Linh Hư lão đạo khẽ gật đầu, nói: “Thanh phi kiếm của Chu đạo hữu tuy chế luyện rất tinh diệu, nhưng về mặt chất liệu thì hơi kém một chút.” Vung tay một cái, một miếng đá to bằng nắm tay lấp lánh ánh bạc xuất hiện trong lòng bàn tay, miếng đá có bề mặt như tráng một lớp bạc, còn có một tia sáng tím vàng như con giao long nhỏ đang chuyển động, “Ở đây bần đạo có một ít chất liệu tốt để luyện phi kiếm, xin được mượn hoa kính phật, mong Chu đạo hữu đừng nên khách sáo từ chối!” Truyện "Phật Đạo "
Chu Thanh liếc mắt qua miếng đá cổ quái, buộc miệng thốt lên: “Tử Long ngân thạch!”
Tử Long ngân thạch không giống như một số vật liệu luyện binh khí tầm thường, con giao long lúc lột xác sẽ toàn thân ngứa ngấy, nó sẽ tìm tảng đá nào đó chà xát cơ thể lên đó, nếu gặp may miếng đá đó có chứa hàm lượng bạc cao, vậy sẽ hấp thu linh khí của con giao long khi lột xác, cứ thế nếu hút được 3 lần sẽ hình thành Tử Long ngân thạch. Giao long xưa nay luôn sống dưới vực nước sâu, lúc lột xác sẽ dấy lên cơn đại hồng thủy làm ngập lụt khu vực cả ngàn dặm, tàn hại sinh linh, vì thế mỗi khi giao long lột xác đều có người tu đạo cao minh đến chém giết, con giao long nào lột xác được 3 lần mà chưa bị giết chết, hơn nữa còn chà lưng vào một miếng đá chứa hàm lượng bạc cao, từ xưa đến nay cực kì hiếm gặp, thế nên Tử Long ngân thạch từ thời xưa đã là vật phẩm quý hiếm, thời hiện đại càng đừng mong tìm thấy. Truyện "Phật Đạo "
Tử Long ngân thạch vì hấp thu linh khí của giao long, thêm vào lượng bạc có tính dẻo dai cực tốt, khi chế luyện thành phi kiếm tập hợp hết mọi ưu điểm, vừa cương vừa nhu, phối hợp hoàn mỹ, linh khí dồi dào, chất lượng phi kiếm vì thế được nâng cao ít nhất 2 lần.
“Chu đạo hữu kiến thức uyên bác lắm! Đây chính là Tử Long ngân thạch, chính là bậc tiền bối Thục Sơn ta khi chém giết một con giao long làm hại dân lành ở Bắc Hải có được.” Linh Hư lão đạo dùng tay còn lại vân vê chòm râu dài đen tuyền dưới cằm, đắc ý giải thích.
“Đại lễ thế này, ta làm sao dám nhận!” Chu Thanh giả đò trưng ra bộ mặt không màn lợi lộc, mở miệng ra là từ chối ngay, để người khác nhìn vào tưởng hắn là đạo sĩ thanh cao, không bị vật chất cám dỗ.
Liệt Dương chân nhân ở kế bên góp lời: “Chu đạo hữu, đó là chút thành ý của Linh Hư đạo trưởng, ngài đừng nên từ chối, hơn nữa ngài đã là Khách Khanh trưởng lão của Thục Sơn rồi, cũng coi như không phải người ngoài, đều là người nhà với nhau cả, không nhận thì coi bộ quá xa cách rồi đấy!” Liệt Dương chân nhân quả nhiên xứng danh nhân vật từng trải sự đời, cách nói chuyện luôn đưa ra lí lẽ hợp tình hợp lí.
Đã đến nước này, Chu Thanh đành làm bộ miễn cưỡng nhận lấy miếng Tử Long ngân thạch, sau khi khách sáo vài câu, cùng với Vân Hà tiên tử đạp mây bay về phía thạch động Linh Hư sắp xếp cho khách quý nghĩ ngơi.
