Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo

Chương 197: Cố nhân




Hắn thuận tay phong ấn luôn nhục thể của mình, sau đó đưa vào trong không gian ảo. Hiện tại hắn đã thoát ra khỏi kiếp số, phản bản hoàn nguyên, cho dù có tu luyện nhục thân đến mức nào đi nữa cũng không thể so sánh với Kim Thân được. Hơn nữa trong khoảng thời gian này, Chu Thanh cũng chưa nghĩ ra được cách nào hữu hiệu để cường hóa nhục thân, do đó nếu cứ giữ lại nhục thân để sử dụng, không những không phát huy trọng vẹn thực lực của mình mà thậm chí còn có thể phản tác dụng, trờ thành nỗi vướng bận.

Hắn thử vận lên thần niệm thì thấy thần niệm đã có thể lan khắp cả Đại Tự Tại cung, xuyên qua sa mạc, truyền đến tận bên ngoài Côn Lôn sơn mạch, thậm chí xâm nhập tới cả Trung thổ. Với tu vi hiện giờ của Chu Thanh, trong chu vi ngàn dặm, bất luận nhất cử nhất động gì cũng bị hắn nắm được. Hắn có thể nhận biết, Lam Thần và hai tỉ muội Tiểu hồ ly, bằng thực lực tự thân của mình cộng với tuân thủ theo lời nhắn nhủ của hắn, đã ra sức giúp Không Động củng cố quyền uy.

Về phần Đại Tự Tại cung chủ lúc này rất nhàn nhã nên dành thời gian để bế quan, tế luyện Thanh Tĩnh Lưu Ly bình, xem ra trong ngày một ngày hai chắc cũng chưa xong được. Mười hai đệ tử của nàng thi vẫn ở bên cạnh nàng, thứ nhất là để hộ pháp, thứ hai là để quan sát pháp bảo của tổ sư, học tập công pháp và bí quyết để tế luyện bảo bối.

Hiện tại mọi sự đã chuẩn bị gần xong, chỉ còn chờ Lam Thần nữa là hoàn tát nên Chu Thanh tương đối nhàn rỗi. Bản thân Lam Thần cũng gia tăng công lực khá nhanh, đã gần tới Thiên Tiên vị, lại được Chu Thanh ban cho Đô Thiên Minh Vương kỳ nên bây giờ dù có đụng phải thần tiên thì hắn cũng dư sức đối phó. Tiểu hồ ly và Chu Nghi thì cũng không còn là hạng nhãi nhép nữa, lại thêm hai siêu cấp yêu vương là Con cóc và Đại Lực Hùng Vương che chở nên có thẻ nói, chỉ cần không xích mích với hạng biến thái như Bạch Khởi thì bọn họ đã đủ sức tung hoành thiên hạ rồi.

Trong khoảng thời gian này, Chu Thanh không tự thân rèn luyện thêm gì nữa mà chỉ nghĩ cách đề thăng năng lực cho tỉ muội Tiểu hồ ly. Tuy nhiên, hắn biết cho dù có thực lực mạnh mẽ đến đâu nhưng kinh nghiệm không phong phú, thủ đoạn không độc địa thì rất dễ chịu thiệt thòi. Điều này làm Chu Thanh không yên lòng, nhất là Tiểu hồ ly. Cô bé vốn không hiểu được lòng người hiểm ác thế nào, nếu đến Tiên giới thì e là sẽ gặp phải không ít phiền phức.

Cũng trong thời gian này, Chu Thanh tranh thủ tế luyện lại một số pháp bảo vừa cướp đoạt được, sau đó phân loại lại, một số thì đem ban thưởng cho các môn hạ đệ tử đê tăng cường sức chiến đấu. Lần này, ngoài việc tiêu diệt đại trưởng lão của các phái để tự vệ, trong đầu Chu Thanh còn có một chủ ý, đó là chọn lựa nhân tài trong số bọn họ để làm đồ tử đồ tôn cho mình. Thiên Đạo tông của hắn ở nhân gian đã là vô địch rồi, nhưng đa phần vẫn do bản thân hắn chống đỡ, còn đệ tử có thực lực không có bao nhiêu người. Một môn phái muốn lớn mạnh, đương nhiên không thể thiếu môn hạ đệ tử được, càng nhiều càng tốt, nếu có thêm nhân tài thì càng tuyệt vời hơn.

Về phần Hạnh Hoàng kỳ, Đả Thần tiên và Hồ lô, 3 thứ pháp bảo này cùng với Bát Cảnh đăng trong tay Huyền Vũ lão đạo là pháp bảo đồng hạng. Trong đó Hạnh Hoàng kỳ và Đả Thần tiên là do Nguyên Thủy Thiên Tôn ban cho Khương Tử Nha. Còn Hồ lô kia là pháp bảo của Lục Áp—vị thần bí tiên nhân chỉ xuất thủ đúng một trận trong Phong Thần. Pháp bảo này ngay cả Vân Trung Tử cũng không biết lai lịch, chỉ có thể dựa vào chút linh tính để bắt chước chế tạo ra hàng nhái nhưng chất lượng kém rất xa hàng thật. Vơi chu vi hiện tại của Chu Thanh, nếu muốn phá vỡ 3 thứ pháp bảo này thì có thể nói khó hơn lên trời. Chỉ có một cách duy nhất là đặt chúng trong Đô Thiên Thần Sát đại trận, sau đó mượn lực lượng của 12 vị thượng cổ Ma Thần để từ từ tế luyện, từng bước từng bước phá vỡ các cấm chế bên trong của chúng. Dùng phương thức tích tiểu thành đại, nước chảy đá mòn, kiên nhẫn để đạt được mục đích. Nhưng Chu Thanh không vội, hắn có quá nhiều thời gian kia mà.

Còn Tử Thanh song kiếm, Long Hổ bảo ấn, Thiên Sư kiếm, Tử Phù thiên lục, Cửu Thiên Nguyên Dương thước, Tử Ngọ trụ quang...các thứ pháp bảo này cũng có cùng đẳng cấp với nhau. Mặc dù có kém hơn so với Phong Thần pháp khí vốn là trọng bảo được lưu truyền từ thời thái cổ, nhưng bản thân chúng cũng là thiên địa linh vật của các tiền bối tiên nhân đã phải hao tổn vô số thời gian và tâm huyết để luyện chế, do đó vẫn nên giữ lại phòng thân. Hơn nữa đệ tử sẽ càng lúc càng đông, ắt sẽ có chỗ hữu dụng.

Ngoài số pháp bảo kể trên ra, những pháp bảo còn lại có thể nói là nhiều không kể xiết. Nào là cướp đoạt từ tay của Ngưu Đầu Âm Thần, nào là lấy được từ các cây ngọc trụ trong động phủ, lại còn các pháp bảo cướp được sau khi giết chết các trưởng lão mà có...ước tính tổng cộng có không ít hơn 3 ngàn món! Có thể nói là tài đại khí thô! Lần trước lúc ở Đại Hoang sơn, Chu Thanh thấy ngay cả đệ tử cấp thấp của Khô Cốt Thần Quân cũng đã đạt tới Phản Hư kỳ rồi, nhưng pháp bảo của họ lại không có món nào xài được, từ đó có thể thấy Tiên giới cũng không phải hoàn mỹ vô khuyết. Chỉ trừ những đại môn đại phái hoặc các tán tu có đạo hạnh cực cao ra thì Chu Thanh muốn cướp muốn giết một vài sơn động cũng không phải là chuyện khó.

