Nghe vừa xong câu chuyện của Enzo thì ba người cũng vừa đến sân sau của nhà ông lão, bởi vì nhà quá nhỏ để đón khách nên chỗ ông được đặc biệt làm riêng hẳn một sân vườn với đầy đủ bàn ghế cùng nhà bếp ở sân sau.
Do nhà ông Quari ở gần cuối làng nên chỉ cần đi hết đường rồi vòng ra phía sau là đến.
Tuy nói là sinh sống bên dưới lông đất nhân thật sự chả khác gì bên trên mặt đất, ngoại trừ bọn họ không được hưởng thụ ánh sáng mặt trời thì những gì cần có bọn họ vẫn có, dù cho trồng cây cỏ cũng lớn lên rất tốt.
Nhưng dù vậy những cây cỏ bọn họ trồng cũng chỉ là những cây cỏ nhỏ có sức sống mãnh liệt, bởi vì thiếu ánh sáng mặt trời nên phần lớn không thể sống được bên dưới lòng đất này.
"Mời ngồi, ta sẽ đi lấy trà.
" Ông Quari nói rồi đi vào bếp.
Sân sau này rất rộng dường như được làm ra chủ yếu là đón khách, đường đi cũng được trán bằng một loại men rất kỳ lạ, để không để đất cát vươn vãi khắp nơi, bọn họ dùng một loại men trắng trán ở dưới đường đi cũng như phía trên đất ở đỉnh đầu.
Loại men này rất mền mại nhưng không bị lún như đất cát bình thường, dù có gặp nước nó cũng không hư hại gì cả.
"Đúng là tinh vi.
" Mạnh Kỳ dòm ngó xung quanh rồi cảm thán.
"Ừ, bọn họ rất tài giỏi.
" Trần Vũ Phong gật đầu công nhận.
Ông Quari không khiến ba người chờ lâu, sau khi pha xong ấm trà liền đi ra ngoài rồi ngồi xuống.
"Ở đây chỉ có trà hoa cúc, mong ba cậu uống tạm.
"
"Không sao đâu ạ, rất cảm ơn ông.
" Trần Vũ Phong mỉm cười rồi bưng tách trà uống một ngụm, hương thơm cùng sự tinh khiết của nước cùng hoa cúc hòa quyện với nhau một cách tinh tế "Trà ngon.
"
Mạnh Kỳ cũng uống một ngụm rồi gật đầu khen ngợi "Thật sự rất ngon.
"
Roma cũng gật đầu theo.
Ông Quari nghe vậy liền cười vui vẻ.
"Ông ơi đây không phải nước bình thường đúng không ạ.
" Trần Vũ Phong tò mò, lần đầu tiên cậu uống được nước tinh khiết thế này.
"Đây là suối nguồn trong đất, phải có máy lọc nước mới ra được thành phẩm thế này.
" Ông Quari gật đầu nói.
Đúng là chủng tộc đầy sức sáng tạo, Trần Vũ Phong nghĩ thầm rồi gật đầu không hỏi nhiều.
"Các cậu đến đây tìm cậu nhóc đấy à.
"
"Vâng ạ, cũng lâu rồi chưa thấy Yuta.
" Trần Vũ Phong gật đầu nói.
Ông Quari thở dài rồi mới nói "Thật là một thằng nhóc cố chấp, nó đã trong phòng vài ngày rồi mà không chịu ra.
"
"Chắc lại tạo ra thứ gì đó.
" Mạnh Kỳ cũng không quá ngạc nhiên, lúc trước cậu nhóc cũng hay như thế.
"Đúng rồi, nó đang chế tạo vũ khí.
" Ông Quari khen ngợi "Thằng nhỏ đúng là rất giỏi, vài tháng nay những sở trường của bộ tộc ta đều được thằng bé nắm hết, nó là một thiên tài.
"
Trần Vũ Phong nghe vậy liền mỉm cười, nhưng sau đó cậu lại thở dài đầy đắn đo.
"Đứa con của số mệnh.
" Ông Quari nhìn cậu như thế liền đột ngột gọi.
Trần Vũ Phong kinh ngạc nhìn ông.
"Số mệnh đã định sẵn, dù cậu có trốn tránh thế nào đi nữa thì nó vẫn sẽ diễn ra.
" Ông Quari nhìn cậu đầy trìu mến "Hãy tiến về phía trước, con sẽ chạm đến thứ mình muốn.
"
"Tôi! " Đôi mắt Trần Vũ Phong hiện lên sự mờ mịt bởi vì cậu không biết mình muốn thứ gì nhưng cậu vẫn gật đầu đáp "Tôi sẽ không bao giờ lùi về sau.
"
"Tốt, tốt, tốt.
