Edit: Kaylee
Hiển nhiên nam tử tóc bạc cũng thấy được Cố Nhược Vân, cũng sửng sốt một chút, sau đó đi tới phía nàng.
Chỉ khi đi đến gần, lại không tự chủ được nghe thấy lời nói cuồng vọng tự đại kia của Lục Trầm, làm cho khuôn mặt tuyệt thế của hắn trầm xuống một chút, trong con ngươi màu đỏ lộ ra vẻ âm trầm.
Lục Trầm cảm giác được phía sau truyền đến ý lạnh, không khỏi rùng mình một cái, y chậm rãi quay đầu, ánh mắt kinh ngạc dừng ở phía trên khuôn mặt của nam nhân.
Cho dù y là một người nam nhân, cũng không thể không kinh thán thế gian lại có nam tử tuyệt diễm như vậy, cho dù chỉ đứng ở trước mặt của hắn, l.q.đ đều làm cho sự ưu việt Lục Trầm kia luôn luôn tự hào biến mất, thật giống như, nam nhân trước mắt là một biển rộng, mà y, chỉ là một chiếc lá trôi trên biển lớn.
"Ngươi nói muốn lấy ai làm thê?"
Thiên Bắc Dạ nâng khóe môi, tươi cười kia xuất hiện ở phía trên khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn, lộ ra cảm giác âm trầm rét lạnh.
Lục Trầm hung hăng nuốt nước miếng, vẫn là chi tiết hồi đáp: "Cố Nhược Vân nàng ái mộ ta, ta cũng nguyện ý lấy nàng làm thê, cho nên……..."
Phụt!
Y cũng không nhìn thấy nam tử trước mắt ra tay, đã thấy một tia sáng màu đỏ chém về phía cái miệng của y, lập tức máu tươi bắn ra, nhiễm đỏ khuôn mặt của y.
"Ngươi lặp lại lần nữa, ngươi muốn lấy ai làm thê?" Thiên Bắc Dạ quét mắt về phía Lục Trầm, tươi cười bên môi mang theo ý lạnh dày đặc: "Yên tâm, ta sẽ không ra tay với ngươi."
Hắn là không có ra tay!
Bởi vì đối phó với người này, cho dù mình không dùng tay, cũng có thể làm y tan xương nát thịt, chết không toàn thây!
Lục Trầm bị dọa đến ngay cả một câu nói cũng nói không nên lời, dù sao khí thế trên người nam tử tóc bạc này quá mức đáng sợ, đáng sợ đến mức, làm cho y có một loại run sợ từ trong lòng! Giống như đối phương chỉ cần dùng hai ngón tay, đã có thể làm cho bọn họ hôi phi yên diệt (tan thành khói bụi)!
"Tiểu Dạ."
Trong nháy mắt nhìn thấy Thiên Bắc Dạ, ánh mắt của Cố Nhược Vân lập tức nhu hòa xuống, nàng cười khẽ tiến lên, nói: "Làm sao chàng lại ở chỗ này?"
"Ta đến nơi này làm một chuyện, không nghĩ tới lại nhìn thấy nàng," Thiên Bắc Dạ cười cười, nâng tay kéo Cố Nhược Vân vào trong lòng, llêqquýđđôn ngón tay thon dài nhẹ nhàng vỗ về tóc đen của nữ tử: "Vân Nhi, không nghĩ tới nhanh như vậy nàng đã đi tới Đông Nhạc đại lục, càng thật không ngờ là, ta lại ở chỗ này nhìn thấy nàng, xem ra chúng ta thật đúng là một đôi mệnh trung chú định."
Cố Nhược Vân nhún vai, đột nhiên trong lúc đó thoáng nhìn Lục Trầm muốn nhân cơ hội chạy trốn, đáy mắt xẹt qua một chút âm trầm: "Thế nào, Lục Trầm, nhanh như vậy ngươi đã muốn đi?"
"Lục Trầm?"
Sau khi nghe thấy tên của nam nhân, khí thế trên người Thiên Bắc Dạ đột nhiên xảy ra biến hóa, khuôn mặt vô cùng âm trầm, con ngươi giống như thị huyết chuyển về phía nam nhân tính toán chạy trốn, làm cho không khí chung quanh cũng lạnh xuống.
"Y chính là Lục Trầm?"
Lục Trầm bị dọa sợ, khuôn mặt anh tuấn xanh mét.
Phỏng chừng thế nào y cũng thật không ngờ, sau lưng Cố Nhược Vân sẽ có một nam tử có thực lực cường đại như thế! Lực lượng của nam nhân này quá mạnh mẽ, có lẽ chỉ có Kim Đế có thể chiến đấu với hắn! Cho nên hiện tại y phải đi về tìm Hạ Minh thương thảo đối sách trước, bất luận như thế nào, y cũng sẽ không bỏ qua cho đôi nam nữ này!
Nhưng mà, làm cho Lục Trầm thế nào cũng không rõ là, vì sao nam tử này lại biết tên của mình? Hơn nữa, còn giống như có thù không đội trời chung gì đó với y……...
"Là ta lại như thế nào?" Lục Trầm cắn chặt răng, quay đầu nhìn về phía Thiên Bắc Dạ, hừ lạnh một tiếng, nói: "Hiện giờ Lục Trầm ta đã là người Hạ gia, mà Hạ gia ta có được Kim Đế làm chỗ dựa, tiểu tử, thực lực của ngươi là không tệ, nhưng mà ngươi cho rằng ngươi lợi hại hơn Kim Đế sao?"