Sau khi vui những đứa nhỏ trog bộ tộc có thứ để vui chơi.
Sau khi giao bản vẽ cho người dẫn đầu trong việc sang kiến của người lùn thì viên ngọc liên lạc trong người cvẻ trong ngày đầu năm, ngày thứ hai Trần Vũ Phong liền nhận được cuộc gọi của nam tước Bara Ly.
Hôm ấy là một buổi sáng đẹp trời, ngày gió mùa xuân mát mẻ, cây cối xanh tốt, lúc ấy nhóm người Trần Vũ Phong đang đi dạo xung quanh xưởng chế tạo của người lùn, lần này cậu nghỉ ra một công cụ để những đứa nhỏ trong bộ tộc thú nhân cùng với tộc người lùn có thứ để vui đùa.
Sau khi bàn giao bản vẽ cho bọn họ thì viên ngọc liên lạc trên người cậu bỗng nhiên run run, lần đầu tiên nhận được cuộc gọi giống như di động ở thế giới của cậu khiến cậu vừa lạ lẫm vừa vui vẻ.
Cậu lấy viện ngọc trong túi không gian ra sau đó truyền sức mạnh vào.
"Xin chào.
"
Bara Ly nghe tiếng nói dè đặc cùng thấp thõm của cậu liền bật cười, tiếng cười trầm thấp đầy từ tính.
"Một năm vui vẻ nhé chàng trai của ta.
"
Trần Vũ Phong nghe tiếng của anh liền không nhịn được mà hai lỗ tai đỏ rực, đây đúng là một người đàn ông đầy mị lực, cuối cùng cậu cũng biết tại sao có rất nhiều người yêu thích anh.
"Chúc ngài một năm mới an lành"
"Tốt.
" Bara Ly mỉm cười nói.
Bởi vì viên ngọc này chỉ truyền ra lời nói, không hề truyền tải đến hình thành ảnh vu5 mất mặt của cậu cũng không bị đối phương nhìn thấy, cậu cũng không ngờ được mình lại đỏ tai khi nghe tiếng cười của một người đàn ông như vậy.
"Đúng rồi cậu còn nhớ chuyến đi đến phía tây chứ.
" Bara Ly khẽ hỏi, anh ta không vội nói tất cả mà dò ý của cậu.
"Tất nhiên vẫn nhớ ạ.
" Trần Vũ Phong khẽ nói, cậu không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy, mà Bara Ly cũng không để cậu suy đoán mà thở dài nói.
"Ta muốn hỏi cậu một lần nữa, cậu thật sự đồng ý đi với ta sao.
"
"Chặng đường này chắc chắn rất khó khăn, ta đã có thông tin chính xác về mưu kế của gã.
"
Trần Vũ Phong nghe vậy liền buồn cười, người bắt buộc cậu đi là anh, người sợ cậu gặp nguy hiểm cũng là anh, rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì không biết, nhưng hiện tại cậu không có sự lựa chọn, cậu đã chấp nhận yêu cầu của vị thần kia, vậy chỉ có thể tiếp tục đi theo suy nghĩ lúc ban đầu mà thôi.
"Bara Ly, ngài từ lúc ban đầu đã không cho ta sự lựa chọn.
"
"Hiện tại mỗi bước đi của ta đều là đứng trên sinh mạng của rất nhiều người rồi.
"
Bara Ly nghe cậu nói vậy liền trầm mặt, anh ta biết điều đó, nhưng đúng như cậu nói.
Từ lúc bắt đầu cậu đã chẳng có lấy một sự lựa chọn nào cả, anh đã đưa tay ra kéo cậu vào cuộc chiến tranh đoạt này rồi, thậm chí là cuộc chiến dành lại sự sống còn của tất cả chủng tộc trên thế giới này thậm chí là nhân loại.
Đây chính là lời tiên tri mà thần thiên niên đã đưa ra cho thế giới này, một sự sụp đổ, một sự diệt vong, một màn đêm của cỗi vĩnh hằng.
Mà người có thể cứu vớt thế giới này chỉ có một người, một chàng trai trẻ đứng giữa ranh giới hiện và ác.
Nhưng sự ngu ngốc của nhân loại cũng sẽ khiến cho người anh hùng duy nhất này rơi vào vực sau tâm tối, vì vậy thiên nhiên đã cho cậu sức mạnh để chóng trả lại, nhưng một người sẽ chẳng thể nào chóng trội cả một đoàn quân.
Vì vậy từ lúc bắt đầu Bara Ly đã chẳng có chút hy vọng nào vào chàng trai trẻ này, nhưng sau khi quan sát cậu từ ngày này qua tháng nọ anh lại không thể rời mắt được, đây chắc chắn không phải sức mạnh do thần thiên nhiên ban tặng, mà chính là do linh hồn thuần khiết của cậu tạo nên.
