Phế Thổ Và An Nghỉ

Chương 29: 29: Tam Phiên Ngũ Thị




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kỳ Uy —— cũng chính là tên của thanh niên tóc bạc kia, mang cho An Nghỉ một bộ áo bảo hộ, số đo hơi lớn, An Nghỉ giơ tay lên thật cao mới miễn cưỡng lộ ra đầu ngón tay.

Cậu khập khiễng nhặt ba lô và súng ống các thứ, vác hết lên người.

Kỳ Uy không nỡ nhìn, đổi cho cậu một khẩu súng máy thân dài làm gậy chống, sau đó lại xé một dải băng làm lạnh, ngồi xổm xuống quấn lên cổ chân cậu.

“Shh —— Lạnh quá!” An Nghỉ nhe răng trợn mắt.

Kỳ Uy cười cười: “Đợi một chút sẽ hết đau, sau 48 giờ mới có thể chườm nóng.”

Lúc này hai gã tiền thưởng thợ săn khác không nói một lời đến cạnh Phế Thổ, một người xốc nách một người khiêng chân, ném hắn vào một cái cáng gấp[1] đơn giản.

Chất lượng thứ đó nhìn có vẻ không ổn lắm, giống như chỉ cần không chú ý một chút là sẽ để lọt người xuống ngay.

Phế Thổ mất ý thức bị khiêng tới khiêng lui, khuôn mặt trắng bệch của hắn được chùm lên mặt nạ dưỡng khí.

An Nghỉ nhìn theo trong chốc lát, cũng kéo mũ choàng.

[1] Cáng gấp

Đây là lần đầu tiên An Nghỉ đồng hành cùng người khác ngoài Phế Thổ.

Cậu lê bước trên mặt cát, chân cao chân thấp, mới xuất phát được mười phút đã bị tụt lại phía sau, may mà Kỳ Uy quay đầu lại tìm, cả đoàn người đành dừng lại chờ dưới ánh mặt trời chói chang.

An Nghỉ có chút ngượng ngùng, chỉ đàng cố gắng bước nhanh hơn.

Nửa giờ sau, thủ lĩnh bước nhanh qua lột hết đống đồ vác trên người An Nghỉ, chuyển qua treo trên người mình.

An Nghỉ kiệt sức mỉm cười với hắn.

Một giờ sau, Kỳ Uy khiêng luôn An Nghỉ lên lưng mình.

An Nghỉ đỏ bừng mặt, không biết là xấu hổ vì kéo chân người khác, hay là bị phơi nắng quá nhiều.

Cậu nằm sấp trên lưng Kỳ Uy, cả buổi mới mở miệng nói: “Thật ra ngày thường em cũng không đi nhanh hơn bây giờ bao nhiêu.”

Kỳ Uy không hiểu, hơi nghiêng đầu.

An Nghỉ lại nói: “Nếu không có em có lẽ Phế Thổ đã sớm tới Suhmati.”

Kỳ Uy nghe hiểu, biết An Nghỉ nhớ tới lần trước khi hai bên chia tay —— lúc ấy Kỳ Uy đề cử với Phế Thổ đồng hành cùng một người lữ hành khác đang nghỉ ngơi trong trạm, Phế Thổ nói mình mang theo một cái đuôi nhỏ, uyển chuyển từ chối.

Kỳ Uy an ủi nói: “Không đâu, nếu không có cậu thì bây giờ anh ta đã chết trong sơn động rồi.”

An Nghỉ lắc lắc đầu, thấp giọng tự nói: “Nếu không có em thì anh ấy đã không gặp phải loại chuyện này.”

Lữ đoàn không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng ngay trước khi mặt trời lặn đến được cửa chợ Phiên thành.

An Nghỉ nghe thấy tiếng người ồn ào mới mơ mơ màng màng tỉnh lại trên lưng Kỳ Uy, thình lình phát hiện trước mắt là từng hàng hộp sắt hình thù khác nhau, cao thấp nhấp nhô trải dài không thấy điểm cuối, trên đỉnh trải một tấm pin thu năng lượng mặt trời lớn.

Những ống thép nối với nhau tạo thành thang thoát hiểm, đan xen với những tấm biển quảng cáo.