Chu Thanh chợt nhìn kỹ hai cây Tử Thanh song kiếm, thấy thanh Tử kiếm mang tử quang dày đặc, kiếm quang thu phóng như linh xà xuất động, quang mang tỏa ra đến hơn 3 trượng. Còn thanh Thanh kiếm thì lại có quang mang màu xanh. Song kiếm một thanh đầu rồng, một thanh đầu rắn, torng rất đặc sắc. Chu Thanh cầm cả 2 thanh trên tay, tiện tay phát một cái, khí lạnh liền ồ ạt tuôn ra, các chữ triện và phù chú được khắc nổi trên thân kiếm đua nhau chớp động.

“Nhớ năm đó, ta cũng nhờ vào Tử Thanh kiếm dỏm mà đề thăng cho tới ngày nay. Bây giờ thì hàng thật cũng rơi vào tay ra rồi!”

Trong lòng hắn cảm khái vạn phần, hai tay nắm chặt hai chuôi kiếm, kim sắc hỏa diễm cuồn cuộn tuôn ra. Chỉ nghe âm thanh bạo liệt ầm vang tứ phía, cấm chế trên hai thanh bảo kiếm đã hoàn toàn bị pháp vỡ hết. Hiện tại nhục thân của Chu Thanh là do Kim Thân ngưng tụ mà thành, tùy thời tùy chỗ mà có thể vận dụng toàn bộ năng lực, cho dù là Thục Sơn khái phái trưởng lão là Trường Mi chân nhân có hạ phàm thì gặp phải Thất Bảo Diệu Thụ trong tay hắn, chắc cũng phải ôm hận mả thôi. Chưa kể bây giờ hắn đã luyện hóa thêm hai thanh bảo kiếm này, lại tự tay gia cố thêm một số cấm chế và trận pháp bên trong nên rất lợi hại, Tuy nhiên chúng có một điểm đặc biệt là cho dù Chu Thanh có ra sức luyện chế thế nào đi chăng nữa thì đặc trưng màu sắc của chúng vẫn là hai màu xanh và tím.

Chu Thanh nhớ đã từng nghe con Sói tinh nói, trong Thương Mãng sơn nơi tiên giới kia cũng có một môn phái tên gọi là Thục Sơn tồn tại.

“Nếu đó chính là do tiền bối tiên nhân của Thục Sơn sáng lập thì không biết thực lực của họ thế nào đây?” Trong đầu của hắn lởn vởn mấy ý niệm.

Sau khi tế luyện xong hai thanh kiếm, Chu Thanh vẫn không nghỉ tay, tận dụng thời gian hai ngày kế tiếp để tế luyện toàn bộ số pháp bảo cướp được, chính thức biến chúng thành pháp bảo của Thiên Đạo tông. Thậm chí trên mỗi pháp bảo đều có chữ “Thiên Đạo tông chủ Chu Thanh”.

Ầm!

Một âm thanh thật lớn vang lên, Chu Nghi cưỡi Đại Lực Hùng Vương và Lam Thần đã tới bên ngoài Thục Sơn động thiên. Phía sau bọn họ là Hướng Huy và hơn trăm Thục Sơn đệ tử. Vốn gặp phải Lưỡng Nghi đại trận thủ hộ nên Tiểu hồ ly, Lam Thần và Chu Nghi cũng phải chịu một số phiền phức.

Ở bên trong Côn Lôn sơn mạch, lúc nghe tin các chưởng môn đều đã thân vong, hơn vạn tên tu đạo đệ tử của các môn phái đều gào rống không ngừng, có người còn sỉ vả Địa Linh Tử cấu kết cùng yêu nghiệt. Kết quả Lam Thần phải dùng thủ đoạn sắt đá, thả ra Thiên Ma Thần, tàn sát hơn ngàn kẻ cứng đầu. Thiên Ma Thần được dịp ăn uống thỏa thê một trận, nếu không nhờ Chu Thanh đã sớm truyền lại phương pháp khống chế thì e là ngay cả Lam Thần cũng bị nó ăn rồi.

Thấy Lam Thần hung ác như vậy.. Đệ tử các phái đều kinh hãi. Đa số bọn họ đều còn trẻ, ngày thường chỉ biết ỷ vào quyền thế và thực lực của sư môn để bắt nạt kẻ yếu. Cho nên khi gặp kẻ mạnh hơn thì họ đều sợ đến hồn phi phách tán, tất nhiên không dám chống trả nữa.

Trong vòng mười ngày, ba người đã bình định thành công các môn phái trong thiên hạ Đạo môn. Địa Linh Tử thì đã sớm cắt cử người đứng ra tiếp quản Mao Sơn và Long Hổ sơn động thiên phúc địa. Các trưởng lão của hai phái này đều bị Lam Thần giết sạch sẽ. Hiện tại chỉ còn có Thục Sơn và Côn Lôn mà thôi. Côn Lôn vốn đã bị máu đen làm cho ô uế, không thể ở được nữa. Còn Ngọc Hư cung thì lúc Nguyên Nguyên đi ra đã kích hoạt toàn bộ cấm chế nên hiện tại chưa thể tiến vào được. Nhưng Chu Thanh có dặn dò là hắn muốn tự thân tìm tới Ngọc Hư cung để xử lý nên tạm thời đám đệ tử Côn Lôn đều được lưu lại làm môn hạ của Không Động.

Thế là lãnh tụ của Trung thổ Đạo môn trong suốt mấy ngàn năm là Côn Lôn đến đây hoàn toàn bị tiêu diệt, không còn tồn tại nữa.

“Hướng Huy, ngươi là đệ tử của Thục Sơn, ắt hẳn thông hiểu Thục Sơn trận pháp, mau mau xóa bỏ hết cấm chế đi, để chúng ta vào trong. Sau khi giết chết các trưởng lão còn lại thì ngươi chính là chưởng môn của Thục Sơn, sau này thành tiên thành tổ rồi! Bao nhiêu vinh quang đề sẽ rơi vào tay ngươi, so với lúc làm đệ tử bình thường chẳng phải sướng hơn ngàn vạn lần sao?”

Lam Thần biến thành hình thể của Thiên Quỷ, diện mục dữ tợn, thanh âm âm trầm khủng bố. Nhớ tới thủ đoạn tàn bạo của hắn, các đệ tử Thục Sơn đều nơm nớp lo sợ, chỉ còn cách lui lại đứng phía sau lưng Hướng Huy và các đồng đảng.

“Lão tổ, lúc chưởng môn xuất quan, vì sợ có yêu quái tới cửa nên đã thiết lập toàn bộ cấm chế. Chỉ có các trưởng lão và chưởng môn mới biết cách vào trong. Đám đệ tử tiểu bối như chúng tôi làm sao biết được?” Hướng Huy tươi cười nói.

