Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 673: Chu Tước Thần Thú (Năm)




“Kẽo kẹt!”

Cửa đá bị mở ra, một nữ tử mặc áo trắng từ ngoài cửa bước vào, nhìn về phía Chu Tước đang phát tiết, từ từ bước đến cong môi cười một tiếng.

- Chu Tước đại nhân, ai chọc ngươi tới mức phát cáu như vậy?

- Hừ!

Chu Tước phẫn nộ hừ một tiếng

- Các ngươi nói rằng có tin tức về bằng hữu của ta, vì sao tới giờ vẫn chưa có động tĩnh gì? Nếu các ngươi không giúp ta tìm bằng hữu thì ta sẽ phá tan cái Hạ gia này cho ngươi xem.

- Chu Tước đại nhân xin ngài yên tâm, chúng tôi biết bằng hữu của ngài hiện tại đang ở đâu nhưng Đông Nhạc đại lục này cũng rộng lớn như thế tìm kiếm cũng phải mất chút thời gian, công sức chứ phải không?

- Ta mặc kệ! Nếu các ngươi dám lừa gạt ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các người đâu, đồ đáng ghét!

Những con người này thật quá đáng ghét!

Mấy ngày trước, nó thật vất vả mới thoát khỏi lồng giam thì gặp những người này. Chẳng qua là nó muốn dò xét chút thông tin của bằng hữu, con người này lại nói rằng nàng ta đã từng gặp Thanh Long mấy lần cho nên nó không nghĩ gì đi theo bọn họ. Kết quả, nó liền bị giam cầm trong cái thạch thất này. Mà mấy ngày nay một chút tin tức của bằng hữu cũng chưa thấy!

Nhiều năm qua, không biết bọn Thanh Long rốt cục đang ở đâu, có phải hay không bị tên xấu xa kia bắt đi rồi.

- Chu Tước đại nhân, phụ thân ta thực sự đã từng gặp bằng hữu của ngài cho nên xin ngài hãy chờ đợi mấy tháng, chúng ta nhất định sẽ giúp ngài tìm được bằng hữu của mình.

Hạ Sơ Tuyết nhàn nhạt cười, đáy mặt chợt lóe lên một tia sáng.

Cái con chim ngốc nghếch này, chỉ cần hai ba câu đã bị lừa. Đến mức tin phụ thân ta đã từng gặp Thanh Long, tất cả chỉ là vì muốn lừa nhốt hắn lại nên mới nói vậy chứ có ai rảnh rỗi mà đi tìm bằng hữu cho hắn chứ? Hiện tại chỉ cần lừa nó ở lại đây thì ngoài Kim Đế ra đây chắc chắn là một con át chủ bài.

Chỉ là không nghĩ tới con Chu Tước này tình tình quá mức nóng nảy và tàn bạo, mới có mấy hôm đã bắt đầu cáu gắt, thật khó hầu hạ.

- Biến! Ngươi cút ra ngoài cho ta.

Chu Tước phun một ngọn lửa về phía Hạ Sơ Tuyết phẫn nộ quát.

- Các người còn không tìm được Thanh Long thì cũng đừng tới gặp ta nữa!

Ngọn lửa kia nó không dùng chút sức lực nào cứ thế mà phun ra nên Hạ Sơ Tuyết có thể dễ dàng tránh né.

Rốt cục hắn vẫn phải trông cậy vào những người này để tìm kiếm Thanh Long.

- Kìa Chu Tước đại nhân ngài cứ an tâm ở lại đây chờ đợi, có tin tức gì ta sẽ lập tức báo lại cho ngài!

Hạ Sơ Tuyết mỉm cười, cũng không nói thêm gì nữa chậm rãi lui ra ngoài.

Nếu lần này không có cách nào mượn tay Kim Đế để giết Bạch Trung Thiên vậy thì nàng chỉ có thể dựa vào con chim ngốc nghếch này vì nàng mà làm việc thôi! Con chim này vì tìm kiếm bằng hữu nên khẳng định sẽ nghe theo mệnh lệnh của nàng, và hắn cũng lợi dụng chính điều này mà khống chế nàng.

- Hạ Nhược Vân, đáng tiếc là ngươi không còn sống, bằng không ta nhất định sẽ cho ngươi xem bản lĩnh của ta! Ngươi dùng lời ngon tiếng ngọt lừa lấy được Thượng Cổ thần pháp của gia gia, giờ thì có ích lợi gì chứ? Đến nay còn chưa có cách khống chế nó. Thế nhưng ta đây lại khống chế được một thần thú, chỉ sợ với bản lĩnh của ngươi thì cả đời này cũng chưa chắc khống chế nổi Chu Tước thần thú này đâu.

Hạ Sơ Tuyết cười đắc ý, giọng cười ngập tràn thâm ý, nếu như Hạ Nhược Vân còn chưa chết thì nhất định nàng cũng sẽ khiến cho nàng ta không còn mặt mũi mà gặp mọi người.

Để cho nàng ta hiểu rõ, ta đây mới chính là Hạ gia đệ nhất!

Nàng ta chẳng là cái thá gì hết!

Ra khỏi thạch thất, nàng đóng cửa thạch thất lại, quay lưng bước đi cũng không quay đầu nhìn lại.

...

Một tháng trôi qua thật nhanh.

Một tháng này Hạ Nhược Vân mỗi ngày đều giúp Dạ Lan giải độc, độc tố trong cơ thể Dạ Lan cũng đã được thanh trừ, nhưng cũng ngay lúc ấy Dạ Nặc đã vào mật thất bế quan tu luyện, không hề thấy xuất hiện nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.