Khoảng cách giữa mỗi tòa vô cùng gần.

Tầng dưới là mái che bằng hợp kim nối đuôi không dứt, dưới ánh chiều tà rọi xuống phản chiếu thành từng quầng sáng mờ ảo.

Quy mô khu chợ Phiên thành so với La thành còn lớn hơn gấp mấy lần!

An Nghỉ chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, mặt dại ra, ngơ ngẩn há miệng.

Mãi đến khi Kỳ Uy vỗ vỗ chân, cậu mới như bừng tỉnh mà leo xuống.

Cậu thử đứng dậy, mắt cá chân vẫn rất đau.

Thủ vệ đẩy mở cánh cửa cao năm mét phủ kín lưới điện từ bên trong, lần lượt kiểm tra từng người.

Chỉ là tới lượt Phế Thổ, đối phương vạch áo hắn ra cúi đầu nhìn, nói: “Người này không được, nhiễm phóng xạ ra bệnh viện đằng sau.”

Nơi này còn có bệnh viện? An Nghỉ dựng thẳng tai, nhưng sắc mặt mấy người khác đều không tốt được như thế, quay đầu lại nhìn cậu.

An Nghỉ mờ mịt hỏi: “Sao vậy? Chúng ta đến bệnh viện thôi.”

Biết không còn cách nào khác, thủ lĩnh nói: “Những người khác vào trước đi, Kỳ Uy với tôi đến bệnh viện.”

Vì thế hai người lại nâng Phế Thổ lên vòng quanh hàng rào điện, An Nghỉ theo sau —— quả nhiên, đi chưa đến 50 mét, An Nghỉ đã thấy một hàng những căn phòng thấp bé, nhìn qua có vẻ là mấy cái container ghép lại, nhưng chỉ cao tầm một nửa container bình thường, đoán chừng nửa còn lại đều chôn dưới đất.

An Nghỉ tới trước cửa, vén mở mảnh vải che, lập tức bị bị mùi vị bên trong xông vào khoang mũi, bổ nhào qua một bên nôn khan.

Bên trong “bệnh viện” toàn bộ đều là người mang vết thương phóng xạ, mùi máu, thối rữa, thuốc thang và độc tố phóng xạ trộn lẫn vào nhau, hòa cùng sóng nhiệt hấp hơi cả một ngày dài nháy mắt ập tới.

Kỳ Uy có chút lo lắng nhìn An Nghỉ, giải thích: “Hết cách rồi, không thể mạo hiểm mang người có nguy cơ biến dị vào chợ, nên gom lại ở đây.”

An Nghỉ chịu đựng vị chua dâng lên trong cổ họng, gật gật đầu, hít một hơi thật sâu đứng thẳng người, dáng vẻ như sắp anh dũng hy sinh.

Cậu lại một lần nữa đẩy mành rèm ra, bên trong vẫn là cảnh tượng như địa ngục sống, khắp nơi đều có người rên rỉ hoặc la hét, tựa như một trại tù binh sau khi bị bắn phá.

Đám người An Nghỉ tìm một chỗ trống gần lỗ thông gió, chuyển Phế Thổ từ cáng đơn qua ván giường trơ trọi.

Đúng lúc này, từ một góc nào đó bỗng vang lên tiếng hét kinh hãi.

An Nghỉ hoảng sợ, vội quay đầu lại —— chỉ thấy một đám người đã xông tới, lần lượt đè lại tay chân của kẻ đang kêu gào thảm thiết kia, một người khác dẫm lên ván giường, từ phía trên nổ một phát đạn bắn vỡ đầu hắn.

Máu tươi văng tung tóe khắp nơi, bắn lên mặt và cổ những người đứng xung quanh.

Họ vô cảm buông kẻ vừa mới biến dị đã bị hành quyết ra, một lát sau, “bảo an” của khu chợ tiến vào mang thi thể đi.

An Nghỉ nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, sau lưng tê dại, một lúc sau mới hỏi: “Bọn họ mang… mang thi thể đi làm gì?”

Kỳ Uy mím môi, chỉ mơ hồ nói: “Làm nhiên liệu, phát điện.”