“Ngài thấy người này thế nào?” Thấy Chu Thanh đã đi xa, Linh Hư lão đạo sắc mặt trở nên nghiêm nghị, quay sang nói nhỏ với Liệt Dương đứng bên cạnh: “Hắn muốn thông qua sư điệt Hướng Huy của ta do thám tin tức về Côn Lôn, chẳng lẽ người này có thù oán gì với Côn Lôn? Bằng không cũng không tiếp xúc thân thiết với Thục Sơn của ta như vậy. Tuy việc này cũng nằm trong toan tính của ta, nhưng người này cũng có ý xuôi theo nên mới thuận lợi như thế.”
“Người này nếu đã có thù với Côn Lôn, vậy càng có lợi cho chúng ta đấy. Dù sao thì Ôn Lam Tân đã tái thế, vậy Côn Lôn sẽ là đối tượng bị trả thù đầu tiên, thêm vào người này nữa, Côn Lôn dù có mạnh e rằng cũng tổn thương nguyên khí nặng nề, đợi khi họ lưỡng bại câu thương, chúng ta chẳng phải có cơ hội thừa nước đục thả câu sao?” Liệt Dương chân nhân lúc này mỉm cười nham hiểm, hoàn toàn trái ngược với chính khí thuần dương tỏa ra trên người.
Linh Hư lão đạo nhíu chặt lông mày, hiển nhiên cũng bị bộ dạng giả tạo của Liệt Dương làm cho khó chịu, trầm ngâm: “Người này công lực cao thâm khó dò, đấy chưa phải là toàn bộ thực lực của hắn, ta mơ hồ cảm nhận được trong cơ thể người này còn phong ấn một nguồn sức mạnh cực kì đáng sợ. Ngài yên tâm, nếu như Côn Lôn bị tổn thương nguyên khí, đến lúc đó chúng ta liên thủ hành động, sau khi thành công, Côn Lôn động thiên sẽ có một nửa thuộc về Thuần Dương tông của ngài.”
Nghe thấy câu này, Liệt Dương lão đạo cười hô hố: “Không thành vấn đề, Thuần Dương tông của ta tuy đông người, nhưng chiếm không hết cả cái Côn Lôn động thiên đâu, chỉ cần một phần nhỏ, một phần nhỏ là quá đủ rồi.”
Liếm môi một cái, Liệt Dương lão đạo nói tiếp: “Người này có công lực đạo hạnh quả thực đáng sợ, vừa rồi ngài và hắn đấu phi kiếm với nhau, kiếm khí bắn ra tứ phía, ngay cả trận pháp do Lục Hợp Chí Dương Kỳ của ta bày bố xung quanh cũng bị lung lay, nhất là người này điều khiển phi kiếm thành thạo, không hề có chân nguyên chuyển động, hiển nhiên hắn đã dùng thần niệm thay thế chân nguyên, chỉ dựa vào món này thôi, các đạo môn trung thổ ngoại trừ mấy lão già bế môn tu luyện ra, e rằng chẳng có ai làm được. Chỉ có điều hình như hắn không có pháp bảo nào lợi hại, tu luyện đến cảnh giới như hắn đã là địa tiên già khú đế rồi, không lí nào không có một món pháp bảo ra hồn chứ!”
Liệt Dương lão đạo nghi hoặc trong lòng, họ đều nghĩ rằng Chu Thanh là một tu sĩ dạng lão quái vật, cũng khó trách họ nghĩ vậy, vì tất cả họ đều là nhân vật đã tu luyện hơn trăm năm, linh đơn diệu dược đều nuốt vào bụng không ít, công pháp cao thâm có một đống mới có thể đạt tới cảnh giới này, có đánh chết họ cũng không tin Chu Thanh mới chỉ hai mươi mấy tuổi đã mạnh hơn họ, cho dù chính miệng Chu Thanh thú nhận, họ vẫn cứ tưởng hắn đang nói đùa ấy chứ!
