Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng

Chương 45: Chính quy đại tiểu thử Bùi gia




Sau khi lên xe Quý Viễn  mới cảm giác được những ánh mắt quái dị của nhân viên cửa hàng biến mất, “Sao lại chậm thế? Hiệu suất làm việc của cậu như thế thì tôi khó có thể giao việc cho cậu nữa đấy!” Tiêu Hàn thuận tay cầm một quyển sách, tiện tay lật vài trang.

Quý Viễn chỉ có thể trầm mặc không nói lời nào, chính hắn có thể nói gì đây, thật sự là đủ rồi, người ta xem hắn là người bất thường, thiếu gia lại nói như vậy nữa, ngày hôm nay của hắn thật mệt mỏi.

Bên kia, Đông Thu Luyện cùng Bạch Thiếu Ngôn đã ngồi ở trong xe của Triệu Minh, Đông Thu Luyện mặc trang phục công sở, trong tay là áo blouse một lát nữa sẽ mặc vào, “Người tình nghi đã rời khỏi rồi sao?” Người trả lời Đông Thu Luyện là Lý Nại một cảnh sát cao lớn nhưng làn da đen, “Đã rời khỏi, người của chúng tôi đã đợi đến khi hắn ta rời khỏi rồi thông báo cho chúng tôi đến nhà trọ của hắn ta.”

Đông Thu Luyện nhìn toà nhà 20 tầng cách đó không xa, “Ở tại tầng cao nhất, vậy hẳn là có một gác nhỏ trên đó!” Triệu Minh sửng sốt một chút, bảo một cảnh sát ở đó tìm hiểu một chút, “Đội trưởng, có một gác xếp nhỏ, đó là căn gác không ai sử dụng!” Một cảnh sát theo dõi người tình nghi đưa tin tức nói là kẻ tình nghi đã rời đi, Triệu Minh liền mang theo đoàn người đi nhanh đến thang máy của toà nhà.

Rất thuận lợi đã đi lên được tầng cao nhất, bởi vì trước đó đã tạo quan hệ với quản lý toà nhà, cho nên rất dễ dàng lấy được chìa khoá, đến khi mở cửa phòng thì mọi người đều sững sờ.

Căn phòng hết sức tối tăm, rèm cửa được kéo lại, cả căn phòng chỉ có vài ngọn đèn le lói, chiếu vào những bức ảnh treo trên tường, phía trên bức tường có những nét vẽ nghệch ngoặc, chính xác hơn chính mà mặt tường giống như một cái mạng nhện, mà những bức ảnh của những đứa trẻ ở treo trên tường là con mồi.

Triệu Minh đưa tay mở đèn, cả căn phòng trong nháy mắt sáng lên, “Phong toả hết chu vi căn nhà này, phát ra thông báo với nhóm bên kia, theo sát hướng đi của người tình nghi, một khi phát hiện hắn chạy trốn thì lập tức bắt lại, và thông báo với cảnh sát vùng lân cận phối hợp với chúng ta, kẻ này hắn điên rồi….”

Bạch Thiếu Ngôn giúp Đông Thu Luyện mặc áo blouse xong, Đông Thu Luyện theo bao tay, lấy ra một cái đèn pin nhỏ, rọi xuống sàn nhà, phát hiện có ánh sáng màu đỏ tím, có thể nhìn thấy rõ trên mặt đất có dấu chân, đột nhiên Đông Thu Luyện ngây ngẩn cả người, bởi vì trên mặt đất có dấu vết của sự lôi kéo, “Các người chờ một chút, một lát nữa hãy đi vào!”

Bạch Thiếu Ngôn đem nhíp cùng bông y tế giao cho Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện ngồi xổm xuống mặt đất bắt đầu thu thập chứng cứ.

Trên tầng cao nhất của Tiêu thị, Tiêu Hàn ngồi nghiêm chỉnh ở vị trí đầu, phía dưới là các giám đốc phòng ban, Quý Viễn đứng ở sau lưng của Tiêu Hàn, “Các giám đốc phòng ban bắt đầu báo cáo!” Quý Viễn nói xong nhẹ ho khan một tiếng, Tiêu Hàn cầm lấy một tài liệu, tựa hồ rất nghiêm túc.

Nhưng chỉ có Quý Viễn người đứng sau lưng Tiêu Hàn mới thấy rõ ràng nhất, bởi vì ở sau phần tài liệu có đó sách mà hắn vừa mới mua, mà thiếu gia còn cố làm ra vẻ suy tư, làm cho một giám đốc phòng ban nào đó đang báo cáo đổ mồ hôi, bởi vì sắc mặt của Tiêu Hàn vẫn thay đổi, ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn người báo cáo, làm cho mọi người ở đây hết sức thấp thỏm.

“Được rồi, còn vấn đề gì nữa không? Không có vấn đề nào nữa thì tan họp!” Quý Viễn thật sự chủ trì không nổi nữa, nhất là người nào đó đang xem đến quên hết mọi thứ xung quanh.

