Phế Thổ Và An Nghỉ

Chương 7: 7: Tác Dụng Của Người Ngoại Lai




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Phản Phái Nhị Tỷ (vampire_j)

Biên tập: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)

Để đáp lễ lại chỗ dược phẩm, Phế Thổ phổ cập cho An Nghỉ không ít kiến thức về súng ống, An Nghỉ đã không còn có thể thỏa mãn với đồng đồ cũ kỹ trên tay nữa.

Cậu nhớ lại lúc Phế Thổ đại chiến với quái vật biến dị, dường như vô cùng ưu ái hai khẩu súng năng lượng, hơn nữa dáng vẻ của hắn khi sử dụng chúng...!Thật sự là...!khiến người ta huyết mạch sôi trào, tựa như súng đạn sinh ra là để tận tình hưởng thụ như vậy, mà bị bỏ lại trong kho đối với chúng chính là sự lãng phí và xúc phạm tận cùng.

An Nghỉ hạ quyết tâm phải tự nâng cao kỹ năng chiến đấu của bản thân —— vốn dĩ cậu chưa bao giờ có suy nghĩ này.

Thành viên không phải chiến sĩ không có thời gian tiếp nhận huấn luyện, nhưng cũng như vô số những cậu trai khác sau giờ tắt đèn lặng lẽ chống đẩy cạnh giường, An Nghỉ cũng muốn thay đổi một chút gì đó.

Để khi lớn lên sẽ cao hơn một chút, luyện tập cho cường tráng hơn một chút, giống như...!giống như Phế Thổ vậy.

An Nghỉ mất hai ngày dọn dẹp sạch sẽ phòng huấn luyện thể năng ở tầng 12, Phế Thổ có vẻ cũng rất thích nơi này —— dù ngoài mặt hắn không nói gì, nhưng lại xuất hiện ở tầng 12 thường xuyên hơn.

Chuyện phiếm bình thường chỉ có hai mươi phút cũng đột nhiên tăng lên vì bao gồm cả một tiếng rưỡi huấn luyện.

An Nghỉ hơi lo lắng về vết thương của hắn, nhưng tạ hắn nâng vẫn cứ là nặng gấp ba lần so với cậu.

Đầu tiên hắn sẽ vận động xương cốt một chút, gọi là "làm nóng người", sau đó thì tập tạ, hôm khác thì chống đẩy hoặc plank các kiểu, cuối cùng hắn sẽ chạy nâng cao gối tại chỗ mười lăm phút, sau đó chạy theo đường chéo khắp phòng cho đến khi mồ hôi chảy đầm đìa.

An Nghỉ cũng học chạy theo hắn —— phải liên tục co thắt cơ bụng để tăng tốc và đột ngột dừng lại, mới được vài vòng cậu đã nằm liệt ra sàn.

Phế Thổ ngại cậu cản trở, nhẹ nhàng đá đá cẳng chân cậu.

An Nghỉ ôm tay lăn hai vòng, đổi sang một góc khác không chướng mắt tiếp tục nằm liệt ra, nhìn Phế Thổ vận động.

Phế Thổ cởi áo trên —— băng cầm máu trên eo hắn đã được tháo xuống toàn bộ, trên sườn eo kiện mỹ với vân da rõ ràng hiện ra một vết thương đã khép miệng thâm đen, giống như da thịt bị thiêu cháy, co rúm lại, là vết thương điển hình do nhiễm độc phóng xạ, bề ngoài xấu xí dữ tợn phá hỏng mỹ cảnh cơ thể đẹp đẽ.

Nhìn lên trên, bộ ngực rắn chắc theo cử động của hai tay hắn mà gồ lên, mồ hôi trượt dọc theo một đường cung hoàn hảo trên bề mặt da, phản xạ ánh đèn vừa lấp lánh vừa gợi cảm.

Cánh tay hắn vô cùng cường tráng, chẳng trách có thể nhẹ nhàng nâng cả một cái giá sắt lên như vậy, đến cả đường cong trên tay cũng cân xứng tuyệt đẹp, trên cổ tay có đoạn khớp xương nổi lên cực kỳ hút mắt.

Phế Thổ kết thúc phần đầu huấn luyện, khom lưng buông dụng cụ xuống quay người đi.

