Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng

Chương 4: Bị xem nhẹ




Editor: Nguyễn Hân Di

Sau khi Đông Thu Luyện giãi phẫu xong đầu của người chết, lại theo thứ tự kiểm tra toàn thân người chết một hồi lâu, cuối cùng dừng lại ở cánh tay, lấy một cái kính lúp, tiếp đó cầm một con dao mỗ mô hình nhỏ, giãi phẫu xung quanh một điểm đỏ ở cánh tay, một dòng máu đen chảy ra, cô dùng bông thấm sau đó đặt ở bên bàn dụng cụ, rồi đem vết thương đó giãi phẫu tiếp!

Việc này làm nhóm pháp y vây quanh ngây ngẩn cả người, người này đã đưa đến trước vài ngày, bọn họ đã giải phẫu tại chỗ, lại không phát hiện ra chỗ kia, không nghĩ đến một cô gái nhìn không lớn lắm lại là danh bất hư truyền!

“Sau khi hắn chết bị người khác tiêm ma tuý vào người để quan sát, nhưng tôi nghĩ không đơn giản như vậy, phần giải phẫu tiếp theo giao cho các người, khi hoàn tất đem cho tôi 1 phần báo cáo!” Đông Thu Luyện nói xong lưu loát cởi bao tay, trợ lí ở một bên tiếp nhận dụng cụ trong tay của Đông Thu Luyện, hai người liền đi ra ngoài!

“Lão Lý, cô bé này thoạt nhìn không lớn lắm, thật sự là Đông Thu Luyện?”

“Câm miệng, nếu là Lệnh Hồ thượng tá tìm đến, tất nhiên là không thể sai, chúng ta làm cho xong đi!” Mọi người nói xong liền bắt đầu giải phẫu!

Trợ lí của Đông Thu Luyện là một ""DĐLQĐ” chàng trai không lớn tuổi lắm, nói là chàng trai là do cậu ta mới vừa 18 tuổi, Bạch Thiếu Ngôn nhìn Đông Thu Luyện lưu loát cầm kéo, cắt phần sau của lõi gỗ, cầm lên lọ dung dịch pha loãng máu trên tấm bông, trong mắt tràn đầy sùng bái, chỉ chốc lát sau, Đông Thu Luyện mới từ kính hiển vi ngẩng đầu, xoay người đi đến chỗ máy tính, không biết là đang tra cái gì, một lúc sau lão Lý gõ cửa đi vào: “Đông pháp y, đây là báo cáo, còn có một chút vật chứng của giãi phẫu!”

Sắc mặt của Đông Thu Luyện không đổi, chỉ nói câu cảm ơn, vẫn vùi đầu nhìn chằm chằm máy tính, Bạch Thiếu Ngôn cười cười, nhận thứ trong tay của lão Lý:

“Cảm ơn, khi thầy tôi bận rộn đều là bộ dáng thế này, ngài đừng để ý!”

“Sẽ không, các người đang bận, tôi đi trước!” Lão Lý nghe nói ít nhiều về tin đồn của Đông Thu Luyện, thật sự là trăm nghe không bằng mắt thấy,cô mang khẩu trang nên không thấy mặt, nhưng đôi mắt lớn, hết sức tĩnh mịch, không nhìn thấy đáy, nhất là khi cô nhìn người khác, tựa như nhìn xuyên qua người đó, khí chất như thế, Lão Lý đã ở trong quân đội lâu như vậy nhưng cũng cảm thấy được tuổi tác cùng con người của cô không tương xứng!

“Đưa vết sơn từ trên đầu của 6520!” Đông Thu Luyện thích đánh số cho người chết, vì để không lẫn lộn giữa các người chết với nhau, đồng thời cũng dễ dàng để xử lí cùng nghiên cứu, sắc mặt của Bạch Thiếu Ngôn đen xuống""DĐLQĐ”, thế nào mà 6520, Bạch Thiếu Ngôn cầm bút lên viết số 6520 dưới tên người chết, lại đem hộp dụng cụ chứa lớp sơn giao cho Đông Thu Luyện!

“Thầy, trời đã tối, ngài còn chưa ăn cơm, có muốn tôi mua thêm 1 phần!” Bạch Thiếu Ngôn nhìn đồng hồ, đã hơn 2 gờ, khi Đông Thu Luyện làm việc thì không quan tâm đến thời gian!

“Ừ, mì trứng cà chua, cà chua nhiều một chút!” Đông Thu Luyện nhìn đồng hồ, lại cúi đầu quan sát kính hiển vi!

Bạch Thiếu Ngôn cảm thấy có chút buồn nôn, vừa mới giải phẫu một người chết, làm sao ăn cà chua trứng được chứ? Nước đỏ đỏ, còn có sợi mì dai dai nhỏ nhỏ, tổng quan có chút cảm giác buồn nôn, rất nhanh Bạch Thiếu Ngôn đem mì cà chua trứng tới, lúc này Đông Thu Luyện đang ngồi trước máy vi tính nhìn video giải phẫu lão Lý mang tới!""DĐLQĐ”

Đông Thu Luyện có thói quen như vậy, nếu bản thân cô không kịp giải phẫu thi thể, thì lúc nào cũng bảo người khác mang video giải phẫu đến cho cô, chính cô nhìn một chút, nhìn xem có bỏ sót thứ gì không, Đông Thu Luyện nhận thức ăn từ trong tay Bạch Thiếu Ngôn, vừa xem video vừa thong thả ăn, thỉnh thoảng còn gật đầu,""DĐLQĐ” không biết là cảm thấy thủ pháp của bọn họ chính xác hay là mì ngon!

