Phất Hiểu - Nam Bắc Tây Đông

Chương 16: Hoàn




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 83.

Nghe nói nhị hoàng tử phát điên rồi.

Nay hắn ta bị giáng xuống làm thường dân và bị lưu đày đến nơi Bắc Vực lạnh giá.

Miệng hắn ta lúc nào cũng lẩm bẩm mẫu phi hay lẩm bẩm nhắc đến Sương Nhi.

Còn về vị tiểu thư của Tĩnh An Hầu phủ, nghe bảo nàng mất tích rồi.

Người của Tĩnh An Hầu phủ vội vã chạy khắp nơi.

Liên quan gì đến ta.

Hoàng thượng đã đồng ý lời thỉnh cầu của ta, thả Lương Hoài Tự ra.

Giờ đây hắn ta chẳng còn gì nữa, huynh đệ trước kia của hắn ta cũng không còn qua lại với hắn ta nữa, vị thiếu niên ăn mặc đẹp đẽ xa hoa nhất kinh thành trước kia đã rơi vào tình cảnh bị người đời khinh miệt.

Lương phu nhân bước ra khỏi cửa chùa, bà ta không màng đến quá khứ đưa hắn ta trở về nhà, cho dù đó chỉ là một ngôi viện hoang tàn đổ nát mà thôi.

Sau này hắn ta từng tự sát, nhưng do thái tử phái người trông chừng nên hắn ta tự sát bất thành.

Nghe nói hắn ta tự thiêu ở trong nhà, sau khi Lương phu nhân phát hiện, bà ta đã cùng những người được thái tử phái để trông nom hắn ta ra sức dập lửa, chấp niệm hiện tại của bà ta là chỉ muốn hắn ta được sống, nên đã đến cầu xin ta cứu lấy hắn ta. Bà ta đã không còn dáng vẻ vênh váo tự đắc ban đầu, cũng chẳng còn là vị phu nhân sang trọng mà ta từng gặp lúc đầu nữa.

Bà ta nói nếu như ban đầu bà ta không ngăn cản ta và Lương Hoài Tự là tốt rồi.

Ta mím môi và nói rằng từ trước đến giờ sự ngăn cách giữa ta và hắn ta chưa bao giờ là sự ngăn cấm của nhà họ Lương.

Ngọn lửa đã thiêu rụi cả hai chân của hắn ta, hắn ta chỉ có thể ngồi trên chiếc xe lăn và sống hết nửa phần đời còn lại, ta dùng thân phận của một y giả để giúp hắn ta băng bó, cắt bỏ phần thịt đã thối rửa của hắn ta, hắn ta đau đến mức đổ mồ lạnh nhưng lại chẳng kêu la một tiếng nào.

Vào lúc ta chuẩn bị rời đi, hắn ta nắm lấy tay áo của ta và nói: “Phất Hiểu, nàng nhất định rất hận ta.”

Ta lắc đầu: “Ta sẽ không hận ngươi.”

“Vì hận sẽ khiến ta ghi nhớ về ngươi.”

“Ngươi không đáng để ta nhớ.”

Ta giật mạnh tay áo của hắn ta, phá vỡ sự ràng buộc giữa hai người.

Ta nghĩ đây là lần cuối cùng ta gặp hắn ta.

Mọi thứ liên quan đến những tháng ngày ở bên cạnh hắn ta, liên quan đến Lục Thời An và Lương Hoài Tự đều sẽ tan biến theo khói mây.

84.

Sau này, hoàng thượng thoái vị, truyền ngôi cho thái tử.

Sau khi đăng cơ, việc đầu tiên Thái tử làm là chứng minh cho cha của mình.

Việc thứ hai là phái những quân lính và tướng lĩnh xuất sắc đi giành lại Du Lâm Quan.

Các bách tính bảo rằng dưới sự cai trị của tân hoàng, họ nhất định sẽ có thể nghênh đón ngày thiên hạ thái bình.

Sau này, ta quay về Bình Triều một chuyến.

Điều bất ngờ là ta gặp lại Trịnh Khâm Hòa.

Sau khi nhà họ Trịnh suy tàn, từ rất lâu ta đã không còn nghe thấy tin tức gì của nàng ta.

Nàng ta vậy mà lại ở Bình Triều.

Nàng ta khoác lên mình bộ trang phục đơn giản, nàng ta tựa như một miếng bánh gạo lẽo đẽo dính theo sau Tiểu Ngũ ca, xem ra một cô nương im lặng bình tĩnh cũng biết cách làm nũng.

“Cố Tễ Phong, ta không biết, chàng chỉ ta đi mà.”

“Ây da, để ta thử lại lần nữa.”

“Cố Tễ Phong, đã thống nhất là chàng phải chăm sóc ta cả đời rồi đó.”

Người thiếu nữ nở ra một nụ cười tinh nghịch: “Chàng không được nuốt lời.”