Một sức hút mà chẳng có loại sinh vật nào trên thế giới có thể rời mắt khỏi cậu.
Bara Ly không tin tà, anh chỉ tin những gì mình thấy, vì vậy hiện thực đã đánh thẳng vào trái tim anh, cũng mang đến vô vàng tội lỗi cùng áy náy.
Anh muốn bù đắp, nhưng cậu lại chẳng thiếu thốn gì, anh muốn bảo vệ nhưng xung quanh cậu không phải chỉ ăn chay, cậu có tất cả mọi thứ không cần anh phải làm gì cả.
Nhưng dù vậy anh vẫn phải tiếp tục lợi dụng sự tốt đẹp của cậu để thực hiện lý tưởng cao thượng của mình, sau đó anh sẽ chắp tay quỳ xuống nguyện ý phục tùng với vị vua là cậu mà không có bất kỳ hối hận nào, nhưng hiện tại thì không thể, cậu sẽ không nghe theo anh sắp xếp, chỉ khi anh tính kế cậu, khiến cậu đứng vào thế tiến thoái lưỡng nan thì mới có thể dồn cậu đi vào khuôn khổ được.
Nghĩ đến đây Bara Ly liền lạnh nhạt nói "Đúng vậy cậu đã không còn sự lựa chọn nào khác.
"
"Vậy thì, hai ngày sau hẹn cậu bên ngoài chính thành Marata.
"
"Được, tạm biệt.
" Trần Vũ Phong nghe vậy liền dứt khoát đáp ứng, nếu đã không thể chạy trốn vậy thì cứ đối mặt thôi, cậu chính là như vậy, một kẻ nhát gan nhưng chưa từng nghĩ đến việc trốn chạy.
Tiếng nói của cậu vừa dứt, viên ngọc liền lập lòe một chút ánh sang rồi nhanh chóng tắt ngủm, màu sắc của nó cũng trở nên ảm đạm.
"Vũ Phong.
" Mạnh Kỳ lo lắng nhìn cậu, chỉ có cậu ta mới biết được cảm xúc của cậu lúc này, nhưng cũng không hoàn toàn hiểu.
Hành động lời nói trước giờ của Trần Vũ Phong cậu ta chưa bao giờ thật sự hiểu cả, từ lúc gặp nhau cho đến hiện tại, cậu vẫn dùng một cảm xúc để đối mặt với tất cả mọi chuyện, cậu thản nhiên, cậu dũng cảm, cậu không sợ hãi, cậu tốt bụng, cậu luôn nhìn về phía trước.
Tất cả những gì cậu biểu hiện ra đều không giống một chàng trai chỉ vừa thành niên không lâu ở thế giới hiện đại của bọn họ trước đây, mà càng giống hơn cả giống một người nhìn thấu tất cả, một vị thần.
"Mạnh Kỳ, sống sót nhé.
" Trần Vũ Phong nhìn sự lo lắng của Mạnh Kỳ liền mỉm cười nói, đúng vậy thứ cậu cần bọn họ làm chỉ là sống sót, còn lại cậu có thể gánh vác tất cã, quyển sổ không mở thì thế nào, cậu vẫn có thể điều khiển được nó, sức mạnh vẫn yếu thì thế nào vẫn có thể chiến đấu bằng vũ lực bình thường.
Cậu sẽ chăm sóc cho bọn họ, không phải là bổn phận mà bởi vì họ là gia đình của cậu.
"Cùng sống sót.
" Mạnh Kỳ đáp lại "Cậu không phải một mình, cậu còn có chúng tôi.
"
Trần Vũ Phong nghe vậy liền có chút khàng cự, nhưng cậu biết cậu ta nói đúng, cậu không có một mình, cậu đã có gia đình, nhưng cũng vì là gia đình cậu càng phải bảo vệ bọn họ hơn.
"
"Anh Phong đừng lo lắng, em đã chuẩn bị rất tốt, lần này chắc chắn có thể bảo vệ mọi người an toàn.
" Yuta lúc này cũng lớn tiếng nói, cậu bé rất chắc chắn thiết bị trong tay mình là phiền bản tốt nhất ở lục địa này.
"Em cũng sẽ cố gắng.
" Enzo cũng nắm lại bàn tay nhỏ nhắn của mình.
"
"Chúng tôi cũng giúp đỡ.
" Alin cùng Roma cũng đồng thanh đáp.
Lần này nhóm bọn họ chắc chắn sẽ không mất đi bất kỳ ai nữa.
"
"Được.
" Trần Vũ Phong xúc động gật đầu, cậu không biết phải diễn tả cảm xúc này như thế nào.
Rất ấm áp, rất cảm đông.