An Nghỉ bụm miệng, cổ họng lại căng lên, dạ dày quặn thắt, nhưng cậu vẫn không cưỡng lại được mà nhìn về phía góc đằng đó.

Kỳ Uy lại nói: “Đừng đi xem, trên người có vết thương hở mà bị máu của người biến dị bắn lên cũng có thể cảm nhiễm, mặc dù tỷ lệ rất thấp.”

An Nghỉ trợn mắt, khe khẽ dịch sát lại phía hai người bọn họ.

Nhưng sau đó cảm nhận được ánh mắt của vị thủ lĩnh phía sau mặt nạ bảo hộ, An Nghỉ lại dịch trở về.

Cậu ngập ngừng nói: “Tạm thời vẫn chưa có tiền cho mấy anh…”

Tuyệt kỹ tất sát bằng ánh mắt hiển nhiên không có tác dụng với người này, đối phương vẫn âm trầm nhìn cậu chằm chằm.

An Nghỉ chỉ đành hắng giọng, nghiêm túc bày ra vẻ mặt tiếc tiền nói: “Nhiệm vụ tôi giao là hộ tống chúng tôi đến khu chợ Phiên thành, nhưng giờ còn chưa vào được chợ mà.

Nhiệm vụ chưa hoàn thành nên chưa giao tiền công được.”

Thủ lĩnh thở dài, tháo mũ bảo hộ xuống, lộ ra một khuôn mặt trẻ tuổi bất ngờ, nói: “Biết rồi, sáng mai đi với Kỳ Uy vào chợ tìm người liên lạc của hai cậu, tìm được rồi thì tính là đã giao hàng, sau đó… không phải chuyện của bọn tôi nữa.”

Thấy An Nghỉ không đáp lời, thủ lĩnh hơi nhíu mày, hỏi: “Có ý kiến gì không?”

An Nghỉ kịp thời phản ứng, vội giả bộ vừa rồi không hề ngẩn người, lắc đầu nói: “Ừm, không có không có.”

Ban đêm, vùng đất trống chỉ còn tiếng gió, khu chợ cũng chìm trong tĩnh mịch, nhưng “phòng bệnh” này vẫn không được ngơi nghỉ.

Từ xưa đã vậy, dường như sau khi mặt trời lặn mọi đau đớn đều sẽ trở nên rõ ràng hơn.

Trong bóng tối không ngừng có người ho khan và rên rỉ, cũng với tiếng ván giường cọt kẹt lay động.

Lần đầu tiên An Nghỉ cảm thấy ánh đèn khẩn cấp[2] leo lắt như vậy, và màn đêm sâu thẳm đến thế.

[2] Đèn khẩn cấp

Về khuya, Phế Thổ bắt đầu phát sốt.

Mí mắt An Nghỉ đánh nhau, mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện Phế Thổ đang cau mày, vẻ mặt vô cùng đau đớn, khuôn mặt lúc trước còn tái nhợt giờ đã đỏ ửng.

Miệng hắn lẩm bẩm gì đó không rõ ràng, An Nghỉ dùng mu bàn tay dán lên trán hắn, cuống đến phát khóc.

Bỗng nhiên, giường bên cạnh có người nhắc nhở: “Phát sốt rồi, tìm ít nước đi.”

An Nghỉ liên tục gật đầu: “Có nước.”

Cậu đút cho Phế Thổ một lượt thuốc giảm nhiệt và thuốc hạ sốt, thấm ướt mấy lớp băng gạc đắp lên trán hắn.

Khí lạnh này có lẽ đã trấn an Phế Thổ, hắn dần dần bình tĩnh lại.

An Nghỉ chưa từng thấy dáng vẻ này của hắn.

Phế Thổ luôn bình tĩnh, mạnh mẽ và vô địch, bất kể biến cố ra sao hắn đều có thể nhanh chóng tìm được cách giải quyết, giống như chỉ cần có hắn mọi thứ đều sẽ trở nên dễ dàng.

Vậy mà giờ phút này, hắn lại yếu ớt và bất lực đến thế, giống như mọi sinh mệnh nhỏ bé khác giữa vùng đất bao la này vậy.