A Noãn khoanh tay lại dựa vào cửa, khuôn mặt của nàng ấy lộ rõ vẻ vui mừng thanh thản, đột nhiên Cố A Thẩm từ phía sau chạy đến vỗ vào đầu nàng ấy, bảo nàng ấy đừng mãi lo chuyện bao đồng mà hãy chuyên tâm làm việc.

Còn về phần Tiểu Ngũ Ca trông có vẻ dễ xấu hổ kia của ta, tuy ngoài miệng nói không muốn nhưng có lẽ chính hắn cũng không để ý một việc, ở góc độ mà Trịnh Khâm Hòa không nhìn thấy được, khoé môi hắn lúc nào cũng vô thức cong lên.

85.

Ta đi dạo một vòng quanh trấn Bình Triều, A thúc bán hàng trên con phố nhỏ vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ khi nhìn thấy ta, ông ấy ôm đầy những món hàng vào lồng, còn những người bằng hữu thân thiết lâu ngày không gặp cũng kéo ta vào nhà họ ngồi.

A Diệu trao cho ta một cái ôm thật nồng thắm.

Cuối cùng ta quay trở về tiểu viện nơi ta từng ở, tuy ta đã sống ở bên ngoài cả nửa năm nhưng nó vẫn giữ nguyên vẹn dáng vẻ lúc đầu.

Ta thu xếp hành lí của mình, cũng chẳng có gì nhiều, chỉ có mỗi một túi thuốc mà thôi, thím Lưu hỏi ta đi đâu, ta chỉ đành lắc đầu bảo ta không biết.

“Thiên hạ rộng lớn, đi đâu mà chả được.”

“Trở thành một vị du y đi chu du khắp bốn phương, xem ra cũng không tệ.”

“Thím, người nói đúng, con nên đi ra ngoài để ngắm nhìn thế giới.”

Cái thế giới mà cha từng nhìn thấy và chưa từng nhìn thấy.

86.

Ta cầm lấy chiếc túi, đi đến dưới chân gốc cây hoa hoè.

Bà híp mắt cười rồi lẩm bẩm nói.

Nhưng lần này ta đã hiểu rồi.

Bà đang nhắc về chuyện của cha và mẫu thân của ta.

Ta tựa vào bờ vai của bà, yên lặng lắng nghe.

Cuối cùng, bà dùng đôi bàn tay đầy nếp nhăn xoa xoa gương mặt của ta, bà nói: “Phất Hiểu, hiện tại con có vui không.”

Ta gật đầu: “Hiện tại con chỉ là Lâm Phất Hiểu mà thôi.”

“Không còn là thê tử của ai cũng chẳng còn là sự trở ngại của kẻ nào, con chỉ là Lâm Phất Hiểu, người khác nhớ về con cũng đơn giản chỉ vì con là Lâm Phất Hiểu.”

“Có lẽ chỉ có duy nhất một điều khiến con cảm thấy không ổn, đó là con luôn nhớ Tiêu Thuật.”

“Nhưng không sao.” Ta đứng dậy nhìn về phía trước, ngắm nhìn sợi tơ hồng treo trên cây hoa hoè già cỗi bay phấp phới, ta cười thật tươi: “Con và chàng ấy nhất định sẽ trùng phùng.”

Bà cười bảo được.

87.

Nay, ta chu du khắp sông núi, hành y cứu người, mọi người xung quanh đều không biết ta đến từ đâu và sẽ đi đâu, họ chỉ biết trên đời này có một cô nương tên Phất Hiểu, hành nghề y giúp đỡ bách tính, diệu thủ hồi xuân.

Nhìn thấy nàng, tựa như thấy bình minh đang đến.

Phía sau nàng luôn có một vị thiếu niên, người thiếu niên trầm lặng ít nói, cùng nàng bôn ba khắp bốn phương, bảo toàn sự an nguy của nàng.

Người thiếu niên đó tên là A Tiệm.

Bọn ta rất ăn ý trong việc không đề cập đến quá khứ mà thay vào đó chỉ cùng nhau hướng đến một tương lai tươi đẹp.

Còn về người mà ta khó quên đi.

Nhưng những gì ta nói với a bà ngày trước, bọn ta rồi cùng sẽ trùng phùng.

Khi mùa xuân đến, cảnh vật dần dần hiện ra, bọn ta lại gặp nhau giữa vùng đồng bằng rộng lớn hoang vu.

Khoé môi hắn cong lên, nghiêng đầu nhìn về phía ta.

“Tiệm của ta không cho đổi tiền đâu nhé.”

“Có điều tiệm đang thiếu bà chủ.”

Ta sẽ trao cho hắn một cái ôm thật nồng thắm, rồi nắm lấy tay hắn chạy băng băng qua miền đất tự do.

Tiêu Thuật.

Chúng ta sẽ gặp lại.

Chàng đợi ta nhé.

(Hết.)

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.