Edit: Kaylee
Những năm gần đây, hắn làm bạn với nàng đã đủ chứng minh phần cảm tình này rồi.
"Được."
Nghĩ vậy, Cố Nhược Vân mở mắt, ngóng nhìn khuôn mặt tuyệt sắc của nam tử trước mặt, ánh mắt kiên định nói.
Thiên Bắc Dạ nở nụ cười.
Nụ cười này của hắn đẹp hơn tất cả trong quá khứ, làm cho trái tim của Cố Nhược Vân không hiểu sao đập mạnh một nhịp, không tự chủ được nghĩ tới cảnh tượng lần đầu gặp gỡ.
Nàng vĩnh viễn quên không được nam tử tuyệt sắc nằm trong quan tài lạnh như băng, cũng quên không được cái thoáng nhìn kinh hồng năm đó, llêqquýđđônn phỏng chừng đời này Cố Nhược Vân cũng không thể nghĩ đến, năm đó nam tử mất trí nhớ được nàng nhặt về, ở nhiều năm sau sẽ trở thành vướng bận vĩnh viễn của nàng.
Thiên Bắc Dạ bế Cố Nhược Vân dậy, nhẹ nhàng đặt ở trên giường, ngón tay hắn vuốt ve mặt của nữ tử trên giường, trong mắt đỏ không có thị huyết âm lãnh như khi đối mặt với những người khác, có chỉ là tràn đầy dịu dàng.
"Nữ nhi bảo bối, vừa rồi ta còn có một việc quên nói với con."
Phanh!
Lại vào một khắc này, cửa phòng bỗng nhiên bị một bàn tay đẩy mở ra, lập tức giống như một chậu nước lạnh rót xuống từ trên đỉnh đầu của Thiên Bắc Dạ, làm cho khuôn mặt tuyệt mỹ kia của hắn nháy mắt đen như đáy nồi, đen mặt nhìn về phía cửa.
Nhưng mà, ở trong nháy mắt Hồng Liên Lĩnh chủ bước vào cửa phòng thì ngây ngẩn cả người, theo bản năng lui về phía sau hai bước, xấu hổ nói một câu: "Các con tiếp tục, tiếp tục."
Nhưng chờ lúc hắn lui ra khỏi phòng lại cảm thấy có cái gì đó không thích hợp, một lúc lâu sau, hắn mới đột nhiên phản ứng lại, ‘bịch’ một tiếng xoay người một cước đạp cửa phòng mở ra, tức giận quát một tiếng: "Tiểu tử thối, ngươi làm gì với nữ nhi của bản Lĩnh chủ?"
Thiên Bắc Dạ giật giật khóe môi, tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía Hồng Liên Lĩnh chủ: "Làm chuyện người nhìn thấy."
"Ngươi............." Hồng Liên Lĩnh chủ thiếu chút bị tức chết, tiểu tử thối này vậy mà dám khinh bạc nữ nhi bảo bối nhà mình ở ngay trước mặt mình?
Nhất là, hắn còn dám áp nữ nhi bảo bối ở dưới thân!
"Tiểu Dạ," Trên mặt Cố Nhược Vân nhiễm lên một tầng đỏ ửng, trừng mắt nhìn Thiên Bắc Dạ, nói: "Còn không đi xuống!"
"Tuân theo nương tử phân phó."
Thiên Bắc Dạ nâng môi cười, thật nghe lời đi xuống từ trên giường, chỉ là khuôn mặt tuấn mỹ kia vẫn đen như đáy nồi như trước.
Hắn thật vất vả mới làm cho Cố Nhược Vân gật đầu đáp ứng chuyện này, lại không nghĩ rằng bị nhạc phụ đại nhân tương lai làm hỏng. Đương nhiên nếu đổi thành người khác, lqđ chỉ sợ hiện tại mình đã làm cho y không cách nào đi ra phòng này.
"Cha, sao người lại tới đây?" Cố Nhược Vân có chút xấu hổ, nàng cũng không nghĩ tới cha nhà mình sẽ trở về vào lúc này.
"Kỳ thực, chuyện này không trách tiểu Dạ, là bản thân con…...."
Nàng sợ Hồng Liên Lĩnh chủ sẽ trách tội Thiên Bắc Dạ, muốn biện giải thay hắn, chỉ là một câu nói này làm cho trong lòng Hồng Liên Lĩnh chủ càng thêm chua xót.
Quả nhiên nữ nhi trưởng thành, thì thành của người khác, mình cũng không có làm gì tiểu tử thối này, nàng đã bắt đầu nói chuyện vì hắn!
"Hừ," Hồng Liên Lĩnh chủ giọng điệu không tốt hừ lạnh một tiếng, đương nhiên lúc nhìn về phía Cố Nhược Vân con ngươi lãnh khốc lại lại ôn hòa xuống: "Cũng không có chuyện gì, chỉ là chỗ ta có một bản đồ phân chia thế lực Đệ Nhất thành, quên cho con, cho nên mới quay lại đưa cho con, đây là kết quả ta điều tra nhiều năm như vậy."
Nói xong lời này, Hồng Liên Lĩnh chủ đã đưa một tờ giấy tới trước mặt Cố Nhược Vân, chợt trừng mắt nhìn Thiên Bắc Dạ, mới lại đặt ánh mắt ở trên người Cố Nhược Vân.
"Vân Nhi, vừa rồi tiểu tử thối này nói cho ta biết, các con đã có tiếp xúc da thịt, chuyện này là thật hay không?"
Tiếp xúc da thịt?
Cố Nhược Vân có chút kinh ngạc nhìn Thiên Bắc Dạ, sau khi nhìn thấy một chút tươi cười âm hiểm trong đáy mắt của nam nhân kia, bất giác sờ sờ mũi không nói gì.