Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng

Chương 44: Làm sao để bắt được tim của một cô gái




“Anh…” Đông Thu Luyện nhìn người đụng vào chóp mũi của cô, trong mắt của Tiêu Hàn hiện lên nét vui vẻ, sau đó thân thể đè xuống, “Um.. Anh làm sao?” Đông Thu Luyện có thể cảm nhận rõ được ngực của cô bị đè ép xuống, cũng giống như trái tim của cô bị đè xuống, cả người không thể hô hấp thoải mái, hơn nữa giữa hai chân của cô bị cái kia nóng nóng đụng vào…

Đông Thu Luyện học pháp y, nên đối với cấu tạo của cơ thể người hết sức rõ, một năm không biết cô đã giải phẫu biết bao thi thể của đàn ông, tất nhiên cũng biết rõ được sự biến hoá của Tiêu Hàn lúc này, lúc này Đông Thu Luyện chỉ nhìn Tiêu Hàn, sau đó nhắm mắt lại, bộ dáng giống như người bị đưa ra pháp trường, làm cho Tiêu Hàn không nhịn được cười ra tiếng.

Tựa như đã qua thật lâu, người ở phía trên không có động tĩnh, Đông Thu Luyện từ từ mở mắt ra: “Nếu em còn không mở mắt ra, anh thì cứ nghĩ rằng anh xấu đến nỗi làm cho người khác không dám nhìn thẳng!” Tiêu Hàn vừa nói vừa đưa tay sửa sang lại tóc của Đông Thu Luyện, “Đừng sợ, chúng ta thuận theo tự nhiên, anh sẽ không bắt buộc em, anh sẽ không làm nếu như em không muốn…”

“Em không có..” Đông Thu Luyện xoay mặt, nhưng lỗ tai lại đỏ bừng, đã bán đứng nội tâm của cô lúc này, Tiêu Hàn cúi đầu, hôn nhẹ lên lỗ tai của Đông Thu Luyện một cái, thân thể của Đông Thu Luyện liền cứng lại, Tiêu Hàn đưa tay vuốt nhẹ lên tóc của Đông Thu Luyện nhẹ nhàng nói, “Đừng sợ, anh biết là em không ghét anh, đừng sợ….”

Em không ghét anh, là ngược lại, em thật sự rất yêu anh, rất yêu anh… Đông Thu Luyện suy nghĩ, sau đó quay mặt sang, bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Hàn một lần nữa cúi đầu, hôn nhẹ lên trán của Đông Thu Luyện một cái, nhẹ nhàng, tựa như một mảnh lông vũ chạm nhẹ vào lòng của Đông Thu Luyện.

Nhường như có một cái gì đó bỗng chốc xông lên, nước mắt của Đông Thu Luyện bỗng chốc chảy xuống, môi của Tiêu Hàn nhẹ nhàng phủ lên những giọt nước mắt của Đông Thu Luyện, cả người của Đông Thu Luyện cảm thấy rất ấm áp, “Em thật sự sợ…” Đông Thu Luyện đưa tay ôm lấy Tiêu Hàn, Tiêu Hàn cũng sững sờ, nhưng rất nhanh hiểu được ý nghĩ của Đông Thu Luyện, anh để đầu của Đông Thu Luyện tựa vào vai của mình.

“Đừng sợ, có anh ở đây, Tiểu Dịch cũng ở đây, 2 ba con anh sẽ ở cạnh em, em sẽ không một mình…” Đông Thu Luyện nhẹ gật đầu, Tiêu Hàn khẽ chuyển mình, thuận tay đem Đông Thu Luyện ôm chặt vào ngực, Đông Thu Luyện khóc một lúc. từ từ ngủ mất, Tiêu Hàn cúi đầu nhìn cô gái trong lòng như một con mèo nhỏ, hôn lên trán của cô thêm 1 cái nữa.

Nghĩ đến tư liệu đã tra, trong lòng anh càng thêm đau lòng, nhưng đột nhiên cảm thấy gáy của anh có chút khó chịu, liền vươn tay nắm lấy cái gối đáng ghét kia ném xuống đất!

Hôm sau, khi Đông Thu Luyện tỉnh thì Tiêu Hàn vẫn còn ngủ, Đông Thu Luyện ngẩng đầu nhìn người đang ngủ, khẽ mỉm cười, không tự chủ được đưa tay sờ mặt của Tiêu Hàn, thật sự là rất đẹp trai, làn da còn trắng đến vậy, thật sự còn mịn hơn cả da của cô, hơn nữa mắt thật xinh đẹp, lông mi lại dài như vậy…

“Sao vậy? Thích hửm?” Tiêu Hàn không mở mắt, nhưng tay của Đông Thu Luyện lúc này đang ở trên môi của Tiêu Hàn, Tiêu Hàn lè lưỡi liếm liếm đầu ngón tay của Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện cảm thấy có một dòng điện đang chạy khắp toàn thân của cô, Tiêu Hàn một lần nữa ôm sát Đông Thu Luyện, thân thể hai người dán chặt một chỗ, khắng khít, thân mật, tựa như có thể nghe rõ được nhịp tim đập của đối phương.