“Theo tình hình này, người này càng mạnh càng có lợi cho chúng ta.” Linh Hư và Liệt Dương đưa mắt nhìn nhau, cùng cười gian xảo, “Bằng không sao ta lại đem tặng Tử Long ngân thạch cho hắn chứ? Bộ tưởng ta bị ấm đầu à.” Linh Hư nhủ thầm trong bụng.
Hang động Linh Hư sắp xếp cho Chu Thanh nghỉ ngơi rất rộng rãi, đủ chứa đến mấy chục người, trong hang có dòng suối chảy róc rách, mặt đất lại khô thoáng, không khí trong lành tươi mát, trước hang là một bãi trống rộng nửa mẫu đất, bên dưới vách đá cheo leo, ánh nắng chói chang chiếu vào trong hang, phản chiếu trong dòng nước lung linh ánh sáng vàng óng ả.
Đồ dùng trong hang cũng khá đầy đủ, một chiếc giường đá màu ngọc bích, ghế đá, bàn đá, bên cạnh còn có chiếc kệ sách được đẽo gọt từ đá tảng bóng loáng, trên để vào bộ sách danh tác của Đạo gia, đều là bản thảo viết tay trên các tấm thẻ tre, toàn bộ hang động đều ngập tràn tiên khí.
“Có một động phủ thế này, môn nhân đệ tử phải toàn là đắc đạo cao nhân mới đúng chứ, tại sao ta thấy cả Thục Sơn không có một ai tốt đẹp thế nhỉ? Tất cả đều là lũ tiểu nhân mưu cầu danh lợi?” Một vầng sáng màu vàng treo lơ lững trên không trung, Chu Thanh ngồi trên ghế đá, tay cầm một xấp giấy A4, cuộc đối thoại của Linh Hư và Liệt Dương vọng ra rõ mồn một từ trong vầng sáng vàng, Vân Hà tiên tử ngồi bên cạnh lẳng lặng lắng nghe.
“Ai quy định tu sĩ là phải phiêu diêu thoát tục, không màn danh lợi nào? Đó chỉ là bộ dạng phần lớn tu sĩ cố tình làm ra khi thu nhận đệ tử thôi, lâu ngày đã bị ngộ nhận họ là người như thế. Ngài công lực cao thâm, không ngờ còn xảo trá hơn cả 2 lão già Linh Hư và Liệt Dương kia ấy nhỉ?” Vân Hà tiên tử liếc mắt sang Chu Thanh, không chịu nổi hắn làm bộ làm tịch thắc mắc, bật cười khanh khách vặn lại.
Chu Thanh cũng không tỏ ra xấu hổ, ngược lại còn gật gù thừa nhận: “Nói có lí lắm, nghe nói ngay cả Thập nhị chân tiên của Xiển giáo năm xưa cũng chả cao thượng gì đâu, nói gì đến chúng ta còn kém rất xa đám tu sĩ bước vào cảnh giới tiên nhân đó.” Về độ mặt dày và tài năng lẻo mép, trên đời khó ai thắng nổi Chu Thanh.
Trong lúc nói chuyện, Chu Thanh không ngừng lật xem xấp tư liệu về Côn Lôn mà Hướng Huy vừa đưa đến.
Thì ra vừa rồi trước khi Chu Thanh rời đi đã dựa vào thần niệm mạnh mẽ của mình bố trí dấu ấn thần niệm trên đỉnh núi, Chu Thanh không tin Linh Hư lão đạo lại đột nhiên có lòng tốt tặng Tử Long ngân thạch cho mình nên mới nảy ý định nghe lén. Truyện "Phật Đạo "
“Trưởng giáo Côn Lôn Càn Cơ, sư đệ có Càn Nguyên, Càn Không, Càn Ngộ, Càn Quảng, Càn Trí, Càn Chân… Trời ạ! Lần này ta chọc trúng tổ ong thật rồi!”