“Lam Thần, không cần lãng phí thời gian nữa, sư phụ đang đợi chúng ta kia, chỉ còn có mỗi Thục Sơn này là chưa giải quyết rốt ráo được. Bây giờ chúng ta cùng nhau hạ thủ, oanh phá đại trận, sau đó sớm trở về, tránh để sư phụ chờ lâu!” Tiểu hồ ly và Chu Nghi cũng muốn mau chóng dứt điểm chuyện này để sớm được đi Tiên giới. Ngay cả Con cóc và Đại Lực Hùng Vương cũng hết sức nóng lòng.

Chu Nghi tế lên Phiên Thiên ấn biến ảo thành một ngọn sơn phong hung hăng nên xuống biển mây trên núi Nga My. Lập tức vân hải liền quay cuồng tán loạn, vô số bạch vân biến ảo thành lợi kiếm bắn về phía mọi người.

“Thì ra đây chính là Vạn Kiếm trận, ta xem ra cũng không có gì ghê gớm cả!” Chu Nghi thu hồi đại ấn lên che ở trước mặt, chỉ nghe hàng tràng âm thanh leng keng vang lên không dứt, muôn đạo bạch vân biến thành kiếm khí vọt tới đều bị phù chú phản kích, hóa thành vạn mảnh nhỏ.

Đại Lực Hùng Vương sơ Chu Nghi có sơ suất, sẽ làm thương tổn bản thân nên vội vàng tế ra U Hồn Bạch Cốt phiên. Vạn đạo hàn yên liền xông lên, đem vân hải phân thành từng mảnh vụn. Vạn Kiếm trận một kích đã bị đánh bại, vân hải liền tản đi, quang thải đủ mọi màu sắc chớp động liên hồi, đích thị là Sinh, Tử , Huyễn, Diệt trong Lưỡng Nghi Vi Trần đại trận.

“Vạn Kiếm trận đã vỡ, e rằng sẽ kinh động tới ba lão đạo Thần Hư, Động Hư, Vô Hư. Nếu bọn họ tự mình chủ trì trận pháp, trực tiếp oanh kích thì tiếp theo chúng ta sẽ phải đối phó thêm với thủy, hỏa và phong nữa!” Hướng Huy lo lắng nói.

“Yêu nghiệt phương nào mà dám cường công Thục Sơn sơn môn của chúng ta thế này!?” Từ trong thải quang bỗn truyền ra thanh âm. Vô số lôi hỏa điện quang, cuồng phong mua đá và kiếm khí đồng loạt đánh tới ào ạt tựa như thác lũ.

Lần này toàn thể Thục Sơn đều xuất động nên lúc họ ra đi, đã thiết lập hết tất cả các loại cấm chế, đề phòng yêu nghiệt tìm tới của. Chỉ lưu lại có ba vị trưởng lão để chủ trì trận pháp, một khi có động tĩnh gì thì sẽ lập tức mở ra đại trận để phản kích. Ngàn năm cơ nghiệp của Thục Sơn đâu thể qua loa được.

“Đến đúng lúc lắm!”

Lam Thần rất không muốn kéo dài thời gian. Nếu tất cả bọn họ cùng xuất thủ, muốn công phá Lưỡng Nghi đại trận này thì chắc cũng mất khoảng hơn nửa canh giờ. Nhưng một khi kẻ địch phản công, nói không chừng chúng sẽ quyết tâm liều chết, để ngọc đá cùng vỡ thì e rằng sẽ làm tổn thương đến hai vị tiểu thư. Chu Thanh khẳng định sẽ không hài lòng.

Hắn ném một cây Minh Vương kỳ ra, miệng thì đọc chú ngữ chân ngôn. Ma Thần cao gần ngàn trượng liền đi ra ngoài. Toàn thân nó đều có gai góc, xương xẩu rất ghê gớm. Gần đây nhờ ăn uống no đủ, tẩm bổ không ít nên Thiên Ma Thần đã to lớn hơn khi trước rất nhiều. Nó mở cái miệng to như cái chậu máu ra, mạnh mẽ hít một cái, vô số thủy hỏa phong băng đang đánh tới đều bay vào trong miệng nó. Ma Thần gầm lên một tiếng thật to, chấn động luôn cả mấy ngọn núi trong dãy Nga My sơn. Đất đá lập tức vỡ vụn, ầm ầm đổ xuống, có rất nhiều du khách bị tiếng thét kinh hồn táng đởm này làm cho vỡ tim, hôn mê bất tỉnh. Cũng may trận chiến này xảy ra ở trên biển mây chứ nếu xảy ra bên dưới thì chắc chắn đã trở thành một đại sự kiện gây rúng động khắp nơi rồi.

Ma Thần đem thủy, hỏa, phong và kim khí nuốt hết vào trong miệng, sau đó lại phun mạnh ra một quả cầu tròn có khuôn viên rộng đến hơn 10 trượng. Quả cầu này mãnh liệt nện lên trên Lưỡng Nghi đại trận. Tức thì âm thanh va đập rất lớn không ngừng vang lên, cuối cùng Lưỡng Nghi đại trận cũng bị đánh vỡ, lộ ra một mảng không gian trống rất lớn, chính là Thục Sơn động thiên.

Thiên Ma Thần này được sinh ra từ thời Thái Cổ Hồng Hoang, bình sinh chỉ biết thôn phệ vạn vật, hiện tại dù chỉ là phân thân nhưng năng lượng của nó e là cũng không thua Thiên Tiên là mấy, nhưng lực công phá thậm chí còn mạnh hơn. Lưỡng Nghi đại trận vốn đã không có Hỗn Nguyên Nhất Khí Thái Thanh thần phù làm trận nhãn thì cũng giống như Đô Thiên Thần Sát đại trận lúc chưa dung hợp Hóa Huyết đao, uy lực nó phát ra chưa tới một phần ngàn nên làm sao có thể đủ sức ngăn cản Thiên Ma Thần được chứ?

Trận thế vừa vỡ, lập tức thân ảnh của ba lão đạo liền phơi bày trước ánh sáng. Bọn họ đều trợn mắt há mồm như không tin vào mắt mình.

Lam Thần thu Thiên Ma Thần lại, sau đó nhảy dựng lên một cái, trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh ba lão đạo. Hắn vươn ra quỷ trảo, bổ xuống hai cái, lập tức có hai cái đầu người bị đánh nát, ngay cả nguyên thần cũng bị bắt lại, bỏ vào trong không gian ảo của hắn, chuẩn bị hiến tặng cho Chu Thanh. Lão đạo còn lại lúc này mới bừng tỉnh, vội vã tế ra kiếm quang nhưng vẫn bị Lam Thần tát cho một cái đánh tan phi kiếm, sau đó phong tỏa nê cung hoàn của lão, khiến cho lão chỉ có thể nói chuyện chứ không thể động đậy được nữa.

“Tiểu đạo sĩ, nói đi, Thục Sơn các ngươi còn bao nhiêu chỗ cất giấu bảo bối và điển tịch? Mau thành thật khai báo thì ta tha cho ngươi khỏi chết, nếu không thì kết quả của ngươi cũng sẽ giống với hai lão đạo vừa rồi!” Lam Thần cười hắc hắc không ngừng.

