<!---->Uy lực của nổ mạnh này nhỏ hơn lúc trước rất nhiều, cũng không có khuếch tán đến đám người chung quanh, nhưng cũng đủ làm cho cả quảng trường đều yên tĩnh xuống.
Bước chân của Phong Tiêu Tiêu dừng một chút, quay đầu nhìn về phía trung tâm quảng trường tràn ngập bụi bặm kia, khẽ cau mày liễu, than nhẹ một tiếng, nói: "Xem ra, nàng vẫn là thất bại!"
Chỉ có thất bại, mới có thể làm cho dược đỉnh nổ mạnh! Đây là sự thật tất cả mọi người đều biết.
"Ha ha," Phong trưởng lão cười hai tiếng, phía trên khuôn mặt già nua kia lại khôi phục cao ngạo và âm trầm lúc ban đầu, nhưng không thể không nói, trong mắt lão cũng xuất hiện một chút tiếc hận: "Xem ra là ta đã đoán sai, nha đầu kia không biết luyện đan! Càng là kém cỏi hơn ta! Ngay cả uy lực nổ mạnh, đều nhỏ hơn lúc trước của ta rất nhiều!"
Mọi người đều biết, đan dược thất bại tất nhiên sẽ nổ mạnh, nếu đan dược linh khí đầy đủ, uy lực nổ mạnh sẽ càng mạnh! Đương nhiên, loại liên tiếp nổ tung giống Cố Nhược Vân này uy lực nổ cũng không đủ, cũng đã chứng minh, đan dược nàng luyện chế, cho dù là thành đan, cũng không thể tính là đan dược, chỉ có thể gọi là thuốc viên phổ thông.
Bạch Trung Thiên sửng sốt một chút, sau đó như là nổi điên vọt tới trung tâm quảng trường, đôi mắt đỏ bừng giống như là muốn ăn thịt người, rống giận ra tiếng: "Tất cả các ngươi cút ngay cho ta!"
Nhìn thấy dáng vẻ giống như đồ điên của lão già này, những người đứng ở phía trước ông không chút dám chặn đường, vội vàng phân tán ra hai bên, tránh ra một con đường rộng mở. Đương nhiên, người chưa kịp tránh trực tiếp bị lão gia tử một cước đá văng, ở dưới ánh mắt khóc không ra nước mắt của người kia nhanh chóng nhằm về phía trung tâm quảng trường.
"Nha đầu thối, lão tử đều đã cảnh cáo ngươi đừng thể hiện, hiện tại ngươi ****** lăn ra đây cho lão tử!"
Trung tâm quảng trường, một mảnh bụi bặm hỗn loạn, Bạch Trung Thiên hung hăng cắn răng, lqqd đôi mắt đỏ bừng nhìn bốn phía chung quanh, tuy rằng trong miệng đang gầm lên với Cố Nhược Vân, nhưng mà biểu cảm kia lại như là muốn khóc, cả mặt đều vẻ sốt ruột.
Bằng vào thực lực của Cố Nhược Vân, nếu ở khi nổ mạnh không có triển khai phòng ngự gì, vậy hậu quả, cũng là thiết tưởng không chịu nổi.
Nghĩ vậy, ánh mắt lão gia tử càng nóng vội, ở trong bụi bặm tràn ngập kia tìm kiếm bóng dáng của Cố Nhược Vân.
Ngay tại lúc bước chân ông lảo đảo chạy nhanh chung quanh, một tiếng cười khẽ truyền đến từ phía sau ông: "Sư phụ, con lại trêu chọc người chỗ nào, làm cho người có dáng vẻ muốn đánh chết con vậy?"
Lão gia tử giật mình, lưng đột nhiên cứng lại, ông như là không dám tin xoay người, nháy mắt kia, giữa bụi bặm mông lung, một bóng dáng màu xanh như ẩn như hiện xuất hiện ở trong đôi mắt của ông.
Một khắc kia, tầm mắt lão gia tử mơ hồ, ông vội vàng lau nước mắt ở khóe mắt, hung tợn nói: "Lão tử đã sớm nói, luyện chế thất bại cũng không tính dọa người, nhưng ngươi ****** lại không nghe lời lão tử nói, lão tử là sư phụ ngươi! Lão tử nói gì ngươi cũng phải nghe theo! Nhang ngươi lại……... Ngươi........."
Hiện giờ, Bạch Trung Thiên nghĩ đến tiếng nổ mạnh vừa rồi kia, trong lòng vẫn là không khỏi tự nhiên run lên.
Qua nhiều năm như vậy, ông luôn luôn đều là một người cơ khổ vô y! Chỉ có đồ đệ này, mới là vướng bận của ông! Trước kia ông cho rằng nàng đã qua đời, cho nên mục tiêu duy nhất ông còn sống chính là báo thù vì nàng!
Mà lúc này.......
"Ai nói ta luyện chế thất bại?"
Bụi bặm chậm rãi tiêu tán, ở trung tâm quảng trường kia, trên mặt Cố Nhược Vân lộ tươi cười thanh thiển, cùng với câu nói này rơi vào trong tai mọi người.