Chuyện cũ như này, bởi vì thức đêm cày cho công ty nên ta bất ngờ gục ừm là die đấy, coi như đám tiền bảo hiểm mấy năm gửi quăng nước mất trắng cmnr, có lẽ do cuối năm nên nhân viên công chức trên thiên giới cảm thông và có nỗi lòng chung với ta, từ bi cho ta một cơ hội mới —— lại trợn mắt ta đã thành một đứa trẻ nằm lót tã.
Thánh Thượng ban danh “Quỳnh Ngọc” cho ta. Ừm Giang Quỳnh Ngọc.
Đáng lẽ cái tên này phải là của người anh thứ năm của ta, ai ngờ vị kia không may, khi sinh ra phát hiện là một thai nhi đã chết trong bụng mẹ. Vì thế thật đúng dịp cái tên vàng ngọc do hoàng đế bệ hạ vắt óc mấy đêm suy nghĩ cho đứa con chưa chào đời này rơi vào người ta không lâu sau đó, ừm theo như lời vị cha đáng kính của ta thì không dùng thật quá phí.
Mẹ của ta tiếp nhận thánh chỉ trong tay thái giám, cảm tạ ơn nghĩa cao cả như trời xanh, ừm cửa đóng rồi. Nàng khóc như hoa lê trong mưa, luôn miệng “không hợp lễ nghĩa”. Nhưng chỗ nàng ở aka Bế Nguyệt trai quá hẻo lánh rồi, nàng hét to cỡ nào thê thảm cỡ nào, than như đỗ quyên khàn máu, đó là có khóc đứt từng khúc ruột cũng truyền không đến Thái Cực điện của vị kia đâu.
Ta dùng thời gian gian nửa tháng cuối cùng cũng hiểu rõ tình huống hiện tại —— cha ta là hoàng đế, ta là đứa con thứ sáu của ông ta à ta chỉ có một người anh duy nhất là thái tử điện hạ Giang Hoài Ngọc, nhưng chị em gái thì nhiều lắm, còn mấy em trai khác ờ vì đủ loại nguyên nhân không biết vì sao đều chết non. Nghe thì nguy hiểm ghê há không biết tiền đồ tương lai của ta ra sao, ta không khỏi cảm thán.
Ta nghĩ cuộc sống sau này của mình sẽ như kịch bản quyền mưu cung đấu vì vậy sau khi rời bụng mẹ ta luôn sầu thúi ruột, suy nghĩ làm sao mới có thể bình an bảo vệ cái đầu trên cổ, qua mười sáu năm ta vẫn rầu rỉ như trước chẳng qua vấn đề đổi thành làm sao nuôi nổi cả nhà lớn bé này.
Vốn tưởng cha ta là một ông vua hùng hổ giơ tay hạ lệnh người chết thành rạ; người anh sống trong Đông cung kia cuộc sống nhất định áo gấm đồ ngon, giàu sang phú quý, tham vọng cùng cực; phi tần trong hậu cung tất nhiên là tranh giành tình cảm, khẩu phật tâm xà.
Mà thực tế lại thế này ——
Vị vua cha kia chăm chỉ làm việc, mỗi ngày phê duyệt tấu chương số lượng nhiều đếm không xuể, khiến ta cứ tưởng lầm ông ấy phải đang vội vàng tham gia thi vào trường cao đẳng, thức khuya dậy sớm, vất vả, cần cù và thật thà cứ thế đến trung niên đầu bắt đầu hói. Về phần vị thái tử ca ca trên ta kia thường ngày không phải tuần du phía nam cũng ra biên cảnh thăm quân, tuy nói thời gian không dài nhưng điều kiện di chuyển rất gian khổ, đường đường thái tử một nước đừng nói ngồi khoang hạng nhất đến xe lửa cũng không có, thật vất vả trở về thủ đô còn phải nghe triều thần dâng tấu tìm hiểu tình hình quốc gia đại sự trong lúc vắng mặt. Mà cái nơi nên tô son điểm phấn lộng lẫy trong cung cấm nhờ ơn người cha nghiêm khắc cần kiệm không chỉ ngọc khí đồ cổ đều bị sung công cho quốc khố dùng, còn lệnh các vị phi tần mặc xiêm y tập thể giống nhau, còn là loại bị nhuộm thành màu tối nhất, đến mức mỗi sáng đến cung hoàng hậu thỉnh an cứ như đoàn đội đưa tang.
Về phần ta, đường đường thân vương còn phải tự lực cánh sinh dựa vào bán tranh để kiếm sống.
Theo lý hoàng tử sau khi lập gia đình mới được phong vương có phủ đệ của riêng mình, ừm vì vua cha không ưng ý phải nuôi đứa con rảnh rỗi như ta, từ lâu liền phân nơi cho ta ở ngoài cung. Người mẹ kia của ta biết được việc này khóc ướt khăn tay lặp đi lặp lại cũng chỉ có câu “Không hợp quy củ.” Nhưng dù nàng có khóc sụp tường trong cung cũng không thể làm hoàng đế bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban.
Vị vua cha kia của ta mà hiểu cái gì gọi là “Tổ chế” thì đã không dạy ra một tổ hợp các vị phi quanh năm suốt tháng mặc đồ đen còn hơn mực tàu, còn vì tiện quan sát tình hình đều tổ chức yến tiệc trong ngự hoa viên, khiến ta lầm tưởng hiện đang trong sân thể dục hồi phổ thông, chậm chí có khi ta còn hoài nghi nhóm cung nhân đông mênh mông giây tiếp theo sẽ bật nhạc để tập thể dục theo radio đấy.