Đêm đông, cả Thiết Mộc thôn bao phủ bởi một màu trắng duy nhất. Cơn bão tuyết rít lên từng cơn, không hề có dấu hiệu tan đi. Trong thôn hiện giờ chỉ thấp thoáng một vài ánh đèn của mấy nhà đi ngủ muộn. Người dân đều nghĩ thời tiết như vậy thì kể cả lũ Yêu tộc bẩn thỉu cũng chả dám bén mảng vào làng của họ đâu!
Nhưng họ đã lầm!
Một bóng đen đang chuyển động chậm rãi nơi cổng làng. Mặc cho tuyết rơi dày đã che đi phần lớn cơ thể, vài cái đuôi vẫn thấp thoáng lộ ra bên dưới lớp áo.
Cửu Vĩ hồ!
Nói đến Cửu Vĩ hồ, một trong những chủng Yêu tộc hùng mạnh nhất, bên cạnh vẻ ngoài khiến người ta thần hồn điên đảo còn có pháp thuật vô cùng cường đại. Không phải bỗng nhiên mà Cửu Vĩ hồ có thời được tôn là chúng Yêu chi Vương, là cơn ác mộng của vô số chủng tộc trên chiến trường. Mà thứ làm cho Cửu Vĩ tộc cường đại đến mức đó..
Không gì bằng vang danh đại lục thiên biến vạn hóa vô cùng Yêu Hỏa!
Yêu Hỏa vừa xuất, vạn vật hóa hư vô, không gì cản nổi!
Một Cửu Vĩ hồ trưởng thành, đủ để chiến một hai hiệp với Pháp Thánh, tồn tại gần nhất với Pháp Đế - Chí cao vô thượng trên lục địa. Một Pháp Đế đủ để đấu với thiên quân vạn mã, giơ nhấc tay là có thể xoay thiên chuyển địa.
Còn Pháp Thần, đó dường như là tồn tại truyền thuyết, có người đồn thời thượng cổ đã từng có