Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 178: Chương 178




Ashi nghe Trần Vũ Phong nói mà không chút chừng chờ liền mỉm cười đầy hài lòng, với một người như vậy thì có giao số phận của cả bột tộc vào tay cậu thì cũng không phải chuyện gì lớn lao, anh ta cũng không cần phải lo lắng cậu lạm dụng người dân của bộ tộc mình.

"Nếu đã vậy tôi sẽ cùng đi với cậu một chuyến, dù sao bộ tộc ở vùng đất phía tay rất khó chịu.

"

"Phía tây, đây thật sự là một sự trùng hợp.

" Ông Quari nghe vậy liền cảm thán, dường như mọi truyện cậu sắp gặp phải đề nằm trên đại lục phía tây này.

Ashi nghe ông nói liền gật đầu đáp "Đúng là trùng hợp, tôi muốn đi theo cậu cũng vì gặp bộ tộc của mình, tuy chúng tôi không cùng một bộ lạc nhưng dòng máu nhân ngư chảy trong người vẫn thuần khiết như nhau.

"

"Nhân ngư chúng tôi không biết sẽ cầm cự được bao lâu cho đến ngày tuyệt chủng.

"

"Các anh không tìm ra biện pháp nào sao.

" Roma khó hiểu hỏi, không phải dược sư của tộc nhân ngư rất tài giỏi sao.

"Chuyện này là do dòng máu, không liên quan gì đến dược liệu cả.

" Ông Quari cũng nghe được vài chuyện về người cá liền lắc đầu nói.

Dược sư Phan nghe vậy liền hỏi "Ta nghe nói có một loại quả có thể khiến người cá cóp thể mang thai, các ngươi không tìm nó sao.

"

"Tìm rồi nhưng không thấy.

" Ashi thở dài nói, loại quả đó chỉ là trong truyền thuyết mà thôi, lúc đó bọn họ đã hy vọng bao nhiêu nhưng tìm mãi tìm mãi vẫn chẳng thấy được nó.

"Nó không phải là truyền thuyết.

" Alin nghe vậy liền lắc đầu phủ nhận.

Khi anh ta còn nhỏ từng được mẫu thân kể về loại cây truyền thuyết này, nó không những khiến nhân ngư mqang thai, mà bất kỳ hủng loại nào ăn nó cũng sẽ mang thai, nó được gọi là dựng quả, cây của nó được gọi là cây sinh.

Những người khác nghe Alin phủ nhận liền kinh ngạc nhìn sang, Ashi kích động nhìn chằm chằm Alin nói "Cậu biết cây đó ở đâu.

"

Alin nghe vậy liền lắc đầu, anh ta cũng không để bọn họ thất vọng mà chèn vào một câu "Chỉ cần tìm được bộ tộc rồng thì sẽ tìm thấy cây sinh.

"

"Bộ tộc rồng.

" Những người khác kinh ngạc bật hốt.

"Đúng vậy, đây là lời truyền miệng trong tộc elf cùng tộc tinh linh, đã từng có một tinh linh lớn tuổi nhìn thấy cây sinh bên trong bộ tộc rồng thời xa xưa.

" Alin gật đầu nói, tuy lúc đó thời gian đã quá lâu rồi nhưng cây sinh thật sự tồn tại, dù cho đến bây giờ nó vẫn có thể tồn tại bên cạnh bộ tộc rồng.

"Nếu đây là sự thật thì bộ tộc chúng tôi có hy vọng rồi.

" Ashi run rẩy nói, cho dù thời gian thật sự đã trôi qua không biết bao lâu nhưng cây sinh thật sự đã tồn tại, như vậy bọn họ vẫn còn hy vọng tiếp tục tìm kiếm tương lai của tộc nhân ngư rồi "Cảm ơn cậu đã nói cho chúng tôi biết.

"

Alin xua tay thở dài noi "Tôi cũng chỉ biết như vậy mà thôi không thể giúp gì được cho anh cả.

"

"Như vậy đã rất tốt rồi.

" Ashi mỉm cười nói, lần này nụ cười của anh rất chân thành, không còn quá cao ngạo lạnh lùng mà xa cách nữa.

"Đúng rồi, người mà cậu nói có thể chữa được loại độc này là ai vậy.

" Ông Quari nãy giờ vẫn không xen vào bỗng nhiên lên tiếng hỏi, đối với những dược sư như ông thì người am hiểu về dược sẽ khiến ông muốn biết thêm về người đó.