"Yêu nghiệt, ngươi thừa cơ Thục Sơn ta vắng người mà đột nhập, chẳng có gì hay ho đâu! Thứ vô sỉ tàn độc như ngươi còn chưa biết đại họa đang lâm đầu! Hiện tại Thiên hạ Đạo môn đã tề tựu ở Côn Lôn, các ngươi càn rỡ không được bao lâu nữa rồi! Muốn giết cứ giết, còn nếu muốn ép bức ta khai ra bảo bối của Thục Sơn thỉ đúng là vọng tưởng!” Lão đạo này chửi ầm lên.

“Vô Hư sư thúc, người đừng cố chấp nữa! Con nhớ trong bích nhai của Thục Sơn chúng ta có rất nhiều sơn động chứa pháp bảo. Nếu bây giờ bắt Lam Thần lão tổ bọn họ lùng sục thì rất mất thời gian, chi bằng người nói ra luôn đi! Sư điệt sẽ giúp người cầu tình với lão tổ, nói không chừng còn có thể tha cho sư thúc một mạng!” Hướng Huy từ trong đám đệ tử bay ra.

“A! Ngươi...các ngươi...các ngươi sao lại cùng yêu nghiệt đứng về một phe thế này? Chưởng môn đâu? Linh Hư sư huynh đâu?”

Vô Hư lão đạo thấy bên cạnh Hướng Huy có cả trâm đệ tử nên sợ đến hồn xiêu phách tán.

“Tất cả các chưởng lão trưởng môn của thiên hạ Đạo môn đều bị Tông chủ của ta giết chết bên trong sa mạc ở Đại Tự Tại cung rồi! Thủ lĩnh của Côn Lôn là Nguyên Nguyên tiểu đạo sĩ cùng Vô Chân lão tặc ni đều bị hình thần câu diệt. Côn Lôn không còn tồn tại nữa! Tiểu đạo sĩ, hay là ngươi thành thật một chút đi, đừng để cho ta tốn nhiều thời gian tra tìm. Nếu không ta sẽ lập tức thu hồi nguyên thần của ngươi, tế luyện trong bảo khố. Luc đó ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, mỗi ngày đều bị ma hỏa hành hạ đau đớn tột cùng!” Lam Thần nhe răng cười nói.

Phụt!

Vô Hư lão đạo nghe đến lời này, lại nhìn thấy mấy trăm đệ tử Thục Sơn đang đứng nên liền phun ra một ngụm máu tươi, sau đó bước tới trước mặt Lam Thần. nói: “Thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành, yêu nghiệt, ngươi giết lão đạo ta đi! Còn những thứ vô sỉ như chúng bây đầu nhập vào yêu nghiệt, gây họa cho sư môn thì chắc chắn sẽ không được chết tử tế đâu!”

“He he! Sư thúc, người cũng không thể nói như vậy được. Bây giờ Lam Thần lão tổ không phải là yêu nghiệt mà chính là người của Đạo môn đó! Hiện tại thiên hạ Đạo môn đều đã chung một nhà, Côn Lôn tự cao tự đại, đã sớm phải chịu cảnh diệt môn rồi, đây là đại hảo sự, bọn đệ tử chúng tôi thuận thiên hành sự, sao người lại nói là vô sỉ được?” Đồng đảng của Hướng Huy là Tạ Hiểu Hoành không bỏ lỡ cơ hội để buông ra mấy câu nịnh nọt Lam Thần.

“Đê tiện!” Vô Hư lão đạo giận đến trợn trừng hai mắt

Lam Thần thấy lão đạo này vẫn ngoan cố như thế, máu giận liền xông lên đến tận óc, hắn hừ một tiếng, lập tức tung quỷ trảo cuồng mãnh chụp lên đầu lão ta, lập tức cái đầu rơi xuống, nguyên thần cũng bị thu mất. Đám đệ tử Thục Sơn thấy vậy liền sợ run cả người, ngay cả bọn Hướng Huy thấy vậy cũng phải lui về sau mấy bước.

Tiểu hồ ly và Chu Nghi nhìn thoáng qua một cái rồi gật đầu, không nói lời nào, đối với hành động vừa rồi của Lam Thần cũng không nhận xét gì. Hai tỉ muội vốn không thông thế sự, thân là yêu tộc, tính tình lại thiện lương nên thường hayị đám đạo sĩ chính phái ra sức hà hiếp. Nhưng những ngày qua, chứng kiến cảnh sát sinh của Lam Thần, dần dần trong lòng các nàng đã cảm thấy quen thuộc, tâm tính từ từ biến hóa, cùng trước kia có sự khác biệt rất lớn.

“Hướng Huy, sau này ngươi là chưởng môn của Thục Sơn. Gia đình ngươi trong cõi thế tục có thế lực khá lớn, rất thuận tiện cho ngươi tuyển thêm quảng đại môn đồ, gia tăng thế lực, phát dương quang đại cho Đạo môn nhất mạch. Kẻ đối nghịch với ngươi là Lăng gia huynh muội thì hiện tại đã bị sư phụ của ta thi triển pháp lực, đánh vào luân hồi, không còn uy hiếp ngươi được nữa. Chờ khi sư phụ ta nhận được điển tịch trong thiên hạ, sáng chế ra công pháp tu luyện tốt nhất thì nhất định sẽ truyền cho các ngươi. Mọi việc lấy Không Động làm đầu đàm, biết chưa?” Chu Nghi cao cao tại thượng, phân tích cho Hướng Huy rõ.

Hướng Huy liền vội vàng khom lưng, trong lòng ngập tràn niềm vui.

Hai tỉ muội hồ ly cũng cảm thấy rất hưởng thụ, rốt cục đã có thể trải nghiệm được sự uy nghiêm của lực lượng và quyền thế.

“Bây giờ ngươi dẫn bọn ta đến bích nhai để xem có sơn động nào không. Nếu gặp phải cấm chế thì Lam Thần sẽ phá hủy.” Chu Nghi vừa phân phó xong thì đoàn người liền rầm rập tiến về phía Thục Sơn bí phù trên bích nhai.

Tạm gác lại chuyện Lam Thần và hai tỉ muội hồ ly có cướp đoạt được gì trong động hay không, sau khi Chu thanh xuất quan thì Đại Tự Tại cung chủ cũng xuất quan cùng ngày, trên tay cầm Dương Liễu chi đã cắm vào Thanh Tĩnh Lưu Ly bình. Nàng khẽ mỉm cười, đi phía sau là 12 đệ tử của mình. Khin nhìn thấy Chu Thanh đang ngồi ở luong đình trò chuyện cùng với đại đồ đệ Ôn Lam Tân, cung chủ liền bước lên chào hỏi.

“Cung chủ rốt cục đã xuất quan, bần đạo đang muốn biết thử xem công dụng khởi tử hồi sinh của cam lộ trong bình là như thế nào?” Chu Thanh cũng vội vàng đứng lên chắp tay.

