Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng

Chương 19: Hương trên người tôi dễ ngửi sao?




Mãi đến khi Tiêu Hàn ôm Đông Thu Luyện lên lầu, cô cũng không có tỉnh lại, bác An thấy Tiêu Hàn lộ ra vẻ mặt rất ôn nhu, động tác đó giống như đang ôm bảo bối, hẳn là Tiêu Hàn cũng không biết được vẻ mặt của anh hiện giờ, Tiêu Hàn cẩn thận từng chút một ôm Đông Thu Luyện vào phòng của anh.

“Tiểu thiếu gia có nói thiếu phu nhân sẽ ngủ ở chỗ của cậu bé, cho nên đồ của thiếu phu nhân còn để trong phòng của tiểu thiếu gia!” bác An đi đằng sau, nhỏ giọng nói.

“Mang những thứ đó qua bên đây đi!” Tiêu Hàn cẩn thận vén chăn cho Đông Thu Luyện, thở dài nhẹ nhõm, đột nhiên ngửi thấy trên mình có mùi kì lạ, vẫn là một trận ghét bỏ, bác An cười ha hả tiến vào phòng Tiểu Dịch mang đồ ra.

Ngày hôm sau khi Đông Thu Luyện tỉnh dậy cảm thấy được ngang hông cô bị một cái gì đó đè lên, vốn tưởng rằng là Tiểu Dịch, liền đưa tay sờ một cái, thì mới phát hiện không phải là tay của Tiểu Dịch. một chút buồn ngủ trong nháy mắt liền biến mất, mà Tiêu Hàn đã sớm chú ý đến hành động của Đông Thu Luyện, đưa tay nắm lấy tay của Đông Thu Luyện, đem tay của Đông Thu Luyện đặt lên ngực anh, “Buồn ngủ quá, ngủ tiếp đi…”

Đông Thu Luyện làm sao ngủ được, mạnh mẽ ngồi dậy, Tiêu Hàn thở dài: “Sao vậy…” Tiêu Hàn cũng ngồi dậy theo, hôm qua anh ngủ rất trễ.

Vốn là đi tắm rửa sau đó trở lại mới phát hiện cô gái này chưa có tắm, nhưng không muốn gọi người giúp việc đến giúp cô, vậy cũng tốt, chỉ có thể ngửi mùi khó chịu này, thấy chưa thấy chưa, cô gái nào đó bắt đầu lộn xộn, từ đầu đã lấy chân đá chăn, Tiêu Hàn một lần nữa lấy chăn đắp lại cho cô, nhưng về sau tay cũng không thành thật, không chỉ khoác lên lồng ngực của anh mà thân thể nhích lại gần.

Hô hấp của cô rất nhẹ, nhưng hơi thở ấm áp đó phun lên lồng ngực của anh, Tiêu Hàn chỉ cảm thấy tiểu huynh đệ phía dưới đã bắt đầu không yên phận, Tiêu Hàn chỉ có thể đi tắm một lần nữa, nằm lăn qua lăn lại một hồi cũng đã 3 giờ sáng, thật vất vả mới có thể ngủ thiếp đi liền bị cô gái này làm tỉnh!

“Sao tôi ngủ ở đây!” Mặt của Đông Thu Luyện trước sau đều lạnh lùng, Tiêu Hàn đưa tay vuốt thái dương, quả nhiên cô gái này khi ngủ mới có thể an phận một chút!

“Em nói đi…” Tiêu Hàn giương mắt nhìn thoáng qua Đông Thu Luyện, Tiêu Hàn cũng mới vừa tỉnh ngủ, còn ngái ngủ, bộ dáng kia hết sức mê người, huống chi Đông Thu Luyện đối với anh có chút ý không an phận, lập tức có chút nghẹn lời, vén chăn lên muốn chạy đi, Tiêu Hàn đột nhiên đưa tay kéo tay Đông Thu Luyện lại, Đông Thu Luyện mất thăng bằng, cả người liền ngã lên mặt giường, mà lúc này Tiêu Hàn nghiêng người cả người đè lên người Đông Thu Luyện!

“Anh…” Đông Thu Luyện trợn to hai mắt, nhìn người đó gần trong gang tấc, con ngươi màu lam như biển rộng mênh mông, ánh mắt trong như ngọc, tĩnh mịch như muốn đem người hút vào, cô gái này lúc này đây còn ngẩng người?

Tiêu Hàn cảm thấy trong lòng buồn cời, Tiêu Hàn nhẹ nhàng di chuyển nữa người dưới, trong nháy mắt mặt của Đông Thu Luyện đỏ lên, cái kia… đó là… nhảy một cái…. Đông Thu Luyện là pháp y, đối với kết cấu của con người cô tất nhiên là hiểu rõ trong lòng bàn tay, chỉ là mặt đỏ lên nhìn Tiêu Hàn, “Anh…. Anh vô sỉ!”

