Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 148: Tìm chết, đưa đi làm thanh quan




Editor: Luna Huang

Trước tiểu viện, chất đầy tất cả rương lớn nhỏ, mặt trên càng dán chữ hỷ to hồng sắc.,

Một rương…

Mười rương…

Một trăm rương…

Có chừng hơn một trăm rương, nhưng lại không tính là gần, thấy không rõ các rương còn lại.

Trời ơi, Lâu Thiều Hàn đây là đánh cướp tiền trang sao?

Cố Khuynh Thành che mặt, đối với Lâu Thiều Hàn dưới mí mắt của Mộ Quân Tà công nhiên hành động tìm chết, biểu thị không đành lòng nhìn thẳng.

Nhiều đồ như vậy, còn có chữ hỷ đỏ thẫm, rõ ràng là sính lễ, nói cách khác, Lâu Thiều Hàn làm trò trước mặt của Mộ Quân Tà, hạ sính cho nàng!

“Khuynh Thành, ngày hôm nay ta là tới hạ sính cho nàng.” Lâu Thiều Hàn không để mắt đến khí tràng của Mộ Quân Tà, cưỡng chế sợ hãi nói: “Mười dặm hồng trang trải rất, nàng có nguyện gả cho ta không? Nếu nàng nguyện ý, dù cho ta chết, cũng sẽ mang nàng ly khai nơi này.”

Cho tới bây giờ, Lâu Thiều Hàn vẫn là nhất tình nguyện cho rằng, Cố Khuynh Thành vẫn là thích hắn, chỉ là ngại hiếp bức của Mộ Quân Tà, không thể ly khai mà thôi.

Nên ngày hôm nay hắn đến đây hạ sính, chỉ cần Cố Khuynh Thành nguyện ý, hắn nhất định sẽ bỏ hết tất cả, mang nàng đi!

Nếu nói tự cho là đúng, chính là chỉ Lâu Thiều Hàn.

Lâu Thiều Hàn này, sẽ không phải là ngày hôm qua bị kích thích, sau đó đi ra ngoài ót bị đá đập, bằng không làm sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy?

Cố Khuynh Thành liếc mắt, đang muốn đuổi Lâu Thiều Hàn ra ngoài, chợt nghe Mộ Quân Tà nhàn nhạt mở miệng: “Nếu đã tới, liền tiến đến ngồi đi.” Nói, liền ôm hông của Cố Khuynh Thành, bước đi vào trong phòng khách.

Lâu Thiều Hàn cũng đi theo vào.

Nguyên bản phòng khách rộng rãi, dưới khí tràng của Mộ Quân Tà, trở nên nặng nề nhỏ hẹp, hết lần này tới lần khác hắn làm chính  chủ nhân, lại lơ đểnh, đại đại liệt liệt tựa ở ghế sa lon mềm, hai tròng mắt nửa khép, khuôn mặt tuấn tú che lại phân nửa dưới tử bào rộng lớn. Một tay ôm hông của Cố Khuynh Thành, một tay đặt ở tay vịnh, nhẹ nhàng gõ.

Mặc dù không có thanh âm, vẫn như cũ lộ ra khí tức nguy hiểm nồng nặc.

Ánh mắt của Lâu Thiều Hàn trói chặt trên cái bàn tay ôm Cố Khuynh Thành của Mộ Quân Tà, lần đầu tiên phát hiện, cái tay này ác tâm chết được!

Nhưng Cố Khuynh Thành không có biểu hiện ra ngoài có bất kỳ dấu hiệu không tốt nào, chỉ thấy nàng mặc quần dài tử la lan sắc cuộn tuyết tế sa, sợi tơ đạm tử, thêu tảng lan tử la lớn, cùng áo choàng tú mạn đà la giáng tử sắc của Mộ Quân Tà, hợp nhau lại càng xuất kỳ xứng đôi.

Nếu như không phải là sắc hoa bất đồng, nhan sắc bất đồng, hắn thật cho rằng Cố Khuynh Thành là mặc áo choàng của Mộ Quân Tà.

Đáy mắt của Lâu Thiều Hàn đố kị mọc lên như nấm, điên cuồng phát sinh, lan tràn toàn bộ con ngươi, như bò tường hổ, gắt gao dính vào trong mắt, trong lòng, gạt không đi, thiếu bất tận.

Nếu như không có phong ba từ hôn lúc trước, nếu như không có Mộ Quân Tà tham gia, hiện tại người ôm Cố Khuynh Thành, là hắn!