Cung chủ không đáp lời, chỉ nhẹ nhàng rút cành dương liễu ra, xoát một cái về phía những dãy núi bên trong động thiên. Nhất thời trận trận mưa liền rơi xướng, mùi thơm ngát bay ngào ngạt bốn phía, hoa cỏ sinh sôi mãnh liệt, khắp nơi đều một màu xanh biếc. Có chú ếch nhảy làm rơi một nhánh cây, khi được cam lộ tưới vào, nhánh cây lập tức cắm rễ trên mặt đất, sau đó đâm chồi nảy lộc.

“Hay! Hay! Hay! Quả nhiên là thiên địa tạo hóa chi! Không ngờ lại có thứ pháp bảo thần kỳ như vậy! Bần đạo hôm nay được mở rộng tầm mắt rồi!” Chu Thanh thấy vậy, trong lòng kinh ngạc không thôi, nếu muốn cho cây khô có thể chợt sinh sôi nảy nở như khi xuân đến, mặc dù năng lực của mình có thể làm được, nhưng tuyệt đối không thể nào nhanh chóng như vậy, cũng không thể tạo ra hiệu ứng bao quát trên diện rộng như thế này. Pháp bảo của Từ Hàng đạo nhân trong Thập nhị tiên, quả thật có một chút phong vị đặc sắc.

Chu Thanh tu thành Thiên Tiên vị, lại tham chiếu Bát Cửu Huyền Công và thượng cổ Hồng Hoang Đại Vu Ma Thần lưu truyền, luyện thành Vô Kiếp Vô Lượng Kim Thân. Vì chưa bao giờ được gặp tiên nhân chân chính nên hắn vẫn chưa rõ bây giờ thực lực của mình thế nào, nhưng Chu Thanh biết so với sát thần Bạch Khởi thì có lẽ mình vẫn còn thua kém một chút.

“Bạch Khởi kia là cái đồ biến thái, lấy lực lượng của một người mà tru diệt 40 vạn thiên binh! Gay cả Chân Vũ Bắc Đẩu Đãng Ma Đại Đế cũng phải nhờ tới Sơn Hà Xã Tắc đồ mới có thể vây không được người này! Ta e rằng cũng phải dùng tới Đô Thiên Minh Vương kỳ mới có thể giữ vững an toàn trước hắn được! Mà không biết Thập nhị chân tiên so với Chân Vũ Đại Đế kia ai cao ai thấp nhỉ? Bọn họ đều là nhân vật nổi bật trong Tam Thanh, nếu không đánh nhau một trận thì cũng khó mà biết được kết quả!”

Chẳng biết vì sao, đột nhiên Chu Thanh nhớ tới chuyện mà Bạch Khởi đã nhờ cậy tới hắn. Muốn xuống dưới đáy Đông Hải để tìm một người, bây giờ dùng Tị Thủy thần châu thì Chu Thanh có thể xuống sâu đến hơn vạn trượng. Nhưng hắn cảm thấy không ổn nên liền bỏ đi ý nghĩ này.

“Theo như lời chân nhân vừa nói thì đây là chính là pháp bảo của thiên địa tạo hóa, thế mà lại rơi vào tay của Vô Chân lão ni, quả thực là phí của trời! À đúng rồi, kế hoạch tiến Côn Lôn của ngài định khi nào thì thực hiện? Bổn cung đã muốn chiêm ngưỡng Ngọc Hư cung từ lâu rồi!”

Chu Thanh tâm thần chợt động, cười nói: “Chuyện này không vội, thiên hạ Đạo môn bây giờ đều ở trong tay ta. Ôn Lam Tân, con mau ra ngoài nghênh đón Lam Thần và hai sư muội, chỉ trong vòng chưa đầy nửa tháng mà đã giải quyết ổn thỏa mọi chuyện rồi, Lam Thần này quả thật cũng có mấy phần bản lĩnh!”

Cung chủ và Ôn Lam Tân vừa nghe, liền vội vận lên thần niệm, xuyên thấu qua động thiên, càn quét mấy trăm dặm nhưng vẫn không thấy tăm hơi.

Biết thực lực mình không thể so sánh được với Chu Thanh, Ôn Lam Tân mới bay ra động thiên, nhấc độn quang phóng lên không trung. Mãi hơn một canh giờ sau mới nhìn thấy quang mang âm thầm ẩn theo những cơn gió đang bay tới. Nàng biết đó là tỉ muội Tiểu hồ ly và Lam Thần, trong lòng không khỏi kinh ngạc: “Với tốc độ của bọn họ thì một canh giờ có thể phi hành không dưới 4000-5000 dặm, thế mà thần niệm ngay từ khi nãy sư phụ đã có thể phát hiện ra sao? Quả thật hết sức kinh khủng, chẳng lẽ đây chính là thực lực của Thiên Tiên?”

“Đại tiểu thư, có chuyện gì thế?” Lam Thần đã sớm nhìn thấy Ôn Lam Tân đang treo mình trên không trung nên vội vàng dừng độn quang lại, khom người một cái để chào hỏi. Sau đó Tiểu hồ ly, Chu Nghi cũng cưỡi Con cóc và Đại Lực Hùng Vương bay đến.

“Sư phụ bảo ta tới chỗ này để đón các người, tình hình mọi người thế nào rồi?”

Ôn Lam Tân âm thầm cảm thán, năm đó thời điểm mình thống soái Ma đạo thì cũng không thể có được loại khí phách này. Đầu tiên là dám lấy hải ngoại yêu vương làm vật cưỡi, sau đó lại tiêu diệt các chưởng môn trưởng lão của thiên hạ Đạo môn, đùa bỡn mọi thứ trong bàn tay mình. Có thể nói trong suốt mấy ngàn năm qua, cũng chỉ có một mình Chu Thanh này dám làm như vậy. Vô luận là đại yêu vương lợi hại đến mức nào cũng chưa bao giờ tiêu diệt được thiên hạ Đạo môn, ngược lại còn dẫn đến kết cục bị tu đạo chánh phái truy giết. Nếu không rơi vào cảnh thần hình câu diệt thì cũng bị kiếp phong ấn vĩnh viễn, không thể thoát ra ngoài được.

Mọi người bước vào trong động thiên, ra mắt Chu Thanh.

“Công việc tiến triển thế nào rồi?” Chu Thanh hỏi Lam Thần.

“Tông chủ anh minh, y theo kế hoạch của Tông chủ. Hiện giờ tất cả Đạo môn trong thiên hạ đều quy phục dưới trướng của Không Động rồi. Địa Linh Tử cùng hơn 100 đệ tử của không Động đang thu thập tàn cuộc. Thuộc hạ cùng hai vị tiểu thu trước bồi dưỡng đám đệ tử trong thế tục, đợi sau này cất nhắc bọn chúng lên làm trưởng môn thì sẽ không còn gì lo ngại nữa. Tổng cộng thu được hơn 3 vạn cuốn điển tịch các phái, trong đó có đạo thư, công pháp, phù pháp, kiếm tu, âm dương ngũ hành, kỳ môn độn giáp...Nếu tính luôn cả phần của Mật Tông Phật môn thì hết thảy đã tiêu diệt hơn 32 tên trưởng lão còn sót lại, lấy được 46 viên xá lợi, 63 cái nguyên thần, nhũng thú còn lại tất cả đều được Minh Vương kỳ hấp thu hết".

