Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 161: Nha đích, ngươi cút cho ta




Editor: Luna Huang

Cung Khanh Nguyệt cúi đầu, nuốt đau đớn vào lòng.

Cho dù hiểu, có thứ tình yêu, chờ không đến, có vài người, giữ không được, nhưng nàng vẫn là không cách nào buông tay.

Cười khổ một tiếng, Cung Khanh Nguyệt ngẩng đầu, nhìn về phía hai bích nhân một ngồi một đứng, lúc này nàng chợt phát hiện, hai người như vậy, vô luận dung mạo, khí thế, đều tiết lộ ra phù hợp không có gì sánh kịp, mà nàng thủy chung là ở ngoài hai người bọn họ, người không chút liên hệ nào.

Bỗng nhiên, Cung Khanh Nguyệt tỉnh ngộ: Nàng tuy rằng yêu Mộ Quân Tà nhiều năm, nhưng người Mộ Quân Tà chung thủy yêu, cũng chỉ có một, loại yêu này, xa không phải là nàng, liền là có thể xóa đi.

Nhưng chấp niệm đáy lòng, lại giống như một đại thụ che trời đã cắm rễ chôn sâu dưới lòng đất, bạt không đi, hủy không xong.

Cung Khanh Nguyệt bỗng nhiên cảm giác được viền mắt nóng lên, vội vã xoay người đi ra ngoài.

Nàng đi rồi, trong phòng trong nháy mắt khôi phục không khí khẩn trương như trước, Cố Khuynh Thành kiểm tra tình huống của Hoa Huyên xong, uy nàng ăn xong dược, ôm Hoa Huyên ốm đến không được mấy lượng thịt, vào phòng lầu hai, cắt đứt ánh mắt của toàn bộ nam nhân, sau đó đem Hoa Huyên đặt trong phòng tắm, cởi bỏ áo khoác của nàng, lộ ra tiên huyết nhễ nhại, vết thương hãi nhân dữ tợn.

Cố Khuynh Thành thở dài trong lòng, dùng hỏa linh lực đun nóng nước trong thùng gỗ, cảm giác được ôn độ vừa vặn, thu hồi hỏa linh lực, cầm lấy một cái khắn, nhún nước xong, thay Hoa Huyên chà lau thân thể.

Vết thương trên người Hoa Huyên rất nhiều, hơn nữa còn rất ngoan, bên trong vết thương không biết có bị nhiễm bị nhiễm trùng hay không, nên phải rửa xong, mới có thể bôi thuốc băng bó.

Nhưng Cố Khuynh Thành cũng không dám trực tiếp bỏ vào trong nước, nàng rất lo lắng, nếu như trực tiếp thả Hoa Huyên vào trong nước, vết thương bị nước ngâm sẽ đau đớn, lấy trạng huống thân thể bây giờ của Hoa Huyên, sợ rằng không tiếp thụ được, dễ đột tử, nên mới không có làm như vậy, mà là phí tâm cố sức lau, tận lực giảm bớt thống khổ của Hoa Huyên.

Bởi vết thương trên người Hoa Huyên khổ không đồng nhất, có loại chỏ bằng móng tay, có loại như sợi tóc,  phải xử lý rất cẩn thận, đợi được Cố Khuynh Thành làm xong hết tất cả, qua bao lâu, nàng chỉ cảm thấy thắt lưng cùng đầu vẫn cúi, đều có chút đau nhức rồi.

Công việc như vậy, quả thực so với công tác cả ngày kiếp trước của nàng, còn mệt mỏi hơn.

Bởi vì phương tiện của nơi này, căn bản không đủ tiêu chuẩn, hiện tại nàng trên căn bản là ngồi chồm hổm dưới đất, cúi đầu, khom người xử lý vết thương cho Hoa Huyên, cảm giác kia, quả thực…quá thư sảng!

Rốt cục xử lý xong, chà lau toàn thân Hoa Huyên một phen, băng bó kỹ, đồng thời một lần nữa thay một kiện y phục của mình, Cố Khuynh Thành lần thứ hai ôm Hoa Huyên vào ngọa thất, đặt trên giường lớn, lần thứ hai cho Hoa Huyên uống một viên Cố Nguyên đan, liền lắc mình vào túi càn khôn, luyện chế hồi hoàn đan.

Mà lúc này, Minh Trường Phong trong đại sảnh dưới lầu, đợi tròn một buổi chiều, cũng không thấy Cố Khuynh Thành xuống, gấp đến đứng lên, không hỏi mọi việc, liền muốn lên lầu.