Trong lòng An Nghỉ chua xót, bỗng nhiên lại lóe lên một chút cảm giác an ủi kỳ lạ —— cậu nghĩ, không có mình, khi Phế Thổ bị thương sẽ phải một mình vượt qua giống như những người khác trong phòng bệnh này, không có ai đắp khăn hạ nhiệt lên trán hắn, cũng không có ai thức trông hắn cả đêm, lại càng không có ai bảo vệ hắn toàn thây khi hắn biến dị.

Lại qua hơn một giờ, Phế Thổ mông lung mở mắt ra, nhưng ý thức vẫn mơ hồ.

An Nghỉ dùng nước thấm mềm lương khô đút cho hắn ăn, chỉ là hắn ăn được rất ít, nôn ra lại nhiều, cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Không khí oi bức rất nhanh đã vắt khô băng gạc ướt nước.

3 giờ sáng, An Nghỉ đổi băng cho hắn một lần, rốt cuộc gục đầu sang một bên, ngủ mất.

An Nghỉ bị Kỳ Uy lay tỉnh.

Cậu mở mắt, phát hiện mặt trời đã lên cao, vị thủ lĩnh trẻ tuổi kia cũng có mặt, đang dùng ánh mắt không đồng tình mà nhìn cậu, giống như im lặng phê bình cậu chăm sóc cho bệnh nhân mà lại ngủ quên.

Bệnh nhân? An Nghỉ giật mình: “Phế Thổ!”

Ngay sau đó cậu phát hiện, Phế Thổ đang tựa trên giường bệnh dùng khuôn mặt vô cảm nhìn mình.

An Nghỉ mừng rỡ kêu lên: “Anh tỉnh rồi!”

Phế Thổ có chút bất đắc dĩ: “Từ hai tiếng trước.”

An Nghỉ vui phát điên, tay chân vụng về thử sờ trán hắn —— độ ấm hoàn toàn bình thường, lại xốc vạt áo trước của hắn lên xem, nhìn qua chốc lát rồi nói: “Nên đổi băng gạc rồi.”

Phế Thổ thử chống thân dậy phối hợp với cậu, nhưng như vẫn đau đến nhe răng.

Lúc gỡ băng ra, lớp vải cuối cùng vì dính máu đông nên dính chặt lên trên miệng vết thương.

An Nghỉ không khỏi nhíu mày.

Phế Thổ thấy cậu do dự, tự mình đưa tay kéo ra.

An Nghỉ la lên: “Không được nhúc nhích!”

Phạm vi năm giường xung quanh đều xoay mặt ngó qua.

Phế Thổ bị la cho cứng đờ tay giữa không trung.

An Nghỉ dùng nước thuốc hạ nhiệt tẩm ướt băng gạc, cẩn thận chờ nó mềm ra mới gỡ từng chút xuống.

Tháo xong băng rồi, Kỳ Uy và thủ lĩnh bước đến nhìn trước ngực Phế Thổ, sau đó lại thoáng liếc nhìn nhau.

An Nghỉ ngây ngô hỏi: “Sao vậy?”

Kỳ Uy xuýt xoa nói: “Cái năng lực phục hồi nghịch thiên gì thế này.”

An Nghỉ cũng thò đầu lại gần xem xét —— ba vết thương dữ tợn do bị cào rách vừa sâu vừa lớn, lộ ra bên trong huyết nhục đỏ tươi, quanh miệng vết thương vẫn tím đen như cũ, nhưng độc tố cũng không khuếch tán rộng hơn, tình trạng viêm cũng thuyên giảm không ít, không có dịch mủ chảy ra.

An Nghỉ ngơ ngác hỏi: “Như vậy tính là hồi phục nhanh hả?”

Thủ lĩnh buông tay nói: “Cậu ta còn sống, thế chưa đủ nhanh à?”

An Nghỉ không để ý tới hắn ta, thay cuộn băng cuối cùng cho Phế Thổ.

Lúc cậu cúi đầu, Phế Thổ có thể thấy vùng cổ và cánh tay cậu lộ ra —— lớp biểu bì khô trắng trên bề mặt đã bong đi, để lộ một mảng da non hồng nhạt bên dưới.