“Ha ha…” Tiêu Hàn nhìn mặt Đông Thu Luyện nghẹn đến đỏ bừng, cuối cùng chỉ nghẹn ra hai chữ này, lập tức cảm thấy buồn cười, “Vô sỉ? Em còn chưa thấy qua vô sỉ đâu!” Nói xong, không biết xấu hổ mà cọ xát trên khuôn mặt của Đông Thu Luyện.

Đông Thu Luyện đưa tay đẩy anh ra, nhưng vô luận là dùng sức thế nào cũng không được, người này giống như một tảng đá, bất động, Đông Thu Luyện chỉ thoáng nhìn bề ngoài thì là người rất lợi hại, kỳ thật trong xương cốt cũng chỉ là một cô gái mà thôi, nhất thời cảm thấy thất bại, một trận uỷ khuất xông lên trong lòng, Tiêu Hàn cứ như vậy nhìn Đông Thu Luyện, thấy mắt của Đông Thu Luyện có chút hồng, lập tức rời người Đông Thu Luyện, xuống giường mang dép vào, “Hù em sao?”

“Khốn khiếp!” Nước mắt của Đông Thu Luyện chỉ ở trong vành mắt, gắt gao nhìn Tiêu Hàn, thật vô sỉ, trước kia lại cảm thấy người đàn ông này ôn nhu, nguyên lai tận trong xương thật vô sỉ “Tiêu Hàn, anh khốn khiếp!”

‘Loảng xoảng ….” Tiêu Hàn quay người lại thấy Tiểu Dịch đang đứng trước cửa, cái ly trong tay rơi xuống đất, sữa bên trong văng ra đầy đất, Tiêu Hàn lập tức đưa tay nâng trán, sao trùng hợp vậy, tiểu quỷ này muốn náo loạn sao, mà Đông Thu Luyện vội vàng đứng dậy thấy được Tiểu Dịch, lập tức trên mặt trắng bệch.

Chỉ Tiểu Dịch ở trước mặt không chút động tĩnh, chưa từng chật vật, Tiểu Dịch chớp chớp mắt, nhìn Tiêu Hàn một chút, lại nhìn Đông Thu Luyện một chút, không nói làm cho người ta một trận kinh ngạc, nhưng cậu bé lại nói một câu!

“Ba, mẹ, sáng sớm, hai người thật có sức sống nha!” Không chỉ Đông Thu Luyện mà Tiêu Hàn cũng xuất hiện hắc tuyến, đây không phải là vấn đề có sức sống được không!

Tiêu Hàn thấy mặt của Đông Thu Luyện lúng túng, đi tới ôm Tiểu Dịch, “Được rồi, chúng tôi xuống lầu, em chuẩn bị một chút đi, ngày hôm qua em ngủ thiếp đi, tắm cũng chưa có tắm!” Tiêu Hàn nói xong liền đi xuống lâu, làm cho Đông Thu Luyện ở trong phòng ngủ muốn phát điên!

“Ba, ba thật lợi hại, con chưa thấy ai có thể bắt nạt được mẹ! Mẹ chưa từng lúng túng như thế, mẹ vừa mắng ba sao? Mẹ rõ ràng nói khốn khiếp, chẳng lẽ người lớn nói tục được sao?” Tiêu Hàn chỉ cười, cũng không nói gì! Không hiểu sao trong lòng cảm thấy vui vẻ.

Sau khi Tiêu Hàn rời khỏi phòng Đông Thu Luyện mới đánh giá cái phòng ngủ này, là phong cánh Anh Quốc, phòng ngủ nghiêng về phong cách cổ, hẳn là Tiêu Hàn sinh ra và trưởng thành ở ngoại quốc, phong cách ngã về tây hoá, Đông Thu Luyện đi đến phòng vệ sinh, nhìn qua đều là đồ dùng của đàn ông, chỉ có một ít đồ dùng của nữ, hẳn là mới mua đêm qua, Đông Thu Luyện cầm dao cạo râu ở trên bồn rửa mặt, nhìn kỹ một chút, soi soi trên gương, ngắm kỹ, cười ra tiếng.

“Vui vẻ như vậy?” Tiếng nói của Tiêu Hàn đột nhiên truyền đến, cả kinh đến Đông Thu Luyện, cô làm rơi dao cạo râu trên mặt đất, Tiêu Hàn khom người nhặt dao cạo râu lên, đặt lên bồn rửa mặt, sau đó đi đến bàn cầm đồng hồ, đi ngang qua Đông Thu Luyện, nhẹ nhàng nói một câu: “Mùi hương của tôi có phải rất dễ chịu không!”

Nói xong cười khẽ, đi ra ngoài, cả người Đông Thu Luyện hoá đá, sao cô lại làm ra hành động ngây thơ đến vậy, thật sự mắc cỡ chết người, muốn chết, sao cô có thể đi gặp người khác được chứ! Đông Thu Luyện vội vàng đóng cửa lại, âm thanh đóng cửa vang lên, thì tiếng nói kia lại truyền tới.

“Đừng vội, từ từ, bên trong toàn là đồ của tôi, em có thể từ từ….”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.