" Ông Quari nói liền ba chữ tốt rồi không nói tiếp về vấn đề này "Chắc là chút nữa thằng bé sẽ đến đây, ta đã nói với nó có người đến thăm.
"
"Cảm ơn ông rất nhiều.
" Trần Vũ Phong cảm ơn xong liền nói về mục đích thứ hai của cậu "Thật ra còn một chuyện nữa muốn phiền đến mọi người.
"
Mạnh Kỳ tiếp lời của cậu "Chúng tôi muốn xây dựng nhà ở trên đất của bộ tộc báo nên muốn nhờ mọi người giúp đỡ việc xây dựng.
"
"Được, ta sẽ phái người đi cùng các người.
" Ông Quari nhanh chóng đáp ứng "Làng của ta không có người đứng đầu, vì vậy tiếng nói của ta rất được xem trọng.
"
"Thật sao, cảm ơn thật sự cảm ơn ông.
" Trần Vũ Phong mặt đầy kinh hỷ, không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy.
"Chuyện này không có gì đáng kể cả, tôi muốn báo đáp lại cho cậu một chút gì đó.
" Ông Quari lắc đầu, xem như bù lại một chút nào đó áy náy của mình.
Trần Vũ Phong nghe hiểu được ý của ông nhưng cậu không nói gì mà mỉm cười chấp nhận lòng tốt đó.
"Ông Quari, thật ra tôi thắc mắc chuyện này không biết có thể hỏi hay không.
" Mạnh Kỳ đánh gãy bầu không khí nặng nề xung quanh bọn họ.
"Cậu hỏi đi.
"
"Có phải Enzo không chỉ mang dòng máu người lùn đúng không.
" Mạnh Kỳ hỏi thẳng, từ khi gặp cô bé đó cậu ta đã thấy rất kỳ lạ, nhưng lại không thể hiểu ra sự kỳ lạ đó nằm ở đâu cho tới khi nghe được câu chuyện của ông kể lại.
"Đúng vậy.
" Ông Quari cũng không dấu diếm "Sau khi gi3t chết mẹ con bé tên elf nhiễm đen kia đã đưa vào bụng cô ấy thứ gì đó, thứ này không những giúp cô bé sống sót sau khi cơ thể mẹ chết đi mà còn thay đổi cấu trúc cơ thể của người con bên trong bụng mẹ.
"
"Vậy ba con bé có từng trở về không.
" Trần Vũ Phong híp mắt nói, đây đúng là một chuyện khó tin.
"Không có hoặc đã không thể quay về.
" Ông Quari bi thương nói "Sau khi chính mắt nhìn thấy tất cả mọi việc xảy ra với vợ cùng con mình, cậu ta quá bi thương nhưng lại bất lực không thể làm được gì cho họ, nhưng khi phát hiện con mình còn sống nhưng bị nhiễm độc thì không thể chịu đựng được mà rời đi tìm tên elf nhiễm đen kia.
"
"Ông không biết trong cơ thể cô bé có thứ gì à.
" Mạnh Kỳ hỏi.
Ông Quari lắc đầu, đến cả tinh linh còn không nhìn ra thì một người chỉ biết sơ về thuật trị thương như ông chẳng thể làm gì.
"Vậy con bé có gặp nguy hiểm gì không.
" Trần Vũ Phong lo lắng, nếu như cơ thể vẫn mang theo thứ chất độc không biết tên đó thì cô bé có bị ảnh hưởng gì hay không.
"Ta không biết, nhưng thứ ta lo lắng không phải là thứ trong cơ thể con bé.
" Ông Quari lắc đầu.
Trần Vũ Phong nói tiếp lời ông "Mà ông lo lắng tên elf nhiễm đen kia đang tìm kiếm làng của mình rồi bắt cô bé đi.
"
"Đúng vậy, từ đi bắt đầu chuyện này đã không bình thường rồi.
" Ông Quari nói ra suy nghĩ của mình "Ta nghi ngờ bọn chúng có cả một tổ chức, cũng như chúng đang thí nghiệm thứ gì đó trên cơ thể của tất cả sinh vật trên thế giới này.
"
"Một thứ có thể phá hủy cả thế giới này sao.
" Trần Vũ Phong trầm ngâm nói.
"Đúng vậy.
"
Cái gật đầu khẳng định của ông Quari khiến Trần Vũ Phong cùng Mạnh Kỳ nắm chặc hai tay, mi mắt cụp xuống cả người lâm vào trầm tư.
Bầu không khí xung quanh ba người càng lúc càng trở nên trầm trọng, ngột ngạt, không ai tiếp tục lên tiếng nữa mà lâm vào thế giới riêng của mình.
Lúc này một giọng nói vui mừng từ xa vang đến.
"Anh Phong.
"