Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 146: 146: Giải Cứu Người Cá Nhỏ 2




Trong khi nhóm người của Mạnh Kỳ đang giao chiến cùng với nhóm binh sĩ thì Đại Bạch ở phía sau đã cảm nhận được khí tức đang dần biến mất của Trần Vũ Phong.

"Gào.

" Đại Bạch đứng dậy rống lớn một tiếng về phía những người đang giao chiến sau đó nó truyền sức mạnh vào dụng cụ tàng hình được treo trên cổ.

Sau khi Đại Bạch tàng hình, nhóm Mạnh Kỳ cũng nhanh chóng lui về sau không tiếp tục giao tranh nữa mà thoát khỏi sự bao vây của binh sĩ rồi chia nhau ra bốn phía sau đó đồng loạt tàng hình.

Một người cá trong nhóm trước khi tàng hình còn ném một thứ bột vào trong không khí, sau đó thứ đó hoà vào trong gió mà bây về phía binh sĩ mà không ai phát hiện được.

"Chết tiệt, chúng ta trúng kế rồi.

" Diva nhìn nhóm người đang giao chiến bỗng nhiên rút lui rồi biến mất liền kinh ngạc sau đó như hiểu ra điều gì đó liền nghiến răng bật hốt.

"Chuyện gì vậy.

" Một binh sĩ vẫn còn ngơ ngác khi chuyện xảy ra một cách nhanh chóng chưa có ai kịp phản ứng.

Diva tức giận trừng mắt nhìn những binh sĩ vẫn còn kinh ngạc, khó hiểu, hắn ta nhanh chóng xoay người chạy vào lều của mình.

Đúng như những gì hắn ta đã nghĩ, người cá nhỏ bên trong quả cầu đã biến mất, mà quả cầu cũng bị phá hủy trở lại hình dạng ban đầu.

"Qui.

" Hét lớn.

Một người mặc áo choàng đen chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện bên trong lều, không làm kinh động bất kỳ ai.

"Ngươi khinh địch.

" Qui nhìn viên ngọc bị hư hỏng ở dưới đất liền biết được chuyện vừa xảy ra.

"Ta không nghĩ bọn chúng có thể thần không biết mà chạy vào lều còn có thể thả tên đó ra " Diva tức giận nói, hắn ta không ngờ được bọn chúng mạnh đến vậy.

"Ngươi quên rồi sao, trên thế giới này còn có dụng cụ để trợ giúp những chức nghiệp sư.

" Qui lắc đầu nói thẳng.

Diva nghe vậy liền cứng người, đây đúng là do hắn ta quá kiêu ngạo nên mới sai lầm như thế này, nếu như bây giờ quay lại nơi đó thì chắc chắn không còn thuận lợi bắt được người cá thậm chí có thể bị nhấn chìm trong lòng biển, nhưng nếu quay về tay không thì chẳng khác nào tên quốc vương kia sẽ đuổi cổ hắn ra ngoài.

Càng nghĩ hắn càng sợ hãi, chỉ vì một chút thất bại này hắn sẽ hoàn toàn bị người đó lãng quên, thậm chí còn có khả năng bị diệt trừ do quá vô dụng.

Nghĩ xong Diva liền dùng ánh mắt trong mộng, cả người run rẩy hỏi "Qui, ngươi có cách nào cứu ta không, ta thật sự không muốn bị chủ nhân vứt bỏ.

"

Qui trầm mặt nhìn bộ dáng sợ hãi của hắn mà thở dài không thôi, bọn họ là hai đứa nhỏ được chủ nhân lụm về khi còn nhỏ, bởi vì tính cách cùng khả năng mà hắn được chủ nhân trọng dụng, sau khi nghe được tin Diva lần đầu được giao nhiệm vụ liền không do dự mà xin chủ nhân cho mình theo cùng.

Nhưng không ngờ, lần đầu tiên của hắn lại thất bại thảm hại đến như vậy, không những bị đứa trẻ của thiên mệnh đùa giỡn mà trước ánh mắt của báo nhiêu binh sĩ liền nhanh chóng giải cứu người cá bị bắt lại.

