Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng

Chương 16: Anh là khắc tinh của tôi




Cả người Bùi Tử Đồng đều ngây ra, Tiêu Hàn vừa nói gì, phụ nữ của anh? Đông Thu Luyện hoàn toàn không để vào tai lời của Tiêu Hàn vừa nói, Đông Thu Luyện đưa tay bế Tiêu Dịch lên: “Thế nào, cái mông có đau không?” Tiểu Dịch quệt mồm, nhưng trong mắt nước mắt còn động lại, Tiểu Dịch cắn môi nhìn Tiêu Hàn, “Mẹ, con không muốn ở đây? Không muốn ở đây nữa!”

Nói xong đưa tay ôm cổ Đông Thu Luyện, tựa đầu vào cổ của cô, Đông Thu Luyện cảm giác được có một chất lỏng ấm chảy ở cổ cô, nóng hỏi, tim Đông Thu Luyện nhói lên, đây là lần đầu cô thấy Tiểu Dịch thương tâm như vậy.

“Cái kia… Thiếu phu nhân, phòng đã chuẩn bị xong… Ngài…” Bác An cẩn thận đi tới, thiệt là, đã xảy ra chuyện gì, nếu thiếu phu nhân rời khỏi, khẳng định tiểu thiếu gia cũng muốn đi theo, Bùi tiểu thư này thể nào đây, sao không làm diễn viên cho tốt, cô gái tốt, mà lại muốn phá hư gia đình của người khác.

“Hàn, em không phải cố ý, em…” Đôi mắt của Tiêu Hàn lướt qua Bùi Tử Đồng, Bùi Tử Đồng lập tức im miệng, Quý Viễn ở một bên thở dài, đi tới: “Bùi tiểu thư, hay là ngài đi trước đi!” Bùi Tử Đồng oán hận nhìn thoáng qua Đông Thu Luyện một cái liền hừ một tiếng xoay người rời đi.

Đến khi âm thanh của giày cao gót biến mất, bầu không khí trở nên có chút quỷ dị, chỉ nghe thấy âm thanh nấc cục của Tiểu Dịch, đoán chừng là khóc đến mệt, lúc này một chút tinh thần cũng không có, đầu tựa trên vai của Đông Thu Luyện, mắt có chút sưng đỏ, “Mẹ, con không thích ba, không thích ba nữa, mẹ gả cho cha Bắc Thần đi… Nấc..” Nói xong nấc cục một cái.

Nam Sênh? Đôi mắt Tiêu Hàn híp lại, Đông Thu Luyện cảm thấy lúc này cô mệt quá, vì sao lại trở thành thế này, hiện tại không chỉ ghét cô mà con trai cũng ghét sao? Có phải khi ở trong quán cà phê là vui đùa?

Nghĩ đến đây tim Đông Thu Luyện bỗng nhiên co rút, ánh mắt của Đông Thu Luyện vẫn trong treo lạnh lùng, “Tôi đi trước, Tiểu Dịch tôi cũng mang đi!”

Thấy Đông Thu Luyện chỉ nhìn thoáng qua bản thân, trong lòng Tiêu Hàn không vui, đưa tay kéo Đông Thu Luyện lại, Đông Thu Luyện ôm Tiểu Dịch trong ngực nên động tác không mạnh, chỉ nghi hoặc nhìn Tiêu Hàn, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc rõ ràng, Tiêu Hàn cảm thấy trong ngực khó chịu, “Không còn sớm, đêm nay ở đây trước đi, đêm nay tôi không về!”

Tiêu Hàn nói xong liền xoay người ra khỏi cửa, Tiêu Dịch ngẩng đầu từ cổ của Đông Thu Luyện, “Mẹ, sao ba lại như thế, có phải ba không thích Tiểu Dịch?” Tiêu Hàn vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi, nghe thấy lời nói của Tiểu Dịch, tim bỗng dưng đau xót, hai tay nắm quyền, chỉ muốn tìm nơi để phát tiết.

“Mẹ cũng không biết, chúng ta đi tắm rửa thay quần áo trước, con đều quần áo của con đều dơ hết rồi, như một con mèo lấm lem!” Đông Thu Luyện nhìn bóng lưng của Tiêu Hàn rời đi rồi mới lên lầu, bác An khẽ thở dài một cái, thiệt là, một nhà ba người đang tốt đẹp thế mà lại trở thành như vậy, mặc dù bác An chưa tiếp xúc nhiều với Đông Thu Luyện, nhưng mà cô được mấy vị hay xoi mói của Tiêu gia yêu thích, thì cũng biết cô tốt đẹp thế nào, thiếu gia cũng thiệt là.