Lam Thần cung kính trả lời, sau đó giao ra 12 cái Minh Vương kỳ, điển tịch, xá lợi và nguyên thần. Chu Thanh nhận lấy, bỏ vào trong túi nói: “Làm rất tốt, bâ giờ tu vi cỉa ngươi đã đến giai đoạn tích tụ năng lượng để luyện hóa nguyên thần thành anh nhi. Hiện tại ở nhân gian giới linh khí rất thiếu thốn, nếu muốn đạt tới Thiên Tiên vị e là phải mất cả trăm năm khổ luyện nữa mới được. Nay ta ban thưởng cho ngươi tiên đan này vậy!”

Chu Thanh giơ tay lên, lập tức một viên tiên đan to như mắt rồng bay đến làm thành một vòng kim quang trên đỉnh đầu Lam Thần: “Kim quang này là niệm lực của ta, phối hợp với nội đan linh khí. Trong vòng không đầy một năm, nhất định ngươi có thể đạt thành Thiên Tiên đại đạo!” Thì ra Lam Thần vốn là Âm Thần, tu vi đã tương đương với tu đạo sĩ vượt qua chín lần đại Thiên Kiếp. Mặc dù hắn bị thương, đạo hạnh tổn hao nhiều nhưng sau khi quy thuận Chu Thanh đã thu được không ít chỗ tốt, công lực cũng đã dần dần khôi phục.

Đại trưởng lão của các môn phái hiện tại đã bị Lam Thần, Tiểu hồ ly và Chu Nghi giết sạch không còn một mống. Lớp già toàn bộ vong mạng, chỉ còn chừa lại lớp trẻ là nhưng đệ tử mặt búng ra sữa. Lam Thần liền chọn lựa trong số đó những tên có tâm cơ linh hoạt, tu vi không tồi ở lại làm môn hạ đệ tử của Không Động, sau đó lại dùng quyền lực của mình đưa bọn họ lên làm tân chưởng môn các phái. Cứ như thế, thiên hạ Đạo môn giờ đây chẳng khác nào là chi nhánh của Không Động, thậm chí đến cả đám hòa thượng Mật Tông trưởng lão cũng không tránh khỏi kiếp số. Tu đạo giới lần này quả thật đã trải qua một sự thay đổi khủng khiếp, nhưng điều quái lạ đến giờ phút này vẫn chưa thấy Hiên Viên pháp vương kia xuất hiện, không biết lão đã trốn vào xó xỉnh nào. Tuy nhiên ngày nay Chu Thanh không còn quá bận tâm về lão yêu đầu này nữa.

Địa Linh Tử thì khá là đắc ý. Giờ đây Không Động đã nhất thống thiên hạ Đạo môn, bản thân hắn trờ thành minh chủ cao cao tại thượng trong giới tu đạo, danh tiến đại chấn. Trước kia các môn phái trong tu đạo giới vốn cát cứ mỗi người một phương, xích mích không ít, ngươi tính ta toán, luôn suy nghĩ tìm cách triệt hạ đối phương. Hiện tại mặc dù đã có thể thống nhất quần hùng nhưng có một tổn thất lớn là không ít lão đạo có thực lực đã vong mạng. Tuy nhiên Chu Thanh tin rằng, chỉ cần Địa Linh Tử thi triển một ít thủ đoạn thì qua mấy trăm năm sau, Đạo môn thiên hạ nhất định lại dồi dào thịnh vượng như ngày xưa.

“Lam Thần, lần trước bấy thượng cổ Vu Môn hậu duệ, cũng chính là Dị Năng tổ trong nhân gian đã tập kích đại tỷ của ta! Ngươi có tin tức gì của chúng không?” Vân Hà tiên tử đột nhiên hỏi. Sau khi Chu Thanh đem tình hình mọi việc kể lại cho Vân Hà tiên tử, trong lòng nàng rất lo lắng về việc đại tỉ mình bị người ta ám toán ở bên ngoài.

“Hồi chủ mẫu, đệ tử cùng hai vị tiểu thư không có gặp được nhũng tên đó!” Lam Thần được lợi lộc quá lớn nên trong lòng dạt dào sung sướng.

“Hừ! Đám tiểu tử hậu duệ của Vu Môn đó, lần trước ta lưu chúng lại chỉ là vì để kiềm chế Đạo môn. Bây giờ Đạo môn đã ở trong tay ta, còn giữ chúng lại làm gì nữa? Lam Thần, ngươi mau chuẩn bị lên đường một lần nữa, bảo Hướng Huy dẫn đường, đem đám Dị Năng tổ đó giết sạch hết! Tránh cho những tên nhãi nhép khác thấy chúng ta nương tay thì lại quấy rối!” Chu Thanh phân phó mấy câu, sau đó lấy Tử Ngọ Trụ Quang bàn ra giao cho Lam Thần.

“Trụ quang bàn này vốn là thần châm có thể sát nhân vô hình, thích hợp cho ngươi sử dụng. Ngươi nên sử dụng Thiên Quỷ chi thân để tránh bứt dây động rừng!”

Lam Thần gật đầu, sau đó thân hình chợt lóe là đã không còn tăm hơi nữa.

“Hình như ta dùng dao mổ trâu để giết gà rồi! Với thực lực của Lam Thần bây giờ quả thực thừa sức giết bọn chúng. Bất quá vậy cũng tốt, hiện tại chính quyền trong trần thế phụ thuộc khá chặt chẽ vào Đạo môn, mà gia tộc của những tên tân nhiệm chưởng môn kia đều có quan hệ khá mật thiết với chính quyền, thế thì càng tốt cho mình! Đám Vu Môn tiểu tử kia vốn định triệu hoán Thập Nhị Tổ Vu nên cần có rất nhiều hồn phách, nay ta tiêu diệt chúng thì chẳng phải tạo phúc cho rất nhiều sinh linh bá tánh sao? Vô Lượng Thiên Tôn! Bần đạo làm vậy quả thật công đức ngập tràn mà!” Trong lòng Chu Thanh âm thầm đắc ý.

Căn cứ vào tin tức trong những ngày vừa rồi, lại nghe hai thủ lĩnh của Dị Năng tổ nói chuyện, Chu Thanh biết Thập Nhị Tổ Vu chính là một dạng ngưng tụ giống như Thiên Ma Thần. Vào thời viễn cổ, Thập Nhị Tổ Vu này vừa tàn sát lẫn nhau, vừa bị Tiên đạo vây công nên tất cả đều bị thương tổn nặng nề, ý thức hoàn toàn tiêu tán, chỉ có hồn phách nguyên linh là bay tứ tung về bốn phương tám hướng, mờ mịt chẳng biết trôi nơi nào. Sau này Xi Vưu Đại Vu tập hợp tất cả nhân lực trong tọc, chế tạo Hóa Huyết đao, lại thiết lập Đô Thiên đại trận, sau đó tiến hành chinh chiến giết chóc với mục đích là thu thập thật nhiều hồn phách, để một lần nữa gọi trở lại Thập Nhị Ma Thần này. Nhưng chưa kịp thành công thì y đã bị giới Tiên đạo tiêu diệt, Hóa Huyết đao cũng rơi vào tay của đệ tử Triệt Giáo là Dư Nguyên. Sau đó hắn lại truyền lại cho đồ đệ của mình là Dư Hóa, kết cục mới dẫn đến sự xuất hiện của thanh đao này trong chiến trận Phong Thần.