An Nghỉ đang nằm nhoài trên sàn ngắm trần lại đổi tư thế để tiếp tục thưởng thức —— lưng của hắn cũng đẹp, giữa hai khối cơ xô[1] là khe rãnh rất sâu, quần bị cặp mông no đủ căng chặt, lúc hắn vừa nâng tạ vừa squat lộ ra một khung cảnh bổ mắt tới cực điểm, nước miếng An Nghỉ rớt ầm ầm.

[1] Cơ xô

Phế Thổ hoàn tất vận động, nhặt bình nước lên tu hai ngụm, rũ mắt nhìn An Nghỉ.

Thiếu niên không che giấu cũng không biết sợ hãi thản nhiên đối mắt lại với hắn —— dường như còn có chút mờ mịt, lại có chút linh động, cậu gối tay sau đầu, lộ ra một khoảng bụng, mũi chân nhàn nhã đong đưa.

Phế Thổ dời mắt đi, lại uống thêm một ngụm nước, vặn chặt nắp bình, vắt áo lên vai.

An Nghỉ mở miệng hỏi: "Anh phải về rồi à?"

Phế Thổ "Ừm" một tiếng, An Nghỉ lại nói: "Vết thương trên eo anh khôi phục chậm quá, tôi mới chế ra một loại thuốc giải độc mới, anh có muốn thử không?"

Phế Thổ qua loa mặc áo vào, thấp giọng nói "Được".

Lúc này ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng động, hai người đều sửng sốt, An Nghỉ từ trên mặt đất nhảy dựng lên bò đến cạnh cửa —— có tiếng bước chân của ít nhất hai người vọng lại.

May mà những người đó chỉ dừng lại ở phòng đầu tiên —— Giọng nói của ông chú Oneear vọng đến, hình như ông đang mở khóa căn phòng bỏ trống đầu hành lang: "Chỗ này là được, quét dọn lại cho sạch sẽ."

Tiếp theo là một giọng nói khác —— là Froy ở nhà ăn số 2: "Vâng, chú đã nói với Điền An và Hồng Trà chưa?"

An Nghỉ dựng thẳng hai tai, hé cửa ra một khe nhỏ để nghe rõ hơn.

Phế Thổ liếc mắt nhìn cậu một cái, nhưng cũng không nói gì.

Âm thanh nói chuyện giữa hai người càng trở nên rõ ràng: "Vẫn chưa, nhưng Hồng Trà đại khái đã biết."

Froy hỏi: "Em ấy nói sao?"

Oneear: "Không có gì đặc biệt, nó tự hiểu được, giống như cô vậy, tiếp thu rất nhanh."

Froy thở dài: "Nhưng bọn cháu đều lớn tuổi rồi, còn Điền An chỉ vừa mới thành niên."

Oneear nói: "Là đã thành niên, ở trạm tị nạn này đã đến tuổi thì phải được tính rồi..."

An Nghỉ nghe không hiểu ra sao, muốn dùng giọng mũi thử hỏi Phế Thổ —— vừa mới nhả ra một chữ đã bị bịt miệng.

"Vậy...!còn cái người từ bên ngoài đến kia, chú đã nói với anh ta chưa?" Froy lại hỏi, An Nghỉ ngưng ngọ nguậy, lỗ tai dựng lên thẳng đứng.

Oneear: "Chưa, nhưng mạng của hắn là do chúng ta cứu, yêu cầu hai năm với một ít t*ng trùng của hắn cũng không phải chuyện gì quá đáng."

Hai năm, t*ng trùng?

An Nghỉ ngây dại —— cậu hiểu rồi.

Thì ra là như vậy, câu hỏi vẫn luôn thắc mắc rốt cuộc đã có lời giải đáp! Một người bên ngoài được phá lệ cứu sống, không phải vì để thăm dò Phế Thổ trong tương lai, cũng không phải sẽ ở lại trạm tị nạn làm việc cùng cậu, mà là để tạo ra một nguồn gien ngoại lai, pha loãng huyết thống trong trạm.

An Nghỉ biết "Cách ly sinh sản" là gì, để đề phòng lai giống hỗn tạp, nam nữ được chỉ định làm tài nguyên sinh dục sẽ bị ngăn cách trong một khu vực riêng không được tiếp xúc với người ngoài, cho đến khi mang thai.

