Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng

Chương 17: Ba bại hoại, con ghét ba




Về đến nhà, bác An rất sững sờ, ông ít khi thấy Tiêu Hàn uống say như vậy, vội vàng bảo người đỡ Tiêu Hàn lên phòng ngủ, mà Đông Thu Luyện lại đi vào phòng bếp, lúc nãy Bạch Thiếu Hiền nói Tiêu Hàn phải uổng canh giải rượu nếu không hôm sau nhất định sẽ đau đầu, bảo cô phải nói người giúp việc nấu canh, Đông Thu Luyện tới phòng bếp lấy một chút nguyên liệu nấu canh liền bắt đầu nấu.

Lúc này trong nhà chỉ còn người trông coi, bác An xuống lầu thì thấy Đông Thu Luyện mặc tạp dề, trong tay cầm cái muỗng, đang nấu canh, nghe hương vị bác An biết rõ đây là canh giải rượu, thiếu phu nhân thật tốt nha, “Thiếu phu nhân, ngài đi nghỉ trước đi, tôi làm là được.”

“Bác An, bác đi ngủ trước đi, cũng không còn sớm!” Sắp mười giờ rồi, Đông Thu Luyện nhìn đồng hồ trên tay, “Rất nhanh sẽ xong, bác đi nghỉ trước đi, đừng chờ con!” Đông Thu Luyện thoạt nhìn luôn lạnh lùng, nhưng trong lòng lại ấm áp, hai thứ bất hoà này bác An cũng rất quen thuộc, bác An Nhiên nhẹ gật đầu, hài lòng rời khỏi.

Đông Thu Luyện ngồi ghế, trong tay là báo cáo, ngày mai còn nộp cho cục cảnh sát, canh đang được nấu trong nồi, Đông Thu Luyện không tự chủ được nghĩ đến cha cô khi còn sống, khi đó cô cũng ngồi trên ghế canh chừng nồi canh giải rượu, chỉ là bây giờ cô không nấu cho cha nữa.

Đông Thu Luyện nấu canh xong liền bưng lên lầu, Tiêu Hàn đã được người giúp việc thay quần áo, lúc này rất yên tĩnh ngủ thiếp đi, Đông Thu Luyện thử độ ấm của canh giải rượu, đi tới đầu giường, “Tiêu Hàn, uống canh giải rượu..” Trong miệng Tiêu Hàn lầm bầm vài câu, Đông Thu Luyện cười một tiếng, cầm muỗng đút cho Tiêu Hàn, Tiêu Hàn theo bản năng hả miệng.

Đông Thu Luyện nhìn thấy đáy chén canh, nhẹ nhàng cười một tiếng, “Đông Thu Luyện… Đông Thu Luyện…” Tiêu Hàn lúc này bắt đầu lẩm bẩm tên Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng lúc này trong lòng cảm thấy ấm áp, Đông Thu Luyện nắm tay Tiêu Hàn, “Tôi ở đây, sao vậy…”

Nhưng câu nói tiếp theo của Tiêu Hàn làm cả người Đông Thu Luyện đều ngây dại, bởi vì Tiêu Hàn nói: “Tôi không yêu em, tại sao em lại cùng tôi kết hôn, vì sao lại ép tôi….” Đông Thu Luyện cảm thấy cả người mình không nhúc nhích được, gò má Tiêu Hàn đỏ bừng, nhưng trong miệng không ngừng lẩm bẩm.

Nguyên lai không phải nghĩ đến cô mà là hận cô… Đông Thu Luyện buông tay, lại phát hiện nước mắt rơi lên tay của Tiêu Hàn, Đông Thu Luyện mở to mắt, đưa tay sờ mắt, “Đứa ngốc, khóc cái gì, không phải đã nói là tốt sao lại rơi nước mắt? Thật là ngốc!”

Đông Thu Luyện nói xong trực tiếp chạy ra ngoài, mà lúc này người đang nằm ngủ mở mắt ra, nắm chặt hai tay, ướt át, đó là nước mắt của cô, Tiêu Hàn không dám tưởng tượng một cô gái luôn lạnh lùng như thế lại rơi nước mắt, Tiêu Hàn chỉ cảm thấy buồn cười, kỳ thật là lúc ăn canh anh đã tỉnh, bởi vì chén canh không giống như trước, uống rất ngon, cổ họng trở nên hết sức thoải mái.

Đến sáng hôm sau, Tiêu Hàn tỉnh lại, bác An đã dọn dẹp bàn ăn, “Thiếu gia, ngài chờ một chút, lập tức có bữa sáng!” Bác An cho người chuẩn bị bữa sáng, Tiêu Hàn ngồi lên bàn ăn, đưa tay cầm một nấm gạo nếp, bên trong còn có đậu phộng, cũng không tệ lắm, “Cái này không còn sao?” Bởi vì chỉ nhìn thấy hai cái.

“Cái này…” bác An thấy Tiêu Hàn đã cầm lên nấm cuối cùng, sau đó nói, “Đây là thiếu phu nhân tự mình làm, cô ấy cùng tiểu thiếu gia ăn xong liền đi!” bác An cũng cảm thấy rõ ràng, người ta không có làm cho anh, mắt Tiêu Hàn chợt loé lên, cô gái này không chỉ biết nấu canh mà còn biết làm cơm.