Nhưng còn chưa đi hai bước, đã bị một đạo linh lực bắn ngược trở về, cũng may Cố Thiếu Dương phản ứng rất nhanh, đúng lúc đỡ lấy Minh Trường Phong, mới không có để thương thế của hắn càng thêm thương.

Minh Trường Phong vừa đứng vững, liền đẩy Cố Thiếu Dương ra, hướng về phía Mộ Quân Tà gầm nhẹ, “Là ngươi đúng hay không! Là ngươi ra tay, đúng hay không! Ngươi tại sao phải ngăn cản ta! Hiện tại Huyên nhi sinh tử chưa biết, ta chỉ là muốn đi xem nàng, ngươi tại sao phải ngăn cản ta!”

Mộ Quân Tà tựa ở nhuyễn tháp, ngồi ở phía trước cửa sổ, hưởng thụ đại mỹ quang mang của mặt trời chiều, đối với tức giận của Minh Trường Phong, làm ngơ, một lúc lâu, mới lương bạc mở miệng, “Muốn chết, tùy tiện.”

Nói cách khác, nếu như ngươi muốn hại chết Hoa Huyên, vậy lên đi, hắn sẽ không ngăn cản.

Nhưng tiền đề, là Minh Trường Phong muốn hại chết Hoa Huyên, mới lên lầu. Lời này vừa ra, Minh Trường Phong cho dù sốt ruột hơn nữa, cũng không khỏi không kiềm chế xuống, đợi Cố Khuynh Thành chủ động xuống lầu, thể xác và tinh thần thụ dày vò.

Cố Thiếu Dương thấy Minh Trường Phong thành thật như thế, không khỏi thầm than: Tôn thượng đại nhân quả nhiên lợi hại, lời nói ác độc, phúc hắc, còn có thể có uy hiếp nhân gia đắn đo, quá quá quá trâu!

Minh Trường Phong thành thật ngồi xuống, một phòng liền yên tĩnh lại, ba người đều đang nóng nảy mà đợi.

Mà Cố Khuynh Thành lúc này, bắt đầu luyện chế hồi hoàn đan, bởi dược liệu đều là mấy con tiểu thú chuẩn bị xong, Cố Khuynh Thành vừa tiến vào túi càn khôn, liền thanh lý tạp chất, nương lực lượng tinh thần cường đại, Cố Khuynh Thành thanh lý tạp chất rất nhanh, không bao lâu liền dọn dẹp xong toàn bộ dược liệu.

Đưa cho liệt hỏa một ánh mắt, liệt hỏa lập tức phun ra một ngụm hỏa diễm, hỏa diễm bùm bùm cháy chính vượng, chỉ chốc lát sau, Thần Nông âm đỉnh đã có chút ôn độ, Cố Khuynh Thành cảm thấy không sai biệt lắm, liền đem dược liệu lần lượt để vào, khống chế được tinh thần lực, bao vây dược liệu ở trong, tiến hành luyện chế.

Đẳng cấp của hồi hoàn đan vốn là thấp, Cố Khuynh Thành chỉ dùng một lần, liền luyện chế thành công.

Lấy hồi hoàn đan hồi sắc từ trong âm đỉnh ta, rất nhanh để vào bình sứ, Cố Khuynh Thành thở dài một hơi, cầm bình sứ, đang muốn đi ra ngoài, nhưng Đản Đản như u hồn, bay qua đây, “Mẫu thân, ngươi muốn luyện đan, sao không dùng lửa của ta, lẽ nào lửa của một ma thú bình thường như nó, tốt hơn lửa của ta?”

“Đản Đản, ngươi còn chưa nở, làm sao phun lửa?” Cố Khuynh Thành có chút không nói gì, nhìn liệt hỏa thảng thương một mắt, trấn an đưa một nhãn thần, liệt hỏa gật đầu, liền chạy ra ngoài, Cố Khuynh Thành tiếp tục nói: “Lần này ta cũng là phát sinh chuyện đột nhiên, ngươi cũng đừng so đo như thế.”

“Mẫu thân, ngươi thật đần!” Đản Đản nặng nề rầm rì một tiếng, rõ ràng mẫu thân là một người thật thông minh, vì sao trong chuyện này, đần như vậy?

