Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 904: Đại Hội Dược Tông (Bốn)




Edit: Kaylee

Hai đoạn lời nói theo như lời Hoàng Phỉ Phỉ này, đều là chuyện nàng ta bịa đặt lung tung, nhưng mà này lại như thế nào? Cho dù lúc đó có rất nhiều người xem, lqđ nhưng lúc giằng co tuyệt sẽ không có người giúp đỡ Cố Nhược Vân và Lâm Dương.

Nguyên nhân, chính là bởi vì Hoàng Phỉ Phỉ nàng là nữ nhi của Hoàng trưởng lão, không ai muốn đắc tội nàng ta.

"Ha ha ha!"

Hoàng trưởng lão giận dữ quá hóa cười, trong tiếng cười lớn kia tràn ngập lửa giận.

"Tốt cho một Lâm Dương! Vì một nữ nhân dám đối đãi với nữ nhi của ta như thế! Xem ra vị trí quản sự này của hắn làm đủ! Cho dù trong tay hắn có lệnh bài của Tông chủ lại như thế nào? Ở trong Dược Tông, cho dù là Tông chủ cũng sẽ không vì một nữ nhân mà giết nữ nhi của ta!"

Nói tới đây, Hoàng trưởng lão thu liễm tiếng cười, trong con ngươi âm trầm hiện lên vẻ ngoan độc.

"Nữ nhân kia đã vào Dược Tông hay chưa?"

"Không sai," Hoàng Phỉ Phỉ gật gật đầu, giờ khắc này, trong đầu của nàng ta xuất hiện là khuôn mặt giống như yêu nghiệt của Tá Thượng Thần: "Nàng thông qua quan hệ với Lâm Dương đã tiến vào Dược Tông, hơn nữa nàng tới nơi này không chỉ vì chữa trị cho đệ đệ của mình, khẳng định cũng muốn tham gia đại hội Dược Tông, dù sao lần này trên đại hội Dược Tông không hề thiếu Y Sư có danh vọng, lấy loại tính cách này của nàng không thông đồng một hai người tuyệt đối không có khả năng."

"Hừ!"

Hoàng trưởng lão hừ lạnh một tiếng, trào phúng nói: "Đại hội Dược Tông? Ha ha, đại hội Dược Tông không phải là người nào cũng có thể tham gia, llêqquýyđônn chỉ có Y Sư mới có tư cách! Nếu nàng đã tiến vào Dược Tông, hơn nữa còn dám vô lễ đối với nữ nhi bảo bối của ta, ta đây tất nhiên sẽ làm hai người nàng và Lâm Dương thân bại danh liệt!"

Giờ khắc này, Hoàng trưởng lão không chút thấy sau khi mình nói xong câu đó trên mặt Hoàng Phỉ Phỉ xuất hiện một nụ cười lạnh, trong con ngươi như độc xà kia tràn ngập sự độc ác, nếu làm cho người không biết thấy được, còn tưởng rằng Cố Nhược Vân và nàng ta có thù không đội trời chung nào đó.

"Cố Nhược Vân, ngươi dám can đảm làm cho ta mất mặt ở trước mặt người khác, vậy ngươi nhất định phải vì thế mà trả giá gấp trăm lần!"

Nhất là, nam nhân Hoàng Phỉ Phỉ nàng coi trọng, quyết không thể liếc mắt nhìn nữ nhân khác nhiều một cái.

Nếu không kết cục của nữ nhân kia, sẽ giống như vị hôn thê của nam nhân lúc trước kia.

Cả nhà đều không thể may mắn thoát khỏi!

.........

Bên trong thư phòng, Cao Lâm trông thấy nữ tử áo xanh theo sau lưng Lâm Dương đi vào, hơi run sợ một chút, chợt buông quyển sách cầm ở trên tay, phía trên khuôn mặt già nua nâng lên một chút tươi cười.

"Ngươi chính là đệ tử của Y thánh Cố Nhược Vân? Ha ha, lúc trước ta còn rất tò mò rốt cục là dạng thiên tài gì có thể lọt vào mắt Y thánh? Hiện giờ xem ra thật đúng là không tệ, tiểu nha đầu, nếu ta không có đoán sai, ngươi hẳn là đã tới Võ Tôn cao cấp?"

Hoàng Phỉ Phỉ không cách nào cảm nhận được linh khí dậy sóng mãnh liệt trong cơ thể Cố Nhược Vân, nhưng ánh mắt Cao Lâm sắc bén cỡ nào, liếc mắt một cái đã nhìn thấu thực lực của nàng.

"Tông chủ," Lâm Dương nhìn Cố Nhược Vân, mỉm cười chuyển mắt nhìn Cao Lâm, nói: "Người có biết hay không, vừa rồi ở ngoài tông môn Cố cô nương chỉ dùng một chiêu đã khiến cho Hoàng Phỉ Phỉ không có lực đánh trả."

"Hả?"

Cao Lâm có chút kinh ngạc, phải biết rằng Hoàng Phỉ Phỉ cũng đã tới Võ Tôn trung cấp, nha đầu kia có thể giết nàng ta trong chớp mắt? Cho dù nàng là Võ Tôn cao cấp, muốn giết một gã trung cấp trong chớp mắt cũng không phải dễ dàng như vậy.

Nghĩ vậy, Cao Lâm không khỏi cười ra tiếng: "Ta thật sự là hâm mộ lão gia hỏa Y thánh kia, sinh thời còn có thể có được một thiên tài như thế, chậc chậc, Võ Tôn cao cấp trẻ tuổi như vậy chỉ sợ ở trên đại lục đều là tồn tại cầm cờ đi trước."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.