Lúc này, Lâu Thiều Hàn mới hiểu được, lúc đầu nhất thời đại ý, coi trọng thiên phú và dung mạo của Cố Minh Nguyệt, để hắn bỏ lỡ phong cảnh đẹp nhất.

Hôm nay Cố Khuynh Thành, một bộ tử bào, tóc dài đến thắt lưng, mặt mày như tranh vẽ, ngồi ngay ngắn ở đó, trên người tản ra tao nhã chói mắt, như lan tử la nở rộ đến mức tận cùng, xa hoa, mỹ lệ, như mẫu đơn nở rộ, phú quý, xinh đẹp!

Nhưng vô luận loại phong tình nào, tựa hồ từ lâu cùng hắn không quan hệ!

Nhưng, ba chữ không cam lòng này, lại gắt gao cắm rễ ở trong lòng hắn, để hắn vô pháp chắp tay tặng Cố Khuynh Thành cho người khác!

Có vài người, một khi bỏ qua, mới biết được hai chữ quý trọng. Có vài người đã từng đi qua, thì càng vô pháp dứt bỏ, như Lâu Thiều Hàn, như Ngọc Vô Thương.

Nhưng Lâu Thiều Hàn đã quên, Cố Khuynh Thành là người, là một người có tư tưởng độc lập, sẽ không thụ bài bố của hắn, lại không tùy ý hắn đi tranh đoạt, là đơn giản có được. Có thứ đã từng sai, một khi bắt đầu, đó là cả đời, cũng không quay lại nữa.

Hiện tại, dù cho hắn quay đầu lại, Cố Khuynh Thành từ lâu đã không ở chỗ cũ nữa.

“Khuynh Thành, nàng có nguyện theo ta đi không?” Một câu nói, hao hết tất cả khí lực, Lâu Thiều Hàn nhìn chằm chằm mặt của Cố Khuynh Thành, muốn tìm cho ra một tia thần sắc quen thuộc, một lát lại phát hiện, Cố Khuynh Thành bây giờ, nhìn về phía hắn, mặt mày đều là đạm mạc, hoàn toàn không còn dáng dấp năm đó nữa.

Hắn không biết, người mà hắn nhớ năm đó, từ khi hắn từ hôn trước mặt mọi người, chết sống đều muốn ở chung với Cố Minh Nguyệt, đã nhảy lầu tự vẫn.

“Tìm chết.” Ngoại trừ hai chữ này, Cố Khuynh Thành thực sự không biết phải hình dung như thế nào với một con đường đen tối khư khư cố chấp của Lâu Thiều Hàn nữa.

Ngày hôm qua nàng cho là lời của mình đã đủ rõ ràng, ai có thể nghĩ tới tên này chẳng những không hiểu, còn làm ra nháo hôn ký như thế, trọng yếu nhất là, Mộ Quân Tà vẫn còn ở, chỉ có thể nói Lâu Thiều Hàn quả nhiên là điển hình của tìm đường chết.

Đối với một màn trước mắt này, Mộ Quân Tà thật giống như không thấy được, từ từ nhắm hai mắt thần sắc đạm nhiên, nhìn không ra tâm tình biến hóa.

Nhưng, hắn không nói bất động, không có nghĩa là hắn sẽ tùy ý nữ nhân của mình, bị người khác mang đi.

Huống chi, lấy tính tình của Cố Khuynh Thành, cũng đủ Lâu Thiều Hàn uống một bầu.

Nói cách khác, đó chính là tôn thượng đại nhân đối với mị lực của hắn, đặc biệt có tự tin, nếu như Cố Khuynh Thành thực sự khí hắn lựa chọn Lâu Thiều Hàn, vậy thì thật là mù rồi!

Bất quá, mù hắn cũng không ngại, cuốn người trở về, buộc bên người, quản thật kỹ.

Cố Khuynh Thành thật nhanh nhìn Mộ Quân Tà một mắt, chỉ thấy thần sắc hắn nhàn nhạt, hô hấp đều đặn, coi như đang ngủ, nhưng Cố Khuynh Thành biết, lúc này, hắn tuyệt đối ngủ không được, chỉ là không biết con hồ ly đen, lại đang suy nghĩ chiêu gì.