"Nếu chuyện đã vậy rồi thì chỉ có thể đổi mà thôi.

" Hai ngươi là bạn từ nhỏ nên Qui cũng không muốn hắn phải chết.

"Đổi, đổi thứ gì bây giờ.

" Diva kinh ngạc hỏi.

Qui nhìn hắn đầy lạnh nhạt rồi nói một cách hờ hững "Chúng ta vẫn còn vài tên elf, chỉ cần đưa một tên cho tên cẩu quốc vương ấy là được.

"

"Đúng rồi hả.

" Diva bừng tỉnh "Tuy người cá rất xinh đẹp, nhưng elf cũng không hề kém chút nào, nhan sắc của hai chủng tộc phải nói là tuyệt sắc, không ai có thể bì nổi.

"

Qui gật đầu rồi tiếp tục "Tuy máu của bọn chúng không giống nhau nhưng công dụng lại rất tốt, quốc vương là một tên ngu ngốc tham mê sức mạnh, cùng nhan sắc, chắc chắn không cự tuyệt tên elf đó.

"

"Ngươi nói đúng, thật sự rất cảm tạ ngươi.

" Diva vui vẻ nói, cuối cùng nỗi lo lắng của hắn cũng đã xong xuôi, hiện tại chỉ cần đưa một tên elf về cùng là được.

"Đừng thất bại nữa, những tên ấy không phải người chúng ta có thể địch lại.

" Qui dặn dò "Sống cho tốt.

"

Diva đỏ hai mắt nhìn người bạn lạnh lùng của mình "Ta biết rồi, bảo trọng.

"

"Ngày mai đi vào rừng rậm Satít ta sẽ đưa người đến.

" Qui nói sau đó nhỏ giọng đáp lại lời của hắn "Bảo trọng.

"

Diva gật đầu rồi nhìn Qui biến mất khỏi lều trại.

"Lần này ta sẽ không thất bại mệnh lệnh của ngài ấy nửa, chỉ cần có cơ hội ta sẽ có thể đứng bên cạnh ngài ấy.

" Cắn răng ánh mắt đầy sự cố chấp, Diva không muốn nghe theo người bạn duy nhất của mình bình yên mà sống tốt.

Thứ mà hắn muốn từ trước đến nay chưa từng thay đổi, chỉ cần được ở cạnh ngài ấy, được ngài ấy trọng dụng thì dù lên núi đao thay biển lửa hắn cũng phải làm được.

"Ngài Diva, bên trong không sao chứ.

" Một binh sĩ thấy hắn vào lều khá lâu liền lo lắng hỏi, nếu như người cá bên trong biến mất thì tất cả bọn họ đều không thoát được cơn thịnh nộ của quốc vương.

Diva hít một hơi để bản thân trở nên bình tĩnh, hắn đi ra khỏi lều rồi nhìn binh sĩ lắc đầu nói.

"Bọn chúng cứu được người cá rồi.

"

"Như vậy chúng ta phải làm sao.

" Binh sĩ hoảng hốt "Bây giờ trở lại nơi đó để bắt tiếp chúng.

"

"Không cần thiết.

" Diva mỉm cười trấn an "Ta có thứ để thay thế nó rồi, các ngươi chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của ta là được.

"

Binh sĩ nhìn khuôn mặt bình tĩnh của hắn rồi gật đầu "Rõ thưa ngài, mọi sự sẽ theo sắp xếp của ngài.

"

Diva gật đầu "Tốt, hiện tại tất cả chuẩn bị, chúng ta phải đi đến rừng rậm Satít.

"

"Vâng thưa ngài.

" Binh sĩ đáp lại rồi rời đi thông báo với những binh sĩ khác.

Bọn họ nhanh chóng xuất phát, điểm đến là rừng rậm Satít, nơi mà có rất nhiều những cây dây leo sinh sống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.