“Cái kia, tổng giám đốc, chuyện của Bùi gia nên xử lý thế nào? Đại tiểu thư của Bùi gia đến, đang ở trong phòng hội nghị đợi ngài, đã hơn 2 tiếng rồi!” Tiêu Hàn lúc này mới đặt sách xuống, chỉ cười, khoé miệng tà mị thoạt nhìn hết sức mê người, nhưng Quý Viễn chỉ cảm thấy trong lòng có một trận ác hàn, thiếu gia đang suy nghĩ gì a?

“Đi đến phòng hội nghị!” Tiêu Hàn nói xong đem sách để lên bàn, bìa sách có màu tươi sáng, tựa của sách là “Làm sao để biết được lòng của phụ nữ”, mấy chữ đó biểu hiện cho cái gì, mọi người đều nhìn chằm chằm quyền sách, mọi ngời cảm thấy cả người không tốt, Tiêu Hàn đã cất bước ra bên người, Quý Viễn nhẹ ho khan một tiếng, đi đến cầm sách lên, “Tan họp…..!” tiếp theo tiêu sái bước ra ngoài.

Quý Viễn đẩy cửa phòng hội nghị ra, bên trong có hai người, một người đứng một người ngồi, cô gái đang ngồi thoạt nhìn không lớn lắm, khoảng chừng 25 25 tuổi, một mái tóc đen dài, vô cùng quy củ xoã ở đầu vài, một sợi tóc cũng không rối, mặc một váy liền ngắn màu xám, phần giữa lông mày giống Bùi Tử Đồng đến mấy phần, thế nhưng trên mặt của Bùi Tử Đồng có một chút tục khí còn cô gái này ngoại trừ đoan trang vẫn là đoan trang.

Đặc biệt là cách ngồi mọi lúc đều cẩn thận tỉ mỉ, tựa như đã tập luyện nhiều lần, mà lúc này trông thấy Tiêu Hàn, trong mắt hiện lên một tia sáng, nhưng nháy mắt đã dập tắt, đứng lên, nhẹ nhàng cười một tiếng, chính là nhếch miệng cong lên một đường, “Tiêu tổng!”

“Bùi đại tiểu thư sao lại đến công ty của tôi?” Tiêu Hàn vừa nói vừa chậm rãi đến ngồi đối diện Bùi Tư Nhan, vô cùng tuỳ ý bắt chéo chân, đưa tay ra hiệu cho Quý Viễn, Quý Viễn lập tức đưa sách trong tay cho Tiêu Hàn, Tiêu Hàn tuỳ ý lật, nhưng Bùi Tư Nhan nhìn thấy tựa của quyển sách trong mắt loé lên một tia tàn nhẫn, “Bùi đại tiểu thư, lúc này không phải cô phải giải quyết chuyện ở Bùi gia sao? Sao lại có thời gian đến chỗ của tôi?”

Khẩu khí của Tiêu Hàn mang theo một chút khó chịu, hết sức tuỳ ý, nhất là đôi mắt màu lam kia, cả người tỏ ra được vẻ khó chịu, nhưng từ cái giơ tay nhấc chân của anh lại rất có quý khí, Bùi Tử Nhan gắt gao nhìn quyển sách kia, “Không nghĩ đến Tiêu tổng lại có sở thích đặc biệt như vậy nha?”

“Tôi có sở thích đặc biệt thế nào thì cũng không có quan hệ với cô, phải không?” Tiêu Hàn nói, nhưng trên mặt của Bùi Tử Nhan vẫn như cũ không có một chút sắc thái sợ hãi, trong lòng của Tiêu Hàn đột nhiên loé lên một tia thú vị, chợt nghĩ đến một cô gái nào đó cũng lạnh lùng như một khối băng, nhưng anh vừa đến gần người đó thì cô gái đó liền hoà tan thành một vũng nước, nghĩ đến không tự giác lại nở nụ cười.

Bùi Tư Nhan vẫn quy cũ đặt tay trên đùi, tuy nhiên hai bàn tay đã nắm chặt, Quý Viễn lại tỏ ra bất đắc dĩ, thiếu gia, ngài có thể đừng cười đến nhộn nhạo như vậy được không? Còn có người khác ở đây.

“Tôi biết rõ tôi không có quan hệ lớn, nhưng tôi chỉ muốn xin Tiêu tổng vì giao tình hai nhà mà buông tha cho Bùi gia?” Tiếng nói của Bùi Tư Nhan càng lúc càng nhỏ, “Tôi biết anh bất mãn về cách xử sự của Bùi Tử Đồng, ngài cũng biết là cô ta không có giáo dưỡng gì, Bùi gia chúng tôi nguyện ý gánh chịu mọi tổn thất của Tiêu thị, anh xem….”

“Cô nghĩ rằng các người bồi thường được sao!” Trong mắt Tiêu Hàn hiện lên một tia tàn khốc, làm cho Bùi Tư Nhan kinh hãi, “Hơn nữa, về tổn thất đó Tiêu gia chúng tôi không coi vào đâu, có điều Bùi gia các người lại cho con gái riêng của làm ra những chuyện như vậy, chằng lẽ cô ta có thể đem đến lợi ích lớn cho các người sao?” Trong mắt Bùi Tư Nhan hiện lên một tia bối rối, thế nhưng che giấu rất tốt. Nhưng Tiêu Hàn lại cười đến nhộn nhạo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.