"Ha ha ha, chúc các ngươi gặp thú triều vui vẻ.

Thứ đó dụ quái thú rất tốt đấy." Hắn ta bật cười rời nhanh chóng xoay người chạy đi.

Nhưng những người ở đây làm sao có thể để hắn thoát được, Lan tụ lại một ngọn lửa rồi phóng về phái hắn, cấp bậc của hắn hoàn toàn không thể né tránh được ngọn lửa của anh ta, ngọn lửa chạm vào người hắn ta liền bốc cháy, cả người hắn ta chìm trong biển lửa.

"A a a a a a a a." Hắn ta lăn lộn trên đất mà gào thét sau đó miệng lẩm bẩm "Đức ngài vĩ đại, đức ngài là thần thánh của thế giới này, chắc chắn ngài ấy sẽ giết tất cả các ngươi." Cuối cùng hắn ta không còn vùng vẫy được nữa, cả người hắn đã bị cháy đen không còn nhìn ra được diện mạo nữa.

"Rống." Một tiếng rống nữa vang lên, lúc này mặt đất bắt đầu run chuyển dữ dội, chỉ cần cảm thấy sự rung chuyển của mặt đất liền có thể biết được rốt cuộc có bao nhiêu con quái thú đang chạy về phái này.

"Chạy mau, tất cả mọi người chạy mau." Một binh sĩ sợ hãi mà hét lớn, quái vật bên trong rừng chết chúng không phải là những con quái thú bình thường, chúng là một lũ điên dại, những chủng loài quái thú có cấp bậc khủng khiếp mà chưa có ai có thể kiểm tra ra, một nơi chỉ có vào mà không thể trở ra.

"Không kịp, tất cả cùng chạy thì sẽ không kịp, nếu như dùng thú bay chúng ta sẽ bị lộ." Bara Ly lắc đầu nói, tuy đây là trường hợp khẩn cấp nhưng nó không đồng nghĩa với việc khi họ rời khỏi đây thì không gặp nguy hiểm khác.

"Roma, Ashi, Mạnh Kỳ nhờ ba người đưa ông Adam cùng hai đứa nhỏ đi trước, tôi ở lại kéo dài thời gian.

"Vũ Phong." Mạnh Kỳ không đồng ý mà gọi cậu.

Trần Vũ Phong lắc đầu hoàn toàn không để cậu ta nói gì: "Tôi có Đại Bạch, có thể chạy thoát, chỉ cần mọi người chạy thoát là tốt rồi.

Đừng nói gì cả, cậu phải nghe theo tôi bởi vì tôi là đội trưởng."

Mạnh Kỳ nhìn cậu muốn nói lại thôi cuối cùng chỉ đành cắn răng đồng ý.

Nhưng Ashi lại đi đến cạnh cậu cười nói: "Tôi ở lại với cậu.

Cậu không phải đội trưởng của tôi không thể ra lệnh cho tôi."

Trần Vũ Phong nhìn anh ta rồi thở dài gật đầu: "Được, mong anh giúp đỡ."

"Ashi nhờ anh." Mạnh Kỳ cùng Roma nhìn Ashi rồi cúi người nhờ vã.

Ashi không nói gì mà gật đầu xem như chấp nhận.

Bara Ly nghe cậu nói với đồng bạn của mình liền nhướng mày nở một nụ cười, anh đúng là càng lúc càng thích cậu rồi.

"Chủ nhân, chúng ta phải mau rời đi." Lan hoàn toàn không để ý đến bên cậu anh ta vẫn đang không ngừng thúc giục anh.

"Tôi cùng cậu ở lại.

Ravi, Odan, Lati, Lili bốn người dẫn theo bọn họ nhanh chóng rời đi."

"Chủ nhân, như vậy quá nguy hiểm." Ravi hoàn toàn không đồng ý.

Odan cung Lati cũng lắc đầu, bọn họ cảm thấy nếu như ở lại thì tất cả cùng ở lại.

"Đây là mệnh lệnh." Bara Ly hoàn toàn không để bọn họ phản đối, anh nhanh chóng ra lệnh: "Nhanh chóng rời đi theo lệnh ta."

"Vâng." Bốn người Ravi tuy không tình nguyên nhưng vẫn dẫn theo binh sĩ mà chạy đi.

Ông Ađam, Mạnh Kỳ cùng Roma ôm hai đứa nhỏ cũng chạy theo.

Nhóm binh sĩ của Arai đã co chân chạy trước, đối với rừng chết mỗi người trong lạnh địa này đều có nổi sợ không sao tả siết, trong lúc nguy cấp này không ai còn tâm trí mà bảo vệ những vị khách từ phương xa kia.

Arai lúc đầu cũng chạy theo bọn họ nhưng sau khi đầu ốc anh ta trở nên tỉnh táo thì dừng lại bước chân, lúc này nhìn thấy nhóm Mạnh Kỳ cùng Ravi nhưng hình như thiếu vài người liền không nhịn được hỏi.

"Ngài Bara Ly đâu rồi."

"Ngài ấy cùng Trần Vũ Phong ở lại để kéo dài thời gian cho chúng ta." Ravi đen mặt nói.

Đúng là chết tiệt không ngờ bên phía đại lục phái tay cũng có gián điệp.

"Như vậy quá nguy hiểm, làm sao bọn họ có thể thoát khỏi nanh vuốt của quái thú." Arai kinh hãi nói, chuyện này làm sao có thể.

"Chúng ta tin tưởng chủ nhân của mình.

Chạy nhanh đi." Ravi nói sau đó tiếp tục chạy về phái trước.

Arai đầy khâm phục mà nhìn về hướng bọn họ vừa chạy lúc nãy rồi nhanh chóng đuổi theo nhóm người bỏ chạy, anh ta biết thực lực của mình như thế nào nếu bay giờ quay lại giúp đỡ có khi lại thành kẻ vướn chân những người khác.

Nhóm người bỏ chạy nhanh chóng dùng tốc độ nhanh chóng mà chạy về phía trước, ông Ađam đã lớn tuổi không thể chạy nhanh được vì vậy Mạnh Kỳ đưa Yuta qua cho Roma còn cậu ta thì cõng ông sau lưng rồi chạy.

Sức khỏe của Mạnh Kỳ đủ khả năng cõng một người chạy cả mấy ngày liền cũng chẳng sao, vì vậy tốc độ của cậu ta khi chạy theo nhóm người hoàn toàn không chút thua kém, thậm chí là còn vượt qua bọn họ mà chạy dẫn đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.