Phế Thổ thổi nhẹ một cái, quả nhiên thấy An Nghỉ đau đến rụt cổ lại.

Cậu có chút kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện Phế Thổ đang trêu mình, lông mày dựng thẳng, khóe miệng hơi nhếch lên, dáng vẻ như muốn tính sổ với hắn.

Kỳ Uy ở bên cạnh không khỏi bật cười —— Lần đầu bọn họ gặp nhau, An Nghỉ mở to đôi mắt như thiếu nữ, nhìn cái gì cũng đều mang theo vẻ sợ hãi và mờ mịt.

Hiện tại, tuy tóc cậu vẫn dài, da vẫn trắng, nhưng quả thực đã thay đổi rất nhiều.

Thế là cậu ta phát biểu cảm nghĩ luôn như vậy.

Phế Thổ tỏ vẻ bất lực, ngửa đầu nhìn trần nhà: “Đúng thế, tính tình cũng càng lúc càng khó chiều, hung dữ thật sự.”

Kỳ Uy cười hỏi: “Thế còn súp dinh dưỡng? Có còn thích không?”

Phế Thổ thu hồi tầm mắt, khẽ nhếch miệng cười, hất cằm nói: “An Nghỉ, cho cậu ta biết đi.”

An Nghỉ học theo điệu bộ của Phế Thổ: “Súp dinh dưỡng là rác rưởi!”

Kỳ Uy cười ha ha: “Hiểu rồi.”

Vết thương ở chân Phế Thổ chưa lành, chỉ đành dùng miệng hướng dẫn An Nghỉ cách tìm người bạn của mình.

An Nghỉ lơ đãng nghe, sau đó gật gật đầu, đứng thẳng dậy duỗi eo, lại vặn vẹo hoạt động khớp xương một lượt.

Cậu đeo khẩu trang, chỉ vị thủ lĩnh đang khoanh tay đứng cách đó không xa: “Bọn em đi một chút rồi về, anh ta sẽ ở lại trông anh.”

Thủ lĩnh: “?”

Kỳ Uy cõng An Nghỉ thuận lợi tiến vào chợ, hai người đi dọc theo bảng chỉ dẫn tới khu C.

Kỳ Uy vừa đi vừa giới thiệu: “Hầu hết khu C đều là gian hàng bán thiết bị chữa bệnh, sau này cậu cũng có thể tới đây bổ sung thuốc thang, có điều… trước đó nhớ hỏi thăm giá mấy chỗ, không lại bị lừa.” Nghĩ nghĩ, cậu ta bổ sung: “Như cậu thật sự rất dễ bị lừa.”

An Nghỉ không để ý ẩn ý trong lời cậu ta, bám lên bả vai cậu ta vươn đầu nhìn xung quanh, đột nhiên kêu lên: “Ở kia!”

An Nghỉ dẫn Kỳ Uy rẽ trái quẹo phải, cuối cùng dừng lại trước một nơi căng bạt đỏ tươi: “Là chỗ này!”

“Khoan đã.” Kỳ Uy chợt phanh gấp, há miệng nhìn tấm bạt đỏ in hai chữ PH viết hoa, không thể tin được hỏi: “Người các cậu muốn tìm, là Ian Feng?”

Cậu ta vừa hô khỏi miệng, người đàn ông đứng dưới mái hiện, sau lưng bày đầy các loại dược phẩm và tâm lọc hô hấp, cũng nhìn qua.

An Nghỉ đối diện với đôi mắt màu xám kia, hơi giương miệng: “A… Hình như đúng là cái tên này.”

Người đó còn chưa kịp mở miệng, Kỳ Uy đã kêu lên: “Lạy Chúa! Thánh thủ Ian Feng! Đại sư trị liệu Ian Feng! Bác sĩ level max Ian Feng! Thiên sứ sáu cánh[3]…”

[3] Seraph (số nhiều Seraphim).

Trong tiếng Do Thái, Seraphim là phẩm cao nhất trong chín phẩm thiên thần – theo phẩm trật đi lên.

(Đọc thêm)

Một tràng biệt hiệu khoa trương khiến Ian Feng dở khóc dở cười.