Thượng cổ Vu Môn và Tiên đạo vốn đối đầu với nhau. Hiện tại trung thổ Đạo môn đều bị Chu Thanh xử lý, duy chỉ còn có Dị Năng tổ này tồn tại là một mối uy hiếp ngấm ngầm nên đương nhiên Chu Thanh rất muốn diệt trừ mối hậu hoạn này. Sau đó hắn còn muốn thông qua Đạo môn để không chế chính quyền trong thế tục, thu thêm đệ tử, phát triển thế lực, kế sách này có thể nói là rất tuyệt diệu!

Nhìn thấy Chu Thanh hành sự đến giọt nước cũng không lọt, thủ đoạn độc ác, muốn ra tay tru diệt cả nhà người ta nhưng Đại Tự Tại cung chủ vẫn cho là đúng. Dị Năng tổ dám tập kích đệ tử của Đại Tự Tại cung, nếu không vì chuyện của Côn Lôn cần giải quyết trước thì nàng cũng đã sớm muốn tìm tới cửa để hỏi tội chúng.

“Ôn Lam Tân, con có kinh nghiệm nên mau đến trợ giúp Địa Linh Tử xử lý hậu sự, lựa chọn đệ tử có căn cốt tốt một chút. Tiên phủ chúng ta hiện nay đang thiếu đồng tử hái thuốc, đồng tử để trông coi lò luyện đan và đồng tử nuôi ngựa! San San, Nghi Nghi, các con cũng đi theo sư tỷ học hỏi đi!” Chu Thanh phân phó.

Ôn Lam Tân vốn từng là người đứng đầu một phái nên tuyệt chiêu thu dụng nhân tài của nàng chắc có thừa. Đây cũng là một trong nhũng nguyên nhân khiến Chu Thanh muốn thu nàng làm đệ tử.

Ôn Lam Tân liền gật đầu. Lúc này Thiên Quỷ đang say ngủ trong không gian, không có nằm trong lòng nàng. Chỉ đáng thương cho Tiểu hồ ly, Chu Nghi, Con cón và Đại Lực Hùng Vương chưa kịp nghỉ lấy hơi thì nay đã phải chuẩn bị lên đường lần nữa rồi.

“Cung chủ! Chuyện đã xong, nay là lúc đi Côn Lôn Ngọc Hư cung để chiêm ngưỡng một phen, thuận tiện tẩy út máu đen ở đó! Sau này thậm chí có thể phát triển nơi ấy thành chi nhánh của Đại Tự Tại cung được đấy!”

Chu Thanh cười nói, sau đó kéo Vân Hà tiên tử đi. Đại Tự Tại cung chủ đương nhiên vui vẻ đi trước, Thất Thải tiên tử cùng 11 tỉ muội cũng không chịu bỏ qua cơ hội này. Dù sao bây giờ mọi chuyện đã giải quyết xong, Đại Tự Tại cung không cần có người ở lại trong nom nữa nên bọn họ có rất nhiều thời gian thư thả. Cho dù thế nào đi chăng nữa thì Côn Lôn cũng từng là Trung thổ đệ nhất Đạo môn, Ngọc Hư cung kia lại là hành cung năm xưa Nguyên Thủy Thiên Tôn nên người tu đạo trong thiên hạ ai ai cũng muốn đến chiêm ngưỡng ít nhất một lần trong đời.

Mười mấy người bọn họ liền quay trở ra động thiên, sau đó nhấc lên độn quang, trong nháy mắt đã đến bên trong Côn Lôn động thiên.

Vừa mới bước vào bên trong Côn Lôn động thiên, một mùi khí tanh hôi khó chịu bỗng xông thẳng lên. Nơi nơi đều là màu đỏ đen, núi non trải dài liên miên cũng bị nhuộm thành đỏ sậm, từng khối máu màu đen đã khô kết lại trông như những tảng đá lớn, cây cỏ hoa là toàn bộ đã bị khô héo.

Mùi khí mốc meo này làm cho người tam muốn nôn mửa, cho dù các nữ tử của Đại Tự Tại cung đã có pháp bảo che chở nhưng vẫn có chút khó chịu, thậm chí những cô có đạo hạnh thấp bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt, phải cố gắng lắm mới không nôn ọe.

“Một chiêu này của Hiên Viên pháp vương quả nhiên là vô địch, Huyết Hà đại trận quả thật là thủ đoạn hủy diệt động thiên một cách tàn bạo nhất! Nếu có thể sử dụng được lão yêu này thì thật là tốt quá! Cũng chỉ có thủ đoạn độc ác của lão ta mới có thể khiến cho đám Đạo môn căm phẫn đến như thế!” Chu Thanh thầm cảm thán trong lòng.

Thiên Ma Thần này được sinh ra từ thời Thái Cổ Hồng Hoang, bình sinh chỉ biết thôn phệ vạn vật, hiện tại dù chỉ là phân thân nhưng năng lượng của nó e là cũng không thua Thiên Tiên là mấy, nhưng lực công phá thậm chí còn mạnh hơn. Lưỡng Nghi đại trận vốn đã không có Hỗn Nguyên Nhất Khí Thái Thanh thần phù làm trận nhãn thì cũng giống như Đô Thiên Thần Sát đại trận lúc chưa dung hợp Hóa Huyết đao, uy lực nó phát ra chưa tới một phần ngàn nên làm sao có thể đủ sức ngăn cản Thiên Ma Thần được chứ?

Trận thế vừa vỡ, lập tức thân ảnh của ba lão đạo liền phơi bày trước ánh sáng. Bọn họ đều trợn mắt há mồm như không tin vào mắt mình.

Lam Thần thu Thiên Ma Thần lại, sau đó nhảy dựng lên một cái, trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh ba lão đạo. Hắn vươn ra quỷ trảo, bổ xuống hai cái, lập tức có hai cái đầu người bị đánh nát, ngay cả nguyên thần cũng bị bắt lại, bỏ vào trong không gian ảo của hắn, chuẩn bị hiến tặng cho Chu Thanh. Lão đạo còn lại lúc này mới bừng tỉnh, vội vã tế ra kiếm quang nhưng vẫn bị Lam Thần tát cho một cái đánh tan phi kiếm, sau đó phong tỏa nê cung hoàn của lão, khiến cho lão chỉ có thể nói chuyện chứ không thể động đậy được nữa.

“Tiểu đạo sĩ, nói đi, Thục Sơn các ngươi còn bao nhiêu chỗ cất giấu bảo bối và điển tịch? Mau thành thật khai báo thì ta tha cho ngươi khỏi chết, nếu không thì kết quả của ngươi cũng sẽ giống với hai lão đạo vừa rồi!” Lam Thần cười hắc hắc không ngừng.

"Yêu nghiệt, ngươi thừa cơ Thục Sơn ta vắng người mà đột nhập, chẳng có gì hay ho đâu! Thứ vô sỉ tàn độc như ngươi còn chưa biết đại họa đang lâm đầu! Hiện tại Thiên hạ Đạo môn đã tề tựu ở Côn Lôn, các ngươi càn rỡ không được bao lâu nữa rồi! Muốn giết cứ giết, còn nếu muốn ép bức ta khai ra bảo bối của Thục Sơn thỉ đúng là vọng tưởng!” Lão đạo này chửi ầm lên.

