Thời gian thấm thoát trôi qua, từ khi nhóm Mạnh Kỳ rời đi đến nay đã ba tháng, không ai ngờ rằng Trần Vũ Phong hôn mê lâu đến vậy, dù cho ông Maga đã khám kỹ càng cũng không tìm ra được kết quả tại sao cậu lại chưa tỉnh dậy.
Khi một tháng trước trôi qua, cứ ngỡ rằng sức mạnh của cậu quá lớn nên khi hấp thụ cơ thể trở nên chậm chạp không thể trao đổi nhanh chóng.
Sang tháng thứ hai thì chuyện này hết sức không bình thường, nếu như sức mạnh quá lớn đến nỗi qua hai tháng vẫn không thể cân bằng thì cơ thể bình thường này sẽ bị nổ tung.
Nhưng Trần Vũ Phong sắc mặt vẫn bình thường, hô hấp nhịp nhàng đều đặng, không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy cơ thể bị dồn nén hay da thịt nút nẻ.
Cho đến hiện tại ba tháng đã trôi qua, Mạnh Kỳ, Yuta cùng Roma có thời gian lại đến thăm hỏi một chút sau đó sẽ rời đi, Anna thì trở thành đệ tử của một dược sư cũng khá có tiếng bên người nam tước.
Mặc dù cô khá tiếc nuối khi không được ông Maga chỉ dạy nhưng cô cũng cảm thấy may mắn khi được một trong những người dược sư khá mạnh chỉ dạy.
Anna vừa học tập vừa thực thành, lâu lâu lâu lại đến chăm sóc cho Trần Vũ Phong.
Chính thành Marata, bên trong căn phòng lấp lánh ánh vàng, tuy nó không xa hoa bằng phòng của chủ nhân của ngôi nhà nhưng căn phòng này cũng xa hoa không kém.
Trên chiếc giường ở gần cửa sổ, một chàng trai xinh đẹp, hai mắt nhắm nghiền, làng da trắng bệch thiếu sức sống, có lẽ đã ngủ quá lâu nên nước da của cậu gần như trong suốt khiến người khác chẳng phân biệt được cậu còn sống hay đã chết.
Hai tay cậu rất quy cũ mà để trên bụng, hai bàn tay thon dài trắng trẻo, hơi thở của cậu rất nhẹ nhàng, chậm rãi.
"Sao vẫn chưa tỉnh lại, gần bốn tháng rồi.
" Chàng trai đứng bên hông giường tức giận nói.
"Đây là quyết định của cậu ta, đến khi muốn tỉnh tức thì liền tỉnh nhưng nếu không muốn thì cậu ta sẽ mãi mãi như thế này.
" Ông lão bên cạnh thở dài "Có lẽ cú sốc quá lớn, nhìn người bạn chết trước mắt mà không lam gì được khiến cậu ta từ bế bản thân.
"
"Không, có lẽ cậu ta đang hận bản thân, hận thứ sức mạnh thức tỉnh trong mình.
" Chàng trai lắc đầu.
"Nếu như không có việc này, thứ sức mạnh ấy sẽ không xuất hiện, cậu ta chỉ mãi mãi là một người bình thường.
"
"Có khi cậu ta còn mong như thế hơn, Ly trái tim của cậu ta hơn ngài tưởng nhiều.
"
"Ta không chắc, trái tim của con người là thứ dễ thay đổi nhất, Maga không phải ông đã trải qua rồi sao.
" Bara Ly cười nói.
Ông Maga lắc đầu "Không, trái tim ta không thay đổi, thứ thay đổi là thời gian.
"
"Đúng vậy, ông già rồi.
"
"Ly ông già này khuyên cậu một câu đừng tính quá nhiều lên người Vũ Phong, hãy dùng chân tình đổi lấy chân tình.
" Ông Maga ôm thao nước từ từ đi ra cửa.
Bara Ly nhìn theo lưng ông cười nhạo "Già thật rồi, ta làm sao có thể không suy tính đây, đúng là chuyện cười mà.
"
Nghe được lợi anh nói ông Maga không nói gì chỉ lắc đầu thở dài rồi rời đi, Bara Ly thoáng xoay đầu nhìn người vẫn ngủ say trên giường rồi cũng bỏ đi.