Ashi nghe ông hỏi cũng không giấu diếm mà trả lời "Một tinh linh già ở sâu bên trong vùng đất quên lãng, tuy bà ấy là tinh linh nhưng một nữa dòng máu lại là thần rừng, vì vậy bà ấy có vóc người giống như những nhân loại bình thường, cũng có thể để cho người khác thấy bản thân bà, nhưng bà không cần đi bên cạnh một elf, đam mê duy nhất của bà chính là nghiêm cứu dược liệu, có thể nói trên thế giới này không có độc dược nào là bà ấy trị không được.

"

Tất cả những người có mặt trong phòng nghe xong liền ngơ ngác cả người, bọn họ chưa từng nghe qua chuyện này, một tinh linh lại mang dòng máu của thần, đây thật sự có tồn tại hay sao.

"Thời gian của bà ấy thật sự quá lâu rồi, nên ta cũng không xác định được bà ấy còn tồn tại trên thế giớ này hay không.

" Ashi ánh mắt đầy hoài niệm, bởi vì trước đây anh từng đi khắp nơi tìm kiếm phương thức sinh sản cho bộ tộc mình nên vô tình gặp bà ấy, cũng là bà ấy đã nói cho anh biết về loại quả có thể khiến người cá mang thai đó, nhưng đến bây giờ anh ta vẫn không tìm thấy được, mà bà lão ấy cũng chẳng thể nào gặp lại được.

"À, là lão yêu bà ấy à.

" Lúc này Dại Bạch bỗng nhiên kêu lên.

Những người xung quanh không hiểu nó nói gì nhưng Trần Vũ Phong lại có thể hiểu, cậu nghe nó nói mà kinh ngạc không thôi.

"Mày biết bà ấy à.

"

Những người khác nghe cậu nói vậy liền xoay đầu nhìn con thú lông trắng trong lòng cậu.

"Nó sao có thể biết được.

" Ashi kinh ngạc, nhìn tuổi tác của nó thật sự không quá lớn, trên hết những con thú bị triệu hồi sư ký khế ước đều là những con thú yếu ớt không thể nào tồn tại lâu như vậy được.

Đại Bạch nghe thấy bọn họ không tin tưởng mình cũng chẳng buồn phản bác mà nói "Lão yêu bà ấy không còn ở vùng đất quên lãng nữa đâu, trước khi ta hôn mê bà ấy đã đi về phía nam rồi.

"

Trần Vũ Phong nghe vậy liền thuật lại cho những người khác, nhưng không ai tin tưởng nó cả, Ashi còn trực tiếp lắc đầu nói "Không thể nào.

"

Đại Bạch nghe bọn họ phủ nhận liền chẳng buồn lên tiếng nữa, dù sao nó cũng không thể nói rõ được tại sao mình có thể sống lâu như vậy, đến chính bản thân nó còn không biết được mà.

Tuy những người khác không tin, nhưng Trần Vũ Phong lại hoàn toàn tin tưởng Đại Bạch, từ trước đến giờ nó luôn hiểu biết rất nhiều thứ về thế giới này, cậu cũng không biết tại sao nhưng chắc chắn nó đã nói đúng, không phải chỉ lừa gạt mọi người, chắc chắn bà lão tinh linh kia đã không còn ở vùng đất phía tây nữa.

Nhưng lúc này cậu cũng không nói ra, chỉ khi tận mắt nhìn thấy con người mới có thể tin được, chỉ vài lời nói sẽ khiến bọn họ không phục, vì vậy cậu không cần tốn nước bọt để nói, chỉ cần tiếp tục đi theo chuyến hành trình là tốt rồi.

Suy nghĩ thế nào cũng vậy, cậu vẫn phải giỗ giành đứa nhỏ trong ngực này, dù sao nó cũng là một con thú đầy ngạo kiều mà.

"Đại Bạch tao tin mày.

"

"Hừ, nếu ngươi cũng không tin ta thì ta liền bỏ khế ước với ngươi.

"

"Không ta tin, Đại Bạch của chúng ta học cao hiểu rộng, không có gì là không biết cả.

"

"Đúng vậy, bọn họ không tin thì thôi, dù saop đi một chuyến công cốc cũng chẳng phải lỗi của ta.

"

Một người một thú cứ như vậy mà thì thầm với nhau trong đầu, bọn họ cũng không quan tâm những người trong phòng đang nói gì, dù sao đường đi cũng đã vạch sẵn, vận mệnh cũng đã xoay tròn không thể trốn được mà trốn rồi cũng chẳng thoát được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.