Edit: kaylee
Thật lâu sau, nữ tử có thể là nghe được tiếng nói của Dạ Nặc, chậm rãi mở đôi mắt thanh lãnh kia ra.
"Ta không sao."
Cố Nhược Vân cố gắng chống thân mình đứng lên, nhẹ nhàng thở ra một ngụm khí đục.
Không biết vì sao, sau khi đi đến nơi trục xuất này thì không cách nào triệu hồi bọn Tử Tà ra, bởi vậy nàng không thể gục ngã ở đây, vạn nhất gặp phải Linh Thú hung mãnh nào đó thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Dạ Nặc cau chặt mày, trên mặt nữ tử này đều là máu tươi, thật sự là rất xấu.
Mắt thấy Cố Nhược Vân sắp sửa xoay người rời đi, Dạ Nặc suy nghĩ một lúc lâu vẫn là đuổi theo, nói: "Người quái dị, thực lực của ngươi thế nào?"
"Tạm được đi."
Cố Nhược Vân nhìn Dạ Nặc, nhàn nhạt nói.
"Thật tốt quá," Dạ Nặc hưng phấn nhảy dựng lên: "Vậy chờ sau khi thương thế của ngươi khỏi, ta muốn mời ngươi làm bảo tiêu của ta."
"Hả?"
Cố Nhược Vân nhàn nhạt nhíu mày: "Không có hứng thú."
Sắc mặt của Dạ Nặc cứng lại rồi, khó coi giống như nuốt phải một con ruồi.
Nàng cự tuyệt!
Người quái dị này lại có thể cự tuyệt yêu cầu của mình!
"Ta mặc kệ, dù sao ta cứ đi theo ngươi! Chính ngươi xem sao mà làm."
Dạ Nặc cao ngạo nâng đầu, giọng điệu mang theo lựa chọn chân thật đáng tin.
Ở loại địa phương này một bóng người đều không có, thật vất vả tìm được một người có thể giải buồn trên đường cho hắn, lqd làm sao hắn có thể cứ buông tha nàng như vậy?
"Tùy tiện ngươi."
Cố Nhược Vân không có lại nói thêm cái gì, lập tức tiếp tục đi về phía trước.
Chỉ là, so sánh với lúc trước, phía sau thân thể của nàng có nhiều hơn một cái đuôi nhỏ.
.........
Ban đêm.
Ánh trăng như nước, trăng sáng yên tĩnh ở trên bầu trời chiếu xuống ánh sáng thanh lãnh, xuyên thấu qua rừng rậm dừng ở trên người nữ tử khoanh chân mà ngồi.
Khoảnh khắc, nữ tử giương đôi mắt, khuôn mặt máu tươi đầm đìa thế nào cũng không lấn át được đôi mắt thanh lãnh như trăng kia.
"Trải qua thời gian ba ngày này, thương thế đã tốt không sai biệt lắm, đáng tiếc có vẻ trong rừng rậm này không có nguồn nước, thế cho nên ta không cách nào rửa sạch máu trên người."
Nghĩ đến đây, Cố Nhược Vân chậm rãi hạ mi mắt, nắm chặt nắm tay nói: "Tiểu Dạ, chàng yên tâm, ta nhất định sẽ cứu chàng!"
Phanh!
Bang bang bang!
Bỗng nhiên, từng tiếng chân đạp chen chúc mà đến từ phía trước, ở trong ban đêm yên tĩnh có vẻ vô cùng đột ngột.
Dạ Nặc vốn còn đang ngủ say rõ ràng bị kinh sợ, lấy tốc độ nhanh nhất nhảy dựng lên, ‘xoẹt’ một tiếng lập tức trốn phía sau Cố Nhược Vân.
"Xảy ra chuyện gì? Động đất sao?"
Cố Nhược Vân không nói gì, gắt gao cau mày, con ngươi thanh lãnh nhìn thẳng phía trước, ngay sau đó, ở dưới tầm mắt của nàng, một đám Linh Thú đang bay nhanh chạy tới về phía này, càng ngày càng gần, số lượng khổng lồ hoàn toàn làm cho Dạ Nặc bị dọa đến choáng váng……...
"Thật nhiều Linh Thú! Hơn nữa đại bộ phận đều ở Võ Vương! Xong rồi, nhiều Linh Thú như vậy giẫm cũng có thể giẫm chết chúng ta."
Dạ Nặc sợ tới mức chân mềm nhũn, không ngừng run rẩy.
Hắn hối hận!
Hối hận bỏ rơi những người hầu gia tộc kia, ai có thể tưởng tượng được, ở trong mảnh trong rừng rậm này bỗng chốc sẽ xuất hiện Linh Thú thành quần kết đội! Nếu chỉ là một con Linh Thú, hắn còn có thể đối phó, nhiều như vậy, quả thực chính là tự tìm đường chết.
"Người quái dị, chúng ta có chạy không, những Linh Thú này chúng ta không đối phó được."
Răng nanh của Dạ Nặc va chạm vào nhau vì sợ hãi, từ nhỏ hắn lớn lên ở dưới sự bảo vệ của mọi người, lqđ khi nào thì gặp qua cảnh tượng như vậy, huống chi, hắn cũng chỉ là một đứa nhỏ mười tuổi, không bị dọa ngất xỉu, đã là cũng đủ kiên cường.
Nhưng mà, hắn hoàn toàn không có dũng khí đối mặt với đàn Linh Thú này.