Tim của anh đập rất nhanh sau, không phải anh đang căng thẳng a, nghe thấy tiếng cười của mỗ nữ nào đó, Tiêu Hàn cảm thấy có chút lúng túng, chẳng lẽ biểu hiện của anh còn chưa đủ già dặn? Anh có nên học thêm để nâng cao công lực không?

Sau Đông Thu Luyện ăn sáng thì Bạch Thiếu Ngôn đến, Tiểu Dịch yên lặng đọc sách, sau khi Đông Thu Luyện rời khỏi, thì Quý Viễn đến, ngồi ở trên xe, Tiêu Hàn liên tục đánh máy tính, Quý Viễn ngồi ở ghế trước rất kì quái, thiếu gia làm sao vậy? Chuyện của công ty nhiều đến thế sao?

“Bình thường cậu thường mua sách ở đâu?” Tiêu Hàn cúi đầu nhìn máy tính, Quý Viễn sững sờ một lát, mua sách? Mua sách sao, thiếu gia đã tốt nghiệp từ lâu rồi mà, sao lại nghĩ đến chuyện đi mua sách? Hơn nữa phòng sách của Tiêu gia không phải để nhiều loại sách lắm sao, sao lại muốn đi tiệm sách mua thêm.

“Cửa hàng sách Tân Hoa, ở chỗ đó sách rất đa dạng!” Tiêu Hàn gật đầu nhẹ, “Đi đến chỗ đó đi!” Quý Viễn gật đầu, lập tức thay đối đường lái, đi đến tiệm sách Tân Hoa!

“Thiếu gia, ngai muốn đi cửa hàng sách? Hiện tại chỉ sợ không tiện, chuyện ngày hôm qua còn chưa dẹp yên!” Quý Viễn nghĩ tới có chút hối hận không mang theo nhiều vệ sĩ, thiếu gia thật sự nghĩ là làm, đang ở đầu ngọn sóng mà con đi mua sách? Thật sự là sợ báo chí không có tiêu đề để viết sao?

“Tôi không có nói là tôi mua, các loại sách muốn mua đã được gửi vào di động của cậu, cậu giúp tôi mua, hoá đơn sẽ do công ty chi trả!” Tiêu Hàn lạnh lùng nhìn lướt qua Quý Viễn, giống như đang nhìn một cái gì đó ngu ngốc, anh không ngốc mà tự mình đi mua sách, có người để sai bảo thì sao lại không nhờ.

Di động của Quý Viễn hiện lên 1 tin nhắn, hắn liền bước xuống xe, đến tiệm sách, một nhân viên cửa hàng nhiệt tình nghênh đón: “Tiên sinh, ngài cần mua sách gì ạ, tôi có thể giúp gì cho ngài!” Quý Viễn nhìn cửa hàng sách to như vậy, tìm sách như là mò kim đáy biển.

“Dựa theo danh sách này tìm cho tôi, những loại sách mỗi loại 1 quyển!” Đưa điện thoại cho nhân viên cửa hàng, nhân viên nhìn danh sách sách, người đó dùng một ánh mắt quái dị nhìn Quý Viễn, liền đi đến máy tính tìm kiếm, sau đó xoay màn hình máy tính nói: “Tiên sinh, sách của anh cần chúng tôi đều có, ngài có thể tự mình tìm!”

Quý Viễn gật đầu nhẹ, ngẩng đầu nhìn liền ngây ngẩng cả người, cái này là cái gì? “Làm sao có thể hiểu chuẩn xác được lòng của con gái?” “Làm sao nói bắt được tim của phụ nữ?” “Làm sao có thể khiến phụ nữ yên tâm về đàn ông?” “Tại sao phụ nữ lại thiếu hụt cảm giác an toàn?”….

Lấy được vài cuốn sách, Quý Viễn không tự chủ nuốt nước bọt, thiếu gia, ngài đây mà đày đọ tôi sao, đây là cái gì, ngài muốn cái gì vậy? Theo đuổi thiếu phu nhân sao? Cũng không cần đày tôi như vậy, Quý Viễn yên lặng bắt đầu tìm thêm sách, nhân viên đằng sau cửa hàng còn dùng 1 ánh mắt quái dị nhìn Quý Viễn, “Người đàn ông này có phải không bình thường không, lớn lên không tệ, chuẩn bị làm tiểu bạch kiểm sao? Bắt được lòng của phụ nữ?”

Quý Viễn chỉ có thể ngửa mặt lên trời mà thở dài, chính hắn có thể nói hay không, hắn với mấy cái này không có nữa điểm liên quan, vì sao lại bị người ta nói là không bình thường!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.