An Nghỉ ngơ ngác nhìn qua lại hai bên.

Ian thân thiện cười hỏi: “Tìm tôi à?”

An Nghỉ hơi giật mình nhìn anh ta, trong chốc lát mới phản ứng lại, lộn xộn giải thích: “A! Phế- Mio kêu tôi tới tìm anh.

Anh giữ tiền hộ anh ấy, tôi muốn trả công cho bọn họ trước.

Đùi anh ấy có vết thương không tới được, bây giờ đang ở bệnh viện…”

Ian ngắt lời cậu, khẽ cau mày: “Mio bị thương?”

“Hả? Đúng vậy…” An Nghỉ nói: “Chúng tôi gặp quái vật biến dị khổng lồ, anh ấy bị nó cào…”

Cậu còn chưa dứt lời, Ian đã đi ra từ cửa sau, kéo cửa cuốn bằng kim loại lên, treo một tấm biển “Tạm nghỉ”.

“…trúng” An Nghỉ nói nốt chữ cuối cùng.

An Nghỉ theo sau người đàn ông chỉ mới gặp mặt năm phút này, nghe Kỳ Uy lải nhải phổ cập kiến thức về Ian Feng, trong lòng nhanh chóng hiện ra giao diện thuộc tính của cả hai.

Chiều cao: Ian +10

Khả năng chiến đấu: An Nghỉ +10

Y thuật: An Nghỉ +10

Y thuật: Ian +100

Thời gian quen biết Phế Thổ: Ian +50

An Nghỉ đột nhiên cảm thấy vô cùng thất bại, vì thế càng ra sức nhìn chằm chằm bóng dáng đi phía trước, giống như ánh mắt mình đã biến thành hai tia laser.

Lúc trở lại bệnh viện, vị thủ lĩnh vốn đang chán đến chết gác chân ngồi trên băng ghế, vừa nhìn thấy người đi cùng họ, cũng “Rầm!” một tiếng đá ghế đứng thẳng lên, trong mắt lướt qua vẻ kinh ngạc.

Phế Thổ dường như lại hôn mê, Ian cũng không đánh thức hắn, chỉ xem xét nhiệt độ trên trán và trước ngực hắn, vạch mở mí mắt, đo nhịp tim hai mươi giây.

Sau đó anh khom lưng xem vết thương ở chân Phế Thổ, hơi nghiêng đầu, hỏi An Nghỉ: “Vừa nãy em nói hai đứa gặp phải cái gì?”

An Nghỉ đáp: “Rồng.”

Mọi người nghi hoặc nhìn qua: “?”

An Nghỉ lắp bắp giải thích lại đầu đuôi tiền căn hậu quả.

Mọi người: “…”

Trong mắt Kỳ Uy và thủ lĩnh nhiều hơn một chút kính nể.

Ian nghe xong thì tặc lưỡi: “Vậy mà còn sống? Năng lực hồi phục của thằng nhóc này vẫn kinh khủng như vậy.” Anh lại chuyển qua nói với An Nghỉ: “Em làm tốt lắm, các biện pháp sơ cứu đều rất ổn.”

An Nghỉ bỗng nhiên được người mà bản thân đang nỗ lực hết sức để ghen ghét khen ngợi, da mặt hơi nóng lên, nhỏ giọng: “Cảm… cảm ơn.”

Phế Thổ bị lăn qua lộn lại một hồi, cũng từ từ tỉnh lại, ánh mắt có chút mờ mịt dừng lại trên mặt Ian, trong chốc lát đã hiểu rõ tình hình.

Thủ lĩnh lữ đoàn thấy vậy rốt cuộc cũng mở miệng: “Rồi, chợ đã vào, người cũng tìm thấy, nên đưa tiền đi.”

An Nghỉ gật đầu, hướng về phía Phế Thổ và Ian xòe tay ra.

Phế Thổ hữu khí vô lực hỏi: “Bao nhiêu?”

An Nghỉ phấn khởi nói: “500 ruột bút!”

Phế Thổ gầm lên một tiếng: “Cái gì!” Vết thương trước ngực nứt toác, máu tuôn như suối, đau xót đến mức lại ngất xỉu lần nữa..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.