Dựa theo hiểu biết của Bạch Thiếu Ngôn với Đông Thu Luyện, thì nhất định là thủ pháp của bọn họ rất được, Bạch Thiếu Ngôn lại không nhìn được, thiệt là, Đông Thu Luyện có phải là con gái không nữa, nhìn những thứ như vậy làm sao có thể nuốt thức ăn!

Lúc sáng sớm có một luồng ánh sáng mặt trời chiếu vào, Đông Thu Luyện đã nghỉ ngơi một chút ở trên bàn, Đông Thu Luyện nhớ tới Tiêu Dịch, liền lấy điện thoại từ trong túi ra, khi Đông Thu Luyện làm việc luôn tắt máy, Đông Thu Luyện mở máy thì thấy xuất hiện một vài tin nhắn từ số xa lạ, Đông Thu Luyện mỉm cười, dựa theo số trong máy là gọi đi!

“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng gọi về, mẹ có biết là con nhớ mẹ không?”

“Ừ, mẹ biết, thế nào, Tiểu Dịch có ngoan hay không?”

“Con rất ngoan, con không có gây phiền toái cho ba, mẹ khi nào thì trờ về đón con, con nhớ mẹ!” Kỳ thật, Đông Thu Luyện khó cùng cùng Tiêu Dịch tách ra, Đông Thu Luyện khi nghe những lời của Tiêu Dịch thì trong lòng dâng lên một trận chua xót, khẽ mỉm cười, “Tiểu Dịch ngoan, đợi thêm một tuần nữa, mẹ sẽ đến đón con, con ngoan ngoãn nha…”

Khi Tiêu Hàn đi vào thì thấy [DĐLQĐ] Tiêu Dịch đang cởi truồng, vểnh cái mông nhỏ nằm lì trên giường gọi điện thoại, cười đến sáng lạn, hôm qua tiểu tử này lấy điện thoại này để gọi điện, hẳn là gọi cho Đông Thu Luyện, Tiêu Hàn đi tới nhìn máy điều hoà, thuận tay cầm một tấm thảm đem Tiêu Dịch bao lấy, Tiêu Dịch ở trong nhà vài ngày, Tiêu Hàn cảm giác được bản thân cũng có tiềm chất của người ba!

Tiêu Dịch nhìn Tiêu Hàn cười với mình, “Ba, con không lạnh!” Đông Thu Luyện sửng sờ, không nghĩ đến Tiêu Hàn ở bên cạnh, “Không lạnh nhưng lại cởi truồng kìa, nhìn rất khó coi, con đã lớn rồi!”

“Ba, người ta đang mặc quần lót? Ba nói như vậy mẹ sẽ hiểu lầm! Mẹ, con không có để trần mà chạy loạn, con rất ngoan…” Nhìn xem, tiểu ác ma nói chuyện cùng Đông Thu Luyện liền biến thành cừu nhỏ, Tiêu Hàn cảm thấy hết sức thất bại!

“Mẹ, có muốn nói chuyện với ba không?” Tiêu Hàn sửng sờ, ngoài mặt không biến sắc nhưng ánh mắt lại gắt gao nhìn Tiêu Dịch, Đông Thu Luyện không biết nói gì đó, Tiêu Dịch chu cái miệng nhỏ nhắn, có chút uỷ khuất, “Tiêu Dịch, con còn như vậy, liền đứng tư thế quân đội cho mẹ!”

“Mẹ, con sai rồi, mẹ đừng như vậy…” Nói xong Tiêu Dịch đem điện thoại giao cho Tiêu Hàn, Tiêu Hàn vừa uy một tiếng, bên kia Đông Thu Luyện liền mở miệng, “Tính tình Tiêu Dịch thích mềm không thích cứng, anh đừng mãi nuông chiều thằng bé, một tuần sau tôi sẽ đón thằng bé, trong khoảng thời gian này đã làm phiền anh…”

Phiền toái, anh là ba của Tiểu Dịch, Đông Thu Luyện nói vậy giống như là bản thân anh là người ngoài, Tiêu Hàn cảm thấy hết sức khó chịu, nhưng vừa mới muốn mở miệng, Đông Thu Luyện liền cúp điện thoại, nghe thấy đường dây bị tắt, Tiêu Hàn cũng cau mày, Tiêu quản gia lúc tiến vào thì thấy hai khuôn mặt bất mãn y như nhau của hai ba con Tiêu Hàn!

Một cái nhíu mày, một cái quệt mồm, giống như là đang bị khi dễ, nhưng một lớn một nhỏ như vậy nhìn hết sức đáng yêu, “Tiểu Dịch, mặc quần áo!” Những ngày này Tiêu Hàn có thể lưu loát giúp Tiêu Dịch mặc quần áo, Tiêu Dịch không muốn, nhưng Tiêu Hàn rất thích thú, đợi đến khi mặc quần áo tử tế, Tiêu Hàn vươn tay, Tiêu Dịch liền ngoan ngoãn treo trên cổ Tiêu Hàn, Tiêu Hàn đưa tay đỡ cái mông nhỏ của Tiêu Dịch, một lớn một nhỏ đi xuống lầu, chỉ là tầm tình nhường như không tốt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.