Bên này Tiêu Hàn vừa mới ra cửa liền điện thoại gọi cho Bạch Thiếu Hiền, Bạch Thiếu Hiền vừa đến nhà ngồi chưa nóng ghế liền bị kêu đi, trong lòng khó chịu, nhưng khi đến quán bar thì lắc đầu: “Tôi nói Tiêu thiếu gia cậu, Tiêu tổng, cậu đang diễn tuồng nào vậy, chưa đến đêm mà cậu uống nhiều vậy!”

Bạch Thiếu Hiền nhìn trên bàn, trên đất ngổn ngang bình rượu, ra hiệu phục vụ lui xuống, “Cậu nói đi, vì cái gì mà ba mẹ thích cô ấy, buộc tớ cưới cô ấy… Tớ không yêu cô ấy, một điểm cũng không thích…”

Bạch Thiếu Hiền mặc kệ con ma men này nói, gọi điện cho Bạch Thiếu Ngôn bảo Bạch Thiếu Ngôn gọi điện cho Đông Thu Luyện, lúc điện thoại gọi đến là lúc Đông Thu Luyện đang giúp Tiểu Dịch tắm rửa, hai người khó có được thời gian tắm rửa cùng nhau nên thời gian tắm rửa là rất lâu, sau khi trong thấy một dãy số xa lạ gọi đến, Đông Thu Luyện cho là Lệnh Hồ Mặc nên không nhận.

Bạch Thiếu Hiền nhìn đồng hồ trên tay một chút, đã gần 8 giờ, người ra vào cũng nhiều hơn, mà Tiêu Hàn vẫn bất mãn nói về Đông Thu Luyện, Bạch Thiếu Hiền thở dài một lẫn nữa bấm điện thoại.

Đông Thu Luyện lúc này đang xem báo cái, thấy điện thoại vang lên, khẽ cau mày, nhận điện thoại, “Alo… Ai vậy?”

“Tôi là Bạch Thiếu Hiền, buổi trưa có uống trà cùng nhau!” trí nhớ của Đông Thu Luyện luôn tốt, tất nhiên là còn nhớ, huống chi người này cùng trợ lí của cô đều yêu chuyện bao đồng, làm sao không nhớ a.

“Tiêu Hàn uống say, cô đến đón cậu ấy về nhà đi!” Đông Thu Luyện không nghĩ đến Tiêu Hàn lại chạy đi uống rượu, cô còn tưởng rằng nếu không đi tìm cô gái khác, thì đi đến công ty, lại không nghĩ đến là đi uống rượu!

“Đông Thu Luyện…Đông Thu Luyện….” Trong miệng Tiêu Hàn liên tục lẩm bẩm tên của Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện tất nhiên cũng nghe được, Bạch Thiếu Hiền thở dài, “Chị dâu, cô mau tới đón cậu ấy đi, chúng tôi đang ở….. Nhất định phải tới nha, tôi cúp trước!” Nói xong Bạch Thiếu Hiền liền cúp điện thoại, anh mới không để Đông Thu Luyện đổi ý.

Bạch Thiếu Hiền nhìn Tiêu Hàn đang say như chết, thở dài, thật sự là quá lắm, sao anh lại có người bạn như vậy, đến giờ anh còn chưa ăn cơm chiều, chết vì đói mất thôi!

Đông Thu Luyện nhìn đồng hồ rồi tiếp túc xem báo cái, nhưng không đến 5 phút, cô phát hiện cô không tập trung được, cắn cắn môi, Tiêu Hàn, anh là khắc tinh của tôi! Đông Thu Luyện lấy áo khoát đặt ở một bên, đi đến phòng của Tiểu Dịch, Tiểu Dịch đã ngủ, Đông Thu Luyện hôn lên trán của Tiểu Dịch một cái rồi đi ra cửa.

Mà Bạch Thiếu Hiền ở quán bar đợi một lúc sau đó đỡ Tiêu Hàn ra khỏi quán, thì thấy Đông Thu Luyện lái xe đến, quả nhiên là đến, may mắn là anh thắng cược, Bạch Thiếu Hiền đỡ Tiêu Hàn đến vị trí phó lái, cùng Đông Thu Luyện nói chuyện vài câu sau đó lái xe về nhà!

“Đông Thu Luyện….Đông Thu Luyện…” Trong miệng của Tiêu Hàn không ngừng lẩm bẩm tên cô, không biết làm sao, trong lòng của cô cảm thấy có chút ấm áp, có phải trong lòng anh vẫn còn có cô?

Đông Thu Luyện nhìn Tiêu Hàn vài phút sau đó khởi động xe về nhà, trên đường đi Tiêu Hàn không nói gì thêm, chỉ là mỗi khi đèn đỏ Đông Thu Luyện sẽ nhìn Tiêu Hàn rất lâu, quả thực giống như đang nằm mơ, trong mơ cô có thể gần anh như vậy, mà lúc này Đông Thu Luyện có thể vươn tay ra chạm vào anh, Đông Thu Luyện khẽ mỉm cười, nụ cười kia thật sự là tuyệt mĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.