Phế Vật Tiểu Thư Muốn Nghịch Thiên

Chương 7: Hái Thảo Dược




Cô đi vòng quanh bìa rừng cũng tìm được vài cây thảo dược bình thường, nhìn vài cây thảo dược mà than thở

"chỉ có bấy nhiêu sau"

Trong đầu vang lên thanh âm của Tử

"chủ nhân, người muốn tìm thảo dược sau, ta biết được một chỗ có thảo dược, mà rất nguy hiểm, cho nên ta không dám nói"

"Tử, có nguy hiểm mới có kỳ ngộ, ngươi cứ dẫn ta đến đó đi"

"dạ"

Từ trong không gian giới chỉ Tử đi ra ngoài, nhìn cô chân thành nói

"chủ nhân, người lên lưng ta ngồi, ta chở người đi"

Tử chở cô đi theo bìa rừng, đi vòng qua vòng lại một lát, Tử cũng dừng lại cô theo hướng nhìn lên, chỉ thấy đó là một đồi núi thật cao, bên dưới còn có đầm lầy.

"chủ nhân, trên núi kia có rất nhiều thảo dược trân quý, nhưng người phải tự thân mình leo lên, không được sử dụng nguyên tố, không được trợ giúp, người có muốn lên nữa không"

"ta lên, Tử, trở về đi"

Cô thu hồi Tử vào không gian khế ước rồi tháo giới chỉ ra bỏ vào dây chuyền không gian, tự cắn răng xé áo của mình buộc vào hai bên bàn tay để bảo vệ, chuẩn bị xong xuôi cô bắt đầu leo lên từng bước một, leo được một phần ba ngọn núi, tay cô đã đầm đìa máu tươi thậm chí vải áo cô quấn vào tay cũng đã không còn nữa, bên trong không gian tiểu Trần không ngừng gọi.

"chủ nhân, bỏ cuộc đi, chúng ta có rất nhiều linh thảo mà, ta cho người sử dụng thoải mái, người đừng leo nữa mà"

"không, tiểu Trần, linh thảo không thể sử dụng tùy tiện, hơn nữa, ta muốn tự chính bản thân ta tăng lên thực lực, chứ không phải là dựa vào ngươi hoặc dây chuyền không gian"

Cô nói với tiểu Trần lời lẽ kiên quyết rồi lại tiếp tục leo lên, tự mình trấn an mình

"cố lên, chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa"

Một ngày một đêm qua đi, tay và chân, thậm chí toàn thân của cô đã máu tươi không khác gì mới từ trong hồ máu ra, đứng trên đỉnh núi nhìn một đồi núi thảo dược mà lòng vui mừng

"ta thành công rồi, Tử ngươi ra đây đi"

"chủ nhân"

Tử nhìn cô mà mắt đỏ hồng

"sau người phải khổ như vậy chứ"

"ta không sau, cuối cùng ta cũng thành công rồi, các ngươi nên vui cho..."

Cô chưa dứt câu đã ngất đi, dù sao đây cũng chỉ là thân xác của một nữ hài 13 tuổi, quanh năm ốm yếu không hề luyện tập như cô, lại còn mất máu một ngày một đêm, không ngất mới là lạ

"ha ha ha, quả là nữ hài kiên cường"

Tử nhìn người nam nhân mới đến, y phục đen tuyền, anh tuấn phi phàm, khí chất cao cao tại thượng không ai dám xâm phạm mà bắt đầu đề phòng sợi hãi, chạy đến đằng trước chắn cho cô

"ngươi không được lại đây, tránh xa"

"hả, quả là linh thú trung thành, ngươi yên tâm, ta chỉ trị thương cho cô ấy, sẽ không làm hại cô ấy đâu, ngươi tránh ra đi"

Tử nghe như thế vẫn đề cao cảnh giác nhưng không chắn cô nữa mà từ từ lui ra cạnh bên cô cứ nhìn chằm chằm vào nam nhân thần bí, nếu hắn mà có động tĩnh gì bất thường thì cho dù nó có liều mạng cũng phải bảo vệ chủ nhân chu toàn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.