“Thiếu gia, tối qua thiếu phu nhân nấu canh giải rượu cho ngài uống? Ngài còn đau đầu sao?” Mỗi lần Tiêu Hàn uống say coi như là có uống canh giải rượu thì sáng hôm sau cũng có chút đau đầu, hôm nay lại khác, một chút cũng không có, Tiêu Hàn đem nấm cơm nếp ăn hết uống vài ngụm sữa, “Bọn họ đi đâu?”

“Tiểu thiếu gia đã đi đến nơi làm việc của thiếu phu nhân!” Dù sao Tiểu Dịch cũng không có đi học, nhà trẻ cũng không đi, Tiêu Hàn chỉ cảm thấy có chút bực bội, nhiều ngày như vậy cùng Tiểu Dịch đi đến công ty, nguyên lai còn cảm thấy Tiểu Dịch nói nhiều, hiện nay trong nhà lại trở thành như trước, chỉ còn một mình anh!

Bác An thấy Tiêu Hàn ngẩn người, bóng lưng cô đơn như vậy, trong lòng bắt đầu thấy đau lòng, thiệt là, sao thiếu gia không thể nói vài lời dễ nghe? Ngày hôm qua Bùi tiểu thư đến, cùng thiếu phu nhân không vui, thiếu gia cũng không nói mấy lời hữu ích sao! Nếu để thiếu phu rời đi, thiếu gia nhất định sẽ hối hận!

Mà Đông Thu Luyện đã hoàn toàn không nghĩ đến Tiêu Hàn, bởi vì vụ án có tiến triển, Đông Thu Luyện vừa vào phòng giải phẫu thì là đến tối, Tiểu Dịch theo Bạch Thiếu Ngôn đi ăn cơm thì đụng phải Bạch Thiếu Hiền, Tiểu Dịch nhìn thoáng qua Bạch Thiếu Hiền: “Chú cũng là người xấu!” Bạch Thiếu Hiền cảm thấy uỷ khuất, chính mình thế nào, ngày hôm nay giữ Tiêu Hàn nữa ngày, hôm nay lại bị tiểu quỷ này ghét bỏ!

“Sao vậy? Ai dám chọc cháu!” Bạch Thiếu Ngôn hướng về Bạch Thiếu Hiền nháy mắt, Bạch Thiếu Hiền lập tức hiểu ý, không phải đâu, là Tiêu Hàn! Khó trách hôm qua lại mượn rượu giải sầu, Tiểu Dịch tức giận ăn, cũng mặc kệ anh em nhà này.

“Alo…. Lão sư…. Đúng, Tiểu Dịch đang ăn cơm, một lát nữa chúng tôi về, cô có muốn ăn gì không…. Không cần sao….. ừ, được!” Bạch Thiếu Ngôn nhận điện thoại, Tiểu Dịch ngẩng đầu nhìn Bạch Thiếu Ngôn, “Mẹ không đến ăn cơm sao?”

“Vụ án lần này tương đối lớn, lão sư phải làm gấp, ngoan ngoãn ăn cơm đi, một lát nữa đưa cháu về!” Tiểu Dịch bất mãn đá đá chân, cầm chiếc đũa không ngừng đâm đâm cơm trong chén, Bạch Thiếu Hiền cảm thấy không ổn, nhắn tin cho Tiêu Hàn, lúc này Tiêu Hàn đang làm việc, khi nhận được tin nhắn cũng ngẩn ra, vừa nghĩ đến hôm qua Tiểu Dịch khóc thương tâm như vậy, trong lòng cũng nhói lên.

Chao ôi… Sao anh có thể làm cho một đứa nhỏ tức giận, anh liền đi xuống bãi xe lái xe đến chỗ bọn họ đang ăn cơm, Tiểu Dịch vừa nhìn thấy Tiêu Hàn liền nhảy xống, chỉ Bạch Thiếu Hiền cùng Bạch Thiếu Ngôn, “Hừ….Không nghĩ tới tiểu Bạch chú cũng là phản đồ, chú lại đem bại hoại này đến tìm cháu, cháu không muốn nói chuyện với mấy chú nữa, các người đều là bại hoại!”

Nói xong liền muốn chạy ra ngoài, Tiêu Hàn nhìn thấy Tiểu Dịch muốn chạy, liền bước tới, khẽ cúi người đem Tiểu Dịch ôm vào lòng, “Bại hoại, ba bắt nạt con, còn bắt nạt mẹ, con ghét ba, bại hoại…” Tiêu Hàn đánh Tiêu Hàn, Tiêu Hàn nhìn ánh mắt của mọi người xung quanh, cũng không cảm thấy có chuyện gì, ôm Tiểu Dịch đến chỗ Bạch Thiếu Hiền.

“Người xấu, ba là bại hoại, con ghét ba…” Tiểu Dịch nói không ngừng, Tiêu Hàn chỉ cảm thấy có chút đau đầu, “Được rồi, đừng nháo nữa, ba biết ba sai rồi, đừng nháo, ba xin lỗi con, được không?” Tiêu Dịch vừa nghe xin lỗi, trong nháy mắt không thể tưởng tượng nổi, “Thật sao?”

Hai anh em Bạch gia có chút bối rồi, đứa nhỏ này dễ dụ quá đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.