“Rồi sao nữa? Vợ ngươi bị đâm nát tim nhưng không chết, lại còn phóng qua cửa sổ chạy mất, mà ngươi cũng chẳng đuối theo?” Cơ Nhị vò đầu bứt tóc, cứ như thể muốn đập đầu vào tường tự tử ngay lập tức,”Cô ta là nửa người nửa quỷ, ngươi đã ngả bài, sao giết nửa chừng đã thôi? Muốn giết ít ra phải giết tới cùng chứ! Giờ cô ta bị thương bỏ chạy, mấy hôm sau lại lành lặn như cũ, những việc trước đây có phải đều hoài công hay không? Ta biết ngay quen biết ngươi là sai lầm lớn nhất đời ta mà…”
Sắc mặt Nhậm Hoài Tô hơi tái,”Vết thương trên da thịt không giết nỗi cô ấy, ta phải tìm cách khác.”Cổ tay y đeo vòng ngọc, Cơ Nhị liên tục nhìn cái vòng ngọc mấy lần, nể tình kẻ này nhiệm vụ thất bại, tiền đồ ảm đạm, y bèn không lên tiếng chế giễu, lật qua lật lại trục quyển trên mu bàn tay,”Ta có một kiến nghị, cách đây ba mươi lăm dặm về phía đông có đạo quán tên là Vô Tướng, trong đạo quán có đạo sĩ hiệu Đan Hàm khá tinh thông chuyện yêu ma quỷ quái, si mị võng lượng, pháp kiếm đêm tân hôn ngươi là do y tu luyện…”
“Đan Hà?” Nhậm Hoài Tô trầm ngâm trong chốc lát,”Y biết cách giết chết Cô Quang ư?”
Cơ Nhị xoè tay,”Gã tự xưng tu tiên có chút thành tựu, có thể chỉ đá hoá vàng, rải đậu thành binh, nhìn xuyên quá khứ tương lại,ta nghĩ chỉ mỗi việc giết người mà cũng không biết thì khó tránh mất mặt Đan Hà thượng nhân.”Cơ Nhị tự cho rằng mình pha trò cũng tạm, nhưng chỉ thấy Nhậm Hoài Tô phất tay áo bỏ đị, không thèm nhìn y lấy một cái.
“Hầy…” Cợ Nhị đổ người lên ghế đưa, tay áo pha lê phủ trên mặt, miệng lẩm bẩm,”Trước đây ta vốn cho rằng y nếu không phải là một lòng hướng Phật thì là đầu óc có vấn đề, giờ đây đã có thể xác định y thực sự chưa từng biết ‘Phật’ là gì, và trong sọ chưa hẳn là có não… Đan Hà ơi Đan Hàm Nhậm Hoài Tô đăng môn thỉnh giáo, Cơ Nhị ta đành xin ngươi tự cầu nhiều phúc mà thôi.”Y ngáp dài một cái, vùi người vào ghế, bắt đầu ngủ bù.
Ba mươi lăm dặm phía đông thành Mậu Uyển là núi Thu Nguyên.
Thu Nguyên sơn thế núi cao chót vót, trên mỏm đá có một đạo quán sơn son, đạo quán bọc trong khói mây, ngói đỏ và vách son ẩn hiện, tựa như nơi tiên ở.
Vạt áo trắng phau của Nhậm Hoài Tô tung bay chấp chới trên sườn núi, chớp mắt đã lên tới vách đá. Cửa đạo quán sơn son đề hai chữ lớn bút pháo lưu loát ưu nhã: “Vô Tướng”, đại môn xưa cũ làm bằng gỗ đóng chặt, Nhậm Hoài Tô vươn tay đẩy, then cửa răng rắc, đại môn mở rộng.
Trong đạo quán thoang thoảng mùi thuốc thanh nhã, khiến tinh thần người ta trở nên sảng khoái bình tĩnh. Nhậm Hoài Tô đặt bước vào trong, đi thẳng đến phòng thuốc, mở cửa, Đan Hà quả nhiên đang ở bên trong, chỉ thấy y vận áo đen tuyền ngồi xếp bằng, trên đỉnh đầu khói bạc vấn vít, đang giờ tu luyện.
Nhậm Hoài Tô vốn định mở lời, nhưng thấy Đan Hà bận, với tác phong trước giờ của y, hẳn sẽ lên tiếng đánh động ngay, nhưng lần này y chợt khựng lại, rồi đứng yên không nhúc nhích, chăm chú nhìn Đan Hà.
Đan Hà ngồi thiền trọn một canh giờ.
Nhậm Hoài Tô đợi y suốt một canh giờ.
Một canh giờ sau, Đan Hà từ từ mở mắt,”Ngươi biết khách sáo từ lúc nào?”
Y không đáp, im lìm chẳng nói gì.