“Lời này của ngươi là có ý gì?” Cố Khuynh Thành cau mày lại, có chút nhức đầu, bị khế ước thú của mình, a không, là một khế ước thú chưa xuất thế khinh bỉ, Cố Khuynh Thành biểu thị, quá biệt khuất!

Bất quá, nhân gia dầu gì cũng là hậu duệ của phượng hoàng, khinh bỉ liền khinh bỉ một chút đi, xem như nhìn không thấy là được.

Nhưng Đản Đản tiếp tục hừ một tiếng, nói: “Đần đần! Lẽ nào, ngươi không biết bộ tộc phượng hoàng của ta, có phượng hoàng kim hỏa của mình sao?”

“Ta biết a.” Cố Khuynh Thành bất đắc dĩ nói, chuyện này, nàng quả thực biết, nhắc tới cũng là truyền thuyết của bộ tộc phượng hoàng, có người nói bộ tộc phượng hoàng từ khi ra đời, ;iền có một loại tâm hỏa, mà loại tâm hỏa này, là một trong các loại hỏa diễm lợi hại nhất thế giới, tục xưng phượng hoàng kim hỏa.

Tương truyền, thời gian phượng hoàng niết bàn, đó là thiêu đốt trong loại hỏa diễm này, nhưng loại hỏa diễm này là bẩm sinh của phượng hoàng, lại không quan hệ với nàng, hơn nữa, Đản Đản còn chưa nở, cho dù có loại phượng hoàng kim hỏa này, cũng không có thể sử dụng a!

Cố Khuynh Thành bất đắc dĩ, “Đản Đản, ngươi không nên già mồm cãi láo biết không, phượng hoàng kim hỏa này là của ngươi, ngươi bây giờ còn đang trong trứng, lại không có biện pháp, ta để liệt hỏa hỗ trợ luyện đan cũng không gì đáng trách, ngươi nháo tiếp như thế, rất lãng phí thời gian của ta, cũng rất tội liệt hỏa, hiểu chưa?”

Nói, Cố Khuynh Thành lắc đầu, đối với hành vi cố tình gây sự này của, chỉ có thể làm xem như nhìn không thấy, xoay người liền đi ra liền đi ra phòng luyện đan.

Đản Đản lại kiên nhẫn đuổi theo, giọng nói bất mãn, “Mẫu thân, ta không phải là đang nháo, ta là nói thật! Từ lúc ngươi cùng ta khế ước, ngươi làm chủ khế ước, trong cơ thể cũng phượng hoàng kim hỏa, tùy thời đều có thể sử dụng, hơn nữa không thua kém bộ tộc phượng hoàng, hoàn toàn có thể tự luyện đan.”

“Cái gì?” Cố Khuynh Thành nghe vậy, cước bộ ngừng lại, lập tức ngừng lại, “Ngươi là nói, trong cơ thể ta hiện tại cũng có phượng hoàng kim hỏa?” Không phải chứ, xác định không có nói đùa?

“Đúng vậy, mẫu thân ngươi chính là ngu ngốc, lẽ nào không cảm thấy bên trong cơ thể ngươi, sinh ra một hỏa linh lự không dung hợp sao!” Đản Đản thấy Cố Khuynh Thành hoàn toàn không biết gì cả, ở trong lòng len lén biểu thị khinh bỉ với Cố Khuynh Thành.

Mẫu thân đần, mẫu thân đần, mẫu thân thực sự là quá đần!

“Vậy ý của ngươi là nói, chỉ cần ta muốn, có thể sử dụng phượng hoàng kim hỏa sao?” Cố Khuynh Thành nghe được khinh bỉ trong lời nói của Đản Đản, ho khan hai tiếng, gần đây nàng quả thực luôn luôn cảm giác được, trong cơ thể có cổ lực lượng dung hợp không được, nhưng nàng còn tưởng rằng là bổn nguyên của thân thể không có bù lại, mới phải xuất hiện tình huống như vậy, đâu nghĩ tới là vì phượng hoàng kim hỏa.

Bị Đản Đản khinh bỉ như thế, Cố Khuynh Thành thật cảm giác mình rất vô tội!