“Vô Hư sư thúc, người đừng cố chấp nữa! Con nhớ trong bích nhai của Thục Sơn chúng ta có rất nhiều sơn động chứa pháp bảo. Nếu bây giờ bắt Lam Thần lão tổ bọn họ lùng sục thì rất mất thời gian, chi bằng người nói ra luôn đi! Sư điệt sẽ giúp người cầu tình với lão tổ, nói không chừng còn có thể tha cho sư thúc một mạng!” Hướng Huy từ trong đám đệ tử bay ra.

“A! Ngươi...các ngươi...các ngươi sao lại cùng yêu nghiệt đứng về một phe thế này? Chưởng môn đâu? Linh Hư sư huynh đâu?”

Vô Hư lão đạo thấy bên cạnh Hướng Huy có cả trâm đệ tử nên sợ đến hồn xiêu phách tán.

“Tất cả các chưởng lão trưởng môn của thiên hạ Đạo môn đều bị Tông chủ của ta giết chết bên trong sa mạc ở Đại Tự Tại cung rồi! Thủ lĩnh của Côn Lôn là Nguyên Nguyên tiểu đạo sĩ cùng Vô Chân lão tặc ni đều bị hình thần câu diệt. Côn Lôn không còn tồn tại nữa! Tiểu đạo sĩ, hay là ngươi thành thật một chút đi, đừng để cho ta tốn nhiều thời gian tra tìm. Nếu không ta sẽ lập tức thu hồi nguyên thần của ngươi, tế luyện trong bảo khố. Luc đó ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, mỗi ngày đều bị ma hỏa hành hạ đau đớn tột cùng!” Lam Thần nhe răng cười nói.

Phụt!

Vô Hư lão đạo nghe đến lời này, lại nhìn thấy mấy trăm đệ tử Thục Sơn đang đứng nên liền phun ra một ngụm máu tươi, sau đó bước tới trước mặt Lam Thần. nói: “Thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành, yêu nghiệt, ngươi giết lão đạo ta đi! Còn những thứ vô sỉ như chúng bây đầu nhập vào yêu nghiệt, gây họa cho sư môn thì chắc chắn sẽ không được chết tử tế đâu!”

“He he! Sư thúc, người cũng không thể nói như vậy được. Bây giờ Lam Thần lão tổ không phải là yêu nghiệt mà chính là người của Đạo môn đó! Hiện tại thiên hạ Đạo môn đều đã chung một nhà, Côn Lôn tự cao tự đại, đã sớm phải chịu cảnh diệt môn rồi, đây là đại hảo sự, bọn đệ tử chúng tôi thuận thiên hành sự, sao người lại nói là vô sỉ được?” Đồng đảng của Hướng Huy là Tạ Hiểu Hoành không bỏ lỡ cơ hội để buông ra mấy câu nịnh nọt Lam Thần.

“Đê tiện!” Vô Hư lão đạo giận đến trợn trừng hai mắt

Lam Thần thấy lão đạo này vẫn ngoan cố như thế, máu giận liền xông lên đến tận óc, hắn hừ một tiếng, lập tức tung quỷ trảo cuồng mãnh chụp lên đầu lão ta, lập tức cái đầu rơi xuống, nguyên thần cũng bị thu mất. Đám đệ tử Thục Sơn thấy vậy liền sợ run cả người, ngay cả bọn Hướng Huy thấy vậy cũng phải lui về sau mấy bước.

Tiểu hồ ly và Chu Nghi nhìn thoáng qua một cái rồi gật đầu, không nói lời nào, đối với hành động vừa rồi của Lam Thần cũng không nhận xét gì. Hai tỉ muội vốn không thông thế sự, thân là yêu tộc, tính tình lại thiện lương nên thường hayị đám đạo sĩ chính phái ra sức hà hiếp. Nhưng những ngày qua, chứng kiến cảnh sát sinh của Lam Thần, dần dần trong lòng các nàng đã cảm thấy quen thuộc, tâm tính từ từ biến hóa, cùng trước kia có sự khác biệt rất lớn.

“Hướng Huy, sau này ngươi là chưởng môn của Thục Sơn. Gia đình ngươi trong cõi thế tục có thế lực khá lớn, rất thuận tiện cho ngươi tuyển thêm quảng đại môn đồ, gia tăng thế lực, phát dương quang đại cho Đạo môn nhất mạch. Kẻ đối nghịch với ngươi là Lăng gia huynh muội thì hiện tại đã bị sư phụ của ta thi triển pháp lực, đánh vào luân hồi, không còn uy hiếp ngươi được nữa. Chờ khi sư phụ ta nhận được điển tịch trong thiên hạ, sáng chế ra công pháp tu luyện tốt nhất thì nhất định sẽ truyền cho các ngươi. Mọi việc lấy Không Động làm đầu đàm, biết chưa?” Chu Nghi cao cao tại thượng, phân tích cho Hướng Huy rõ.

Hướng Huy liền vội vàng khom lưng, trong lòng ngập tràn niềm vui.

Hai tỉ muội hồ ly cũng cảm thấy rất hưởng thụ, rốt cục đã có thể trải nghiệm được sự uy nghiêm của lực lượng và quyền thế.

“Bây giờ ngươi dẫn bọn ta đến bích nhai để xem có sơn động nào không. Nếu gặp phải cấm chế thì Lam Thần sẽ phá hủy.” Chu Nghi vừa phân phó xong thì đoàn người liền rầm rập tiến về phía Thục Sơn bí phù trên bích nhai.

Tạm gác lại chuyện Lam Thần và hai tỉ muội hồ ly có cướp đoạt được gì trong động hay không, sau khi Chu thanh xuất quan thì Đại Tự Tại cung chủ cũng xuất quan cùng ngày, trên tay cầm Dương Liễu chi đã cắm vào Thanh Tĩnh Lưu Ly bình. Nàng khẽ mỉm cười, đi phía sau là 12 đệ tử của mình. Khin nhìn thấy Chu Thanh đang ngồi ở luong đình trò chuyện cùng với đại đồ đệ Ôn Lam Tân, cung chủ liền bước lên chào hỏi.

“Cung chủ rốt cục đã xuất quan, bần đạo đang muốn biết thử xem công dụng khởi tử hồi sinh của cam lộ trong bình là như thế nào?” Chu Thanh cũng vội vàng đứng lên chắp tay.

Cung chủ không đáp lời, chỉ nhẹ nhàng rút cành dương liễu ra, xoát một cái về phía những dãy núi bên trong động thiên. Nhất thời trận trận mưa liền rơi xướng, mùi thơm ngát bay ngào ngạt bốn phía, hoa cỏ sinh sôi mãnh liệt, khắp nơi đều một màu xanh biếc. Có chú ếch nhảy làm rơi một nhánh cây, khi được cam lộ tưới vào, nhánh cây lập tức cắm rễ trên mặt đất, sau đó đâm chồi nảy lộc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.