Cả căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Một ngày lại tiếp tục trôi qua, ánh sáng len lỏi qua khe hở của tấm rèm chiếu lên chiếc giường, bàn tay của người nằm trên giường khẽ động đậy, hô hấp trở nên rõ ràng hơn, hai mắt bắt đầu giựt giựt.
Trần Vũ Phong cảm thấy đầu đau nhức dữ dội, tay chân cũng đau đớn đến không thể động đậy, cậu cố gắng mở mắt nhưng không tài nào mở được, sự mệt mỏi xâm lấn cả cơ thể.
Qua một hồi đấu tranh, cuối cùng cậu cũng có thể mở hí mắt ra, một tia sáng chiếu vào mắt khiến mắt cậu hơi chói theo phản xạ cậu tiếp tục nhắm mắt lại, sau vài lần mở rồi nhắm, mở rồi nhắm cuối cùng cậu cũng thích nghi được với ánh sáng.
Trần Vũ Phong nhìn xung quanh thì thấy mình đang ở một căn phòng xa hoa mà xa lạ, không biết tại sao cậu lại ở đây, cậu ở đây bao lâu rồi.
Những người khác đâu, Mạnh Kỳ, Yuta, Anna Như Yến!
Như Yến, không, không cô ấy, cô ấy.
Trần Vũ Phong nghĩ đến đây đầu liền đau đớn dữ dội cậu cố gắng di chuyển hai tay lên rồi ôm lấy đầu mình cả người nằm co ro lại.
"Như Yến chết rồi.
" Trần Vũ Phong khàn giọng hốt lên.
Ký ức giống như vỡ òa, từng chút từng chút xuất hiện lại trong đầu của cậu khiến cậu trở nên đau khổ, khuôn mặt vặn vẹo hốc mắt chảy xuống hai dòng nước mắt.
Trần Vũ Phong cứ thế mà yên lặng rơi lệ, không biết cậu đã khóc bao lâu, hai mắt trở nên nóng rát, nhức mỏi.
"Đại Bạch, ra đây.
" Cậu dần dần trở nên bình tĩnh lại, sau khi nhớ lại mọi chuyện liền triệu hồi Đại Bạch ra.
Một vòng tròn ma thuật xuất hiện ở gần giường, bóng dáng màu trắng dần dần xuất hiện bên trong vòng.
Đại Bạch không chờ nỗi mà chạy ra khỏi vòng tròn ma pháp trong khi nó hoàn toàn chưa tạo hình xong, tuy ra bất ngờ nhưng Trần Vũ Phong cũng không nghĩ nhiều, cậu cho rằng thú triệu hồi có thể đi ra khi được triệu hồi mà không cần vòng triệu hồi hoàn thành.
"Vũ Phong, ngươi khỏe rồi sao.
" Đại Bạch lao lên giường dùng đầu cạ vào mặt cậu.
"Hả ai nói vậy.
" Trần Vũ Phong nghe tiếng người nói liền kinh ngạc sau đó dùng tay ôm đầu Đại Bạch để nó dừng lại động tác cọ mặt mình "Đại Bạch là mày nói hả.
"
"Nhân loại ngu ngốc, không phải bản đại gia nói thì là ai.
" Đại Bạch trợn mắt khinh bỉ nhìn cậu, vung đầu ra khỏi tay cậu nó nhảy xuống giường rồi nằm trên sàn.
"A, thật là mày à.
" Trần Vũ Phong kinh ngạc, cũng không thèm để ý Đại Bạch nói gì chỉ chú tâm vào chuyện cậu có thể nghe hiểu tiếng nó nói rồi.
"Quá ngu ngốc.
" Đại Bạch lắc đầu nhìn cậu đang tự vui vẻ một mình.
"Không phải do tao vui khi nghe hiểu tiếng nói của mày à.
" Trần Vũ Phong tủi thân nhìn Đại Bạch đang tỏ vẻ nó cùng cậu không quen biết trên sàn.
"Do cậu quá gà trách bản đại gia à.
" Đại Bạch khinh bỉ quay đầu.
"Ha ha.
" Trần Vũ Phong bật cười khi thấy hành động của nó, nhờ vậy mà đầu của cậu đã bớt đau hơn nhiều, cảm xúc cũng trở nên lắng động trở lại.
Đúng là bên người cậu phải có Đại Bạch ở cạnh nếu không cậu sẽ hoàn toàn hổng mất thôi.