Nàng là một nhân loại bình thường, tự nhiên không biết phượng hoàng kim hỏa còn có thể bởi vì khế ước, chuyển dời đến trên người nàng, Đản Đản cũng không có nói qua với nàng, còn nghĩ nàng đần, suy luận này, đơn giản là say rồi…

“Dĩ nhiên không phải.” Đản Đản dừng một chút, nghiên thân thể, hình như đang suy tư, chỉ chốc lát sau, liền giải thích: “Ở trong trí nhớ của ta, phượng hoàng kim hỏa trong cơ thể khế ước chủ, ngay từ đầu cũng không thể sử dụng, cần một loại dụ nhân, mở chất cốc ra, mới có thể tùy tâm sử dụng.”

Cố Khuynh Thành nhíu mày, “Du nhân là cái gì? Đản Đản, ngươi nghìn vạn lần không cần nói với ta, là sự tình rất khó làm được.” Nếu như là như vậy, ta sẽ nhịn không được gõ bể vỏ trứng của ngươi, giúp ngươi sớm nở.

Đản Đản nhăn nhó một chút, hình như không có ý tứ, nửa ngày mới lên tiếng: “Ngô…du nhân, chính là cần thực lực chân thật của ta, đạt được thần thú…” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm gì, đều biến thành muỗi thanh ông ông, không lắng nghe, căn bản không nghe được.

“Nếu ngươi vừa sinh, thực lực là cấp bậc gì?” Đối với thần thú, từ lúc sinh ra lièn có huyết mạch của thần thú, nhưng không có thực lực chân chính của thần thú, Cố Khuynh Thành biết đến, thời gian nàng và phượng hoàng đản khế ước, truyền thừa một bộ phận của Đản Đản, nàng cũng biết một ít, thế nhưng không có nói lúc Đản Đản nở ra, thực lực sẽ là bao nhiêu, hiện tại Cố Khuynh Thành chỉ hy vọng thực lực lúc đầu của Đản Đản đừng quá thấp.

Nếu như quá thấp, phỏng chừng đời này nàng không có cơ hội sử dụng phượng hoàng kim hỏa nữa!

Phải biết rằng, ma thú tấn cấp so với nhân loại chậm hơn nhiều, linh lực cần nhiều hơn gấp ba lần nhân loại, mói có thể tấn cấp, cũng là bởi vì như vậy, mấy tiểu thú nàng hạ khế ước, cũng chỉ là thời gian nàng tấn cấp, có được một ít chỗ tốt, nhưng không có chân chính tấn cấp, nhiều lắm là linh lực bão hòa chút.

Nên, nếu như thực lực lúc đầu của phượng hoàng đản quá thấp, đợi được Đản Đản có thực lực thần thú, phàm phu tục tử như nàng, sớm đi, đời này thực sự vô duyên với phượng hoàng kim hỏa...

“Ngô... Rất thấp...” Đản Đản càng là nhăn nhó, Cố Khuynh Thành thì càng lo lắng, bất quá lo lắng đi nữa, càng về sau cũng liền phai nhạt.

Tuy nói thời gian luyện chế đan dược, hỏa diễm luyện đan cũng thập phần quan trọng, như là loại thần vật như phượng hoàng kim hỏa này, ở giữa quá trình luyện đan, có thể đưa đến tác dụng không nhỏ, thậm chí có chỗ tốt luyện được đan dược gì tốt, đều nhờ có hỏa diễm tốt.

Ở Linh Huyễn đại lục, luyện dược sư phổ thông đều là dùng thú khế ước của mình, tâm hỏa của ma thú tự nhiên so ra kém phượng hoàng kim hỏa, nhưng luyện chế đan dược vẫn là dư sức có thừa.

Không nhiều lắm, có phượng hoàng kim hỏa trong người, ai còn dùng tâm hỏa của ma thú làm gì, chỉ là nàng muốn dùng, cũng không dùng được, cũng chỉ có thể dùng tâm hỏa của ma thú thôi, chênh lệch trong lòng không tính lớn, còn có thể tiếp thu.

Nhưng Đản Đản nhăn nhó nửa ngày, lại hộc ra một câu: “Thực lực khi ta ra đờim chính là nhất tinh thánh thú.” Nghe nói như thế, Cố Khuynh Thành cắn răng, mắt híp lại thành một đường may, song chưởng rung động, rống giận một tiếng: “Ngươi nha, cút cho ta!”

Nhất tinh thánh thú, cách thần thú cũng liền một cấp bậc lớn được không!

Còn nói cái gì rất thấp!

Cố Khuynh Thành thật tình phải không muốn lại nhìn thấy vỏ trứng của thối Đản Đản nữa, quả thực quá xấy hổ, cố ý treo khẩu vị của nàng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.