Không, hẳn là đến khi mang thai, sinh sản, lại mang thai, đến khi nào trạm tị nạn có đủ nhiều sinh mệnh mới.

Điền An, Hồng Trà và Froy đều có cùng một mẹ, dù có phân biệt quan hệ với những người đàn ông khác nhau cũng thuần túy là lãng phí tài nguyên, còn không bằng ủy thác cho một kẻ hoàn toàn xa lạ từ bên ngoài, chọn một con ngựa giống lấy đi nguồn gien tốt đẹp.

Chân tay An Nghỉ mềm nhũn, cả người treo trên cánh tay Phế Thổ, bị kéo trở lại trong phòng.

Phế Thổ đóng cửa lại.

Hai người ngồi trên sàn không nói gì, độ ấm trong không khí do vừa vận động mạnh lúc trước bỗng chốc tiêu tan.

Oneear và Froy dường như đã xem xét xong, tiếng bước chân xa dần.

Phế Thổ có chút buồn bực dùng mũi chân cọ cọ mặt tường xám xịt, quay đầu lại muốn nói gì đó, bỗng dưng hết hồn.

"Cậu khóc cái gì?" Phế Thổ giật mình hỏi.

Không hỏi thì thôi, vừa hỏi đến An Nghỉ giống như bị kích thích mà mở miệng khóc to lên.

Cậu cảm thấy bản thân như đang mắc kẹt trong một cái hố đổ đầy xi măng, không khí trong dạ dày đều bị rút sạch.

Cậu thấy tủi thân vô cùng, đau đớn đến mức trời đất đều quay cuồng, cõi lòng chua xót.

Phế Thổ có chút chấn động, lại hỏi thêm lần nữa: "Rốt cuộc là khóc cái gì?"

"Chẳng lẽ anh, anh không thấy buồn sao?" An Nghỉ nấc lên một tiếng: "Bọn họ, bọn họ muốn nhốt anh lại, làm, làm một cái máy sinh sản, hức..."

Vậy mới nói...!Phế Thổ bất đắc dĩ: "Vậy thì cậu khóc cái gì?"

An Nghỉ cao giọng: "Tôi! Tôi không muốn thấy anh bị lợi dụng như vậy!"

Phế Thổ ngồi xổm xuống trước mặt An Nghỉ, khuỷu tay chống trên đầu gối, nhướn mày nhìn cậu: "Vậy chị cậu thì sao, cô ta làm công cụ sinh sản thì được?"

An Nghỉ bị nghẹn lại, phản bác nói: "Không phải, tôi cũng đau lòng."

Điền An và Froy đều tiếp thu giáo dục ở trạm tị nạn mà lớn lên, từ nhỏ bọn họ đã ý thức được bản thân là phái nữ trong trạm —— không, phải nói là phái nữ trong cái thời đại hoang tàn này, luôn có một ít trách nhiệm và số mệnh không thể trốn tránh, chỉ là khi đó còn nhỏ, vẫn luôn cảm thấy tương lai là vô hạn xa xôi.

Lớn lên rồi thì đều chỉ là chuyện trong nháy mắt.

"Đến cùng...!cậu vẫn cảm thấy phái nữ làm tài nguyên sinh sản, thì nên nhận lấy trách nhiệm đó?" Phế Thổ tức cười nhìn cậu.

An Nghỉ cẩn thận tự hỏi lại, sau đó mới chậm rãi lắc đầu.

Không phải phái nữ, là tất cả mọi người.

Chỉ là...!Chỉ là Phế Thổ vốn dĩ không phải người trong trạm, cậu còn cho rằng số mệnh của hắn sẽ khác đi.

Là một cá thể nào đó đủ khả năng rời khỏi, có thể trốn thoát, có thể tự do.

Phế Thổ bị buộc lên xiềng xích, là cảnh tượng cậu không cách nào tiếp thu được.

Trầm mặc trong chốc lát, giọng nói của Phế Thổ bỗng vang lên: "Thật ra tôi đã sớm biết."

"Cái gì?" An Nghỉ đột ngột ngẩng đầu, cơ bắp sau gáy bị kéo căng, nhưng cậu không quan tâm: "Anh đã sớm biết?"

