Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 586: Đế Vương Chi Mộ (sáu)




Edit: kaylee

Di tích trước mắt rất là hùng vĩ, chỗ cửa lớn di tích vẽ đồ án bốn Thần Thú, ảnh hiện ra sống động như thật, vô cùng chân thật.

"Nơi này chính là Đế Vương Chi Mộ."

Tâm của Mộ Dung lão gia tử từng chút trầm xuống, cho dù hiện giờ đang cách xa tòa cửa đá kia, lqd ông vẫn có thể cảm nhận được hơi thở cường đại trong di tích! Nếu tiến vào bên trong, không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì.

Ầm!

Đột nhiên, một hồi động tĩnh mãnh liệt phát ra, toàn bộ mặt đất đều run lên, lập tức làm cho tất cả mọi người sợ hãi, có một số còn kích động lên.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Chẳng lẽ địa chấn (động đất) sao?"

Đang lúc mọi người nghị luận ào ào, tòa cửa đá to lớn kia chậm rãi bay lên, giống như miệng của một con cự thú, làm người ta mao cốt tủng nhiên (lông tóc dựng đứng).

"Di tích này, đang hoan nghênh chúng ta?"

Tâm của Cố Nhược Vân mạnh mẽ trầm xuống, một hơi thở nguy hiểm như có như không truyền vào trái tim nàng, l.l.q.đ nàng cũng không biết sao lại thế này, chính là có thể cảm nhận được lăng mộ này chẳng phải là Đế Vương Chi Mộ, mà là một thứ gì đó rất nguy hiểm!

Nhưng mà, đã đi tới nơi này, nàng cũng không cách nào lùi bước.

"Quên đi, đi một bước tính một bước, huống chi, nơi càng nguy hiểm, càng có thể làm cho ta trưởng thành nhanh hơn."

Kiếp trước kiếp này, không phải nàng đều là qua như thế sao?

Nếu không trải qua hiểm cảnh (tình cảnh nguy hiểm), làm sao có thể trưởng thành?

Càng quan trọng hơn là, đến bước này, nàng đã không cách nào lui về phía sau!

Bởi vì một cơn lốc cường đại thổi quét ra từ trong di tích, không đợi mọi người đi ra từ trong khiếp sợ đã bị cuốn vào giữa di tích, trong nháy mắt tất cả mọi người tiến vào di tích, ‘phịch’ một tiếng, cửa đá kia hung hăng rơi xuống, chặn lại đường lui cuối cùng của mọi người.

"Sư huynh!"

Mộ Dung Yên gắt gao bắt được Lục Thiếu Thần, khuôn mặt xinh đẹp có chút trắng bệch, ánh mắt tràn ngập khẩn trương và sợ hãi.

"Yên tâm đi, Yên nhi, sư huynh sẽ bảo vệ muội."

Lục Thiếu Thần trấn an vỗ vỗ cánh tay của Mộ Dung Yên, ánh mắt cảnh giác nhìn chung quanh, lqd cho dù trong lòng hắn cũng có chút khẩn trương, nhưng bất luận như thế nào cũng không thể để lộ ra ở trước mặt Mộ Dung Yên. Nếu không, nàng chỉ sẽ càng thêm sợ hãi.

"Ha ha."

Đúng lúc này, một tiếng cười to vang lên, trên mặt Diệp Phàm tràn đầy hưng phấn, còn có kích động không áp chế được.

"Đế Vương Chi Mộ! Rốt cục ta cũng đi tới Đế Vương Chi Mộ trong truyền thuyết! Nói không chừng ta còn có thể mượn cơ hội này đột phá đến Võ Đế! Ha ha ha!"

Võ Đế, là cảnh giới tất cả mọi người muốn theo đuổi!

Phải biết rằng, Võ Thánh và Võ Thần đều là tồn tại trong truyền thuyết, bọn họ chỉ nghe nói qua trên mảnh đại lục Đông Nhạc kia tồn tại Võ Thánh, nhưng mà ở nơi trục xuất này là tồn tại không có khả năng.

Cho nên, Võ Đế trở thành mục tiêu theo đuổi của bọn họ, nhưng mà rất nhiều người đi đến cuối đời, vẫn không thể đạt tới cảnh giới này.

Nói xong lời này, Diệp Phàm lập tức chạy vội đi về phía trong lăng mộ, khuôn mặt kia bởi vì quá mức hưng phấn mà trở nên đỏ bừng, hai mắt đều che kín tơ máu.

"Đứng lại!"

Đột nhiên, Cố Nhược Vân phát hiện hương vị bất thường trong không khí, sắc mặt mạnh mẽ biến đổi, vội vàng quát.

Nhưng mà, Diệp Phàm có khả năng sẽ nghe của nàng sao?

Căn bản là không có khả năng!

Ở trong mắt của y, Cố Nhược Vân bảo y dừng lại, là sợ hãi y đoạt đi bảo bối! Làm sao y có thể nghe lời của nàng? Nữ tử này chính là không có ý tốt.

"Nguy hiểm!"

Sắc mặt Cố Nhược Vân đại biến, vội vàng nói: "Mau, các ngươi mau thi triển ra toàn bộ phòng ngự!"

Đám người Mộ Dung lão gia tử không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đã quen tuân theo Cố Nhược Vân nên bọn họ trực tiếp không nói hai lời đã triển khai phòng ngự. Tuy rằng một số thế lực quanh đó không hiểu hành vi của mọi người Mộ Dung thế gia, lqđ lại theo bản năng cũng theo đó bao quanh linh khí ở quanh thân để phòng ngự.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.