“Khuynh Thành, nàng không phải sợ, chỉ cần nàng nguyện ý, bổn vương nhất định mang nàng đi.” Lâu Thiều Hàn nhào tới, nắm tay của Cố Khuynh Thành, lời trong lời ngoài ám chỉ Cố Khuynh Thành không phải sợ Mộ Quân Tà, cũng nhắc nhở Mộ Quân Tà, hắn là thân phận Vương gia của một nước.

Dù cho Đông Ly quốc suy thoái, nhưng hắn cũng Vương gia là chân chính, phía sau đại biểu lực lượng của một quốc gia, Mộ Quân Tà cho dù cường đại hơn nữa, hắn cũng là một người, Ám Dạ thần điện sau lưng, cũng bất quá thế lực nhất phương, tự nhiên không sánh bằng lực lượng của một quốc gia.

Thế nhưng, đây hết thảy đều là Lâu Thiều Hàn phỏng đoán.

Lấy thực lực của Mộ Quân Tà, đó là một ngón tay út, có thể diệt toàn bộ Đông Ly quốc, huống chi Đông Ly quốc bất quá là một tiểu quốc phụ thuộc, cho dù Ám Dạ thần điện xuất thủ diệt Đông Ly quốc, Thanh Long quốc cũng sẽ không vì một nước phụ thuộc nho nhỏ, công nhiên cùng Ám Dạ thần điện vi địch.

Dù sao, lực lượng của Ám Dạ thần điện, thâm bất khả trắc.

Nó mặc dù không phải một quốc gia người đông, nhưng mỗi người đều là cao thủ, thật tình lấy ra nữa, tùy tùy tiện tiện nháy mắt giết một mảnh, được không?

Lâu Thiều Hàn nói như vậy, Cố Khuynh Thành thực sự sẽ cảm thấy, ót của hắn bị đá đập vào, chính là choáng váng.

“Cút! Nhìn Mộ Quân Tà một mắt, Cố Khuynh Thành trực tiếp đẩy tay của Lâu Thiều Hàn ra, nhíu mày, giơ chân lên, nhắm ngay bụng của Lâu Thiều Hàn, một cước đạp tới.

Lâu Thiều Hàn né tránh không kịp, thẳng tắp lùi mấy bước, khó khăn lắm mới dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc, “Khuynh Thành, nàng…”

“Ta cái gì ta! Ngươi còn không mau cút!” Cố Khuynh Thành mặt đen lại, nói thật, nàng xuất thủ, đã coi như là lưu mặt mũi cho Lâu Thiều Hàn, nếu là đợi Mộ Quân Tà xuất thủ, Lâu Thiều Hàn không chết cũng bị thương.

Không phải là bởi vì Cố Khuynh Thành nhẹ dạ, chẳng qua là cảm thấy bây giờ còn không phải lúc vi địch với Đông Ly quốc, liền dự định thả Lâu Thiều Hàn một lần, nhưng người này còn mù, không nhìn ra ý của nàng, chết sống chính là không đi, Cố Khuynh Thành tức giận liếc mắt, nắm khuỷu tay của Mộ Quân Tà.

“Khuynh Thành…” Thanh âm của Lâu Thiều Hàn khô khốc, trơ mắt nhìn Cố Khuynh Thành, trong lòng một trận đau nhức lan tràn.

“A”! Cố Khuynh Thành đỡ trán, cười lạnh một tiếng, dư quang liếc về Mộ Quân Tà một bên, khí không thông.

Bỗng nhiên, nàng xoay người ôm Mộ Quân Tà, ngọt ngào cười: “Phu quân đại nhân, ngươi xem tam vương gia tốt xấu cũng là nhân mô cẩu dạng, lại dẫn theo mười dặm hồng trang, ngươi xem, nếu không ta nhận lấy là được rồi.”

Hừ hừ! Cho ngươi trang, ngươi không phải là không nói, ngồi xem cuộc vui sao, ta kéo luôn người xuống nước!

Cố Khuynh Thành xấu xa cười, nhìn hơn nửa ngày náo nhiệt, tính sao, phu quân này của nàng, cũng nên xuất một chút chứ?

“Khuynh Thành, hắn…nàng không thể cùng hắn cùng một chỗ!” Không có chờ Mộ Quân Tà trả lời, Lâu Thiều Hàn liền sắc mặt trắng nhợt, ôm vai đang sưng, vội vàng mở miệng.

Mộ Quân Tà nam nhân này, quá mức thần bí, lấy thân phận Ám Dạ Ma tôn của hắn, Khuynh Thành cùng cùng một chỗ sẽ không có tương lai! Hắn đã bỏ lỡ một lần, không thể bỏ qua lần thứ hai, càng không thể mắt mở trừng trừng nhìn Khuynh Thành rơi vào hang hổ!

Lâu Thiều Hàn quý vi tam vương gia của Đông Ly quốc, từng được xem là người có thể lực cạnh tranh hoàng vị nhất, xem như là lớn lên trong các loại thủ đoạn, cũng tiếp xúc không ít sự tình người không thể dọ thám.

Tỉ như nói Ám Dạ thần điện năm năm trước bỗng nhiên quật khởi, tỉ như nói quanh năm Ám Dạ Ma tôn không lấy chân diện mục kỳ nhân.

Những chuyện ngoại nhân nói không hiểu này, hắn hiểu biết bao nhiêu, bao quát bí mật của Ám Dạ Ma tôn! Huống chi, Mộ Quân Tà ngay từ đầu lấy chân diện mục tiếp xúc Cố Khuynh Thành, hắn đã cảm thấy cổ quái, hai ngày này cũng từng phái người điều tra, tuy rằng còn chưa có kết quả, nhưng hắn tin tưởng, Mộ Quân Tà tuyệt đối không phải là một người đơn giản, Khuynh Thành cùng hắn một chỗ không phải là chuyện tốt.

“Được rồi, lời vô ích không nên quá nhiều!” Sắc mặt Cố Khuynh Thành sảo chìm, không kiên nhẫn khoát khoát tay, “Thừa dịp ta còn chưa không có thay đổi…”

*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***

“Ân, nương tử cũng nhìn trúng sính lễ cùng nam nhân này sao?” Không đợi Cố Khuynh Thành nói cho hết lời, Mộ Quân Tà vẫn không có mở ra miệng, bỗng nhiên đã mở miệng, nhưng như trước nhắm hai mắt, hình như người mới vừa nói, không phải là hắn.

Cố Khuynh Thành thảo hảo cười, ghé vào trên ngực Mộ Quân Tà, một tay ôm lấy, một tay len lén nhéo thịt mềm bên hông Mộ Quân Tà một cái, cười híp mắt nói: “Đúng vậy, không biết phu quân ngươi thấy thế nào?”

Cừ thật, chơi đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu với nàng phải không, vậy lão nương để ngươi chịu chút vị đắng!

Phải biết rằng, thịt mềm bên hông, là địa phương mẫn cảm nhất, nhất là phản ứng với đau đớn, hơn xa địa phương khác mười lần, nhưng quái nhân Mộ Quân Tà này, có kết cấu không giống với người bình thường.

Chỉ thấy vẻ mặt hắn đạm nhiên, mặt mày càng đẹp muốn chết, đến một chút xíu biến sắc cũng không có, đủ thấy hắn thật tình là khác bình thường!

Cố Khuynh Thành thấy thế, giận dữ buông lỏng ra, liếc về cằm của Mộ Quân Tà, há miệng ra, cắn một ngụm, rất cố sức nhưng không đến mức rách da, ngạnh sinh sinh lưu lại hai hàng dấu răng hoàn chỉnh trên cằm tinh xảo của hắn.

“Cắn đủ rồi sao, không cắn nhiều thêm chút nữa?” Mộ Quân Tà như trước, nhàn nhạt không có một tia biểu tình, hình như Cố Khuynh Thành cắn thịt của người khác, không quan hệ với hắn vậy, lại còn có lòng thanh thản chế nhạo, thật tình không phải người!

Ngươi gặp qua người, bị cắn nặng như vậy, còn không có phản ứng chưa?

Tống thượng thuật, tôn thượng đại nhân thật không phải là người, giám định hoàn tất!

Cố Khuynh Thành vuốt cằm của mình, gật đầu, tuyệt đối là như vậy, tôn thượng đại nhân tuyệt đối không phải người, hắn là sói đói biết ăn thịt người!

Khụ khụ, trong lòng Cố Khuynh Thành Mộ Quân Tà đã bay lên đến trình độ sói đói, quay đầu, nhàn nhạt liếc nhìn Lâu Thiều Hàn trong ngốc lăng, mạn điều tư lý nói: “Nếu nương tử coi trọng hắn, vậy vi phu tự nhiên không thể đả thương người trong lòng của nương tử. Ảnh Nhất, mang tam vương gia đi ra ngoài, đưa đến Di Hồng lâu làm thanh quan.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.