"Phải, đoán được." Phế Thổ nói, rồi bỗng lộ ra một nụ cười có chút xảo trá —— đây là lần đầu tiên cậu thấy hắn cười: "Không thì cậu nghĩ, tại sao vết thương của tôi lại lành lâu như vậy?"

An Nghỉ ngốc nghếch chớp chớp mắt, mới lắp bắp nói: "Anh, anh cố ý, cố ý."

Phế Thổ gật đầu.

An Nghỉ tựa như một cậu học sinh đã biết được đáp án chính xác, hấp tấp muốn giành nói trước: "Bởi vì trong cơ thể vẫn còn tàn lưu phóng xạ nên họ không dám đưa anh đi làm người nhân giống, vậy nên anh cố ý không cho vết thương lành lại, đống thuốc lấy ở chỗ tôi cũng chưa từng dùng qua!"

Phế Thổ lại gật đầu.

An Nghỉ sửng sốt trong chốc lát, chưa kịp vui vẻ hai tai đã rũ xuống, suy sụp nói: "Nhưng mà, thương thế rồi một ngày nào đó cũng phải lành."

Có thể kéo dài bao lâu đây.

Nhìn vẻ mặt thản nhiên vẫn luôn không đổi của Phế Thổ, An Nghỉ rốt cuộc cảm thấy tức giận: "Nếu như vậy vận mệnh sau này của anh sẽ bị thay đổi.

Chẳng lẽ anh không nghĩ tới chuyện rời khỏi nơi này, trở lại mặt đất tự do sinh hoạt sao? Sao anh vẫn có thể ra vẻ thản nhiên như không vậy chứ!"

Phế Thổ bình tĩnh hỏi lại: "Thế nên, rốt cuộc là cậu đang nóng nảy chuyện gì?"

An Nghỉ khẽ nhếch miệng, khụt khịt mũi, cũng không tìm được từ ngữ chính xác.

Giọng nói điềm tĩnh của Phế Thổ hoàn toàn đối lập với vẻ tức giận của cậu: "Không muốn nhìn thấy tôi lên giường với người khác sao?"

An Nghỉ vì ngữ khí mờ ám của hắn mà hít thật sâu, lần đầu tiên cảm thấy bản thân mất đi năng lực nhìn thẳng vào người khác, đầu óc tê dại mà nói: "Không phải, ý của tôi là..."

"Ý cậu là gì?" Phế Thổ chống đầu gối xuống sàn, hai tay đè bên sườn cậu.

Uy áp khiến An Nghỉ không thể không ngửa người ra sau, trơ mắt nhìn Phế Thổ quỳ gối phủ lên người cậu.

Phế Thổ chặn lại một phần ánh sáng, trong mắt hắn hiện ra ảnh ngược kinh hãi của chính cậu.

An Nghỉ mờ mịt mà mở to mắt: "Ý của tôi, tôi cũng không biết..."

Phế Thổ lại cười, chỉ qua mấy phút ngắn ngủi, hắn đã cười đến hai lần: "Cậu không biết? Nhưng tôi thì biết, từ lần đầu tiên gặp cậu tôi đã biết, ánh mắt cậu nhìn tôi, không có lúc nào là không tỏ rõ ý nghĩ của cậu."

Hắn hạ thân xuống, tựa như đang làm một động tác chống đẩy đơn giản, đổi thành chống một bên khuỷu tay xuống đất.

An Nghỉ liều mạng co rúm về sau, cái ót dán xuống sàn.

Tay phải hắn chạm đến sau gáy An Nghỉ, ngón cái xẹt qua cạnh cằm cậu, khiến cậu ngửa mặt lên đón nhận một nụ hôn.

Hắn mút lấy bờ môi An Nghỉ, đầu lưỡi hai người thoáng chạm qua nhau, sau đó liền rời đi.

Hắn nói: "Tôi biết rất rõ ý của em là gì."

=============

#Tác giả

An Nghỉ: Mình muốn tặng anh ấy một bông hoa nhỏ để bày tỏ tâm ý

Phế Thổ: *cởi quần*

-

#Bình luận trên Trường Bội

Ngoài đời thì đây chính là fuckboy độc hại dụ dỗ trẻ vị thành niên, các bé ngoan hay lập tức báo cảnh sát nha.

> Tác giả: Ngày xã hội khôi phục pháp trị cũng chính là ngày Phế Thổ bị bế lên phường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.