Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 770: Thú triều - Tuyết Linh Lang (hai)




Edit: kaylee

Hình như Tuyết Linh Lang không có nghe được lời nói của hồng y nam tử, kêu gào nhào lên phía trước, vô số Tuyết Linh Lang chạy đến, nhất thời toàn bộ cánh đồng tuyết tràn đầy sương trắng nồng đậm, cũng làm cho nhiệt độ không khí chung quanh càng thêm hạ thấp xuống vài phần.

Bạch Âm gắt gao nắm trường kiếm trong tay, khẩn trương nhìn Tuyết Linh Lang công kích tới, mặt mày tràn đầy cảnh giác.

"Giết!"

Hồng y nam tử nâng tay lên, rồi chậm rãi hạ xuống ở dưới ánh trăng thanh lãnh.

Theo một chữ này vang lên, tất cả mọi người rút vũ khí ra, công kích về phía Tuyết Linh Lang, hoàn toàn không nhìn số lượng của bọn chúng.

Đây chính là người Hồng Liên Lĩnh!

Ở trong lãnh địa, bọn họ tuyệt đối phục tùng đối với mệnh lệnh hồng y nam tử! Cho dù Lĩnh chủ làm cho bọn họ chết, bọn họ cũng sẽ không chút do dự kết liễu sinh mệnh của mình.

Phía trên cánh đồng tuyết, y phục màu đỏ kia là chói mắt như thế, giống như mặt trời chói chang chiếu sáng bầu trời đêm tối đen kia.

Hồng y nam tử không có ra tay, chỉ lẳng lặng nhìn chiến đấu trên cánh đồng tuyết, giữa mặt mày lộ ra mười phần tự tin và cuồng ngạo, giống như không hề lo lắng thuộc hạ của mình sẽ bại bới đám súc sinh trên cánh đồng tuyết này.

"Người không hỗ trợ sao?"

Nhìn đám người chiến đấu khó khăn kia, Cố Nhược Vân nhìn về phía hồng y nam tử bên cạnh.

"Nếu chuyện gì cũng phải ta ra tay, vậy muốn bọn họ để làm gì?" Hồng y nam tử nhíu mày, giọng nói kia vẫn tự tin mười phần như cũ: "Con có biết như thế nào để cho thế lực của mình làm người ta sợ, thậm chí là sợ hãi?"

Cố Nhược Vân nhíu mày, cũng không nói thêm gì, chỉ là chờ đợi lời nói kế tiếp của hồng y nam tử.

"Kia chính là điên cuồng!" Hồng y nam tử ‘phì’ cười một tiếng, quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân, nói: "Một mình ta điên không có tác dụng, nếu muốn làm cho người ta sợ hãi, cần một đám đồ điên! Mà thủ hạ của ta, toàn bộ đều là đồ điên không muốn sống! Ở phía trên đại lục, cạnh tranh rất tàn khốc, llêqquýđônn người thắng làm vua, người thua làm giặc! Chỉ cần có thể thắng, bất luận thủ đoạn gì, thì con đều là Vương giả! Cũng chỉ có liều mạng, mới có thể làm cho con may mắn còn tồn tại ở trên đại lục tàn khốc này, đây là kinh nghiệm ta tổng kết qua nhiều năm như vậy, nếu không phải ta dám liều mạng với người, ta cũng sẽ không thể đi đến bước này."

Cho nên, hắn dạy dỗ thuộc hạ cũng là như thế!

Chỉ có buông tay để cho bọn họ đánh một trận, bọn họ mới có thể trưởng thành!

Bị thương cũng không đáng sợ! Nếu không chịu vài lần thương, vậy bọn họ như thế nào có thể cường đại lên? Không có ai là thuận buồm xuôi gió, cũng không có ai là từ nhỏ đến lớn không chịu một chút thương hại đã đứng ở chỗ cao!

Cố Nhược Vân trầm mặc xuống.

Dù sao hồng y nam tử cũng không giống với nàng, trong cơ thể Tiểu Hắc có được vô cùng vô tận không gian có thể cho thuộc hạ trưởng thành, nàng còn có vô số đan dược dùng để bồi dưỡng bọn họ.

Nhưng cho dù như thế, những năm gần đây, người Ma Tông cũng là đi ra từ trong giết hại, nếu không mà nói năm đó Ma Tông của nàng cũng sẽ không thể trưởng thành nhanh chóng như thế.

Cường giả không có trải qua nguy hiểm, căn bản không tính là cường giả chân chính.

Chiến đấu càng thảm thiết, theo mỗi một tiếng tru lên kia, vô số Tuyết Linh Lang ngã xuống bên trong vũng máu. Nhưng mà, l^q"đ người bên này cũng cũng không hơn gì, có một số càng là trực tiếp mất đi sức chiến đấu.

Tuyết trắng ban đầu trắng thuần khiết kia, hiện giờ cũng bị máu tươi bao trùm.

Sắc mặt Bạch Âm càng tái nhợt, ở dưới gió lạnh lạnh thấu xương, khi thở ra hơi thở cũng mang theo sương mù màu trắng mông lung, nàng nắm chặt trường kiếm rỉ máu trong tay lại nhảy vào bên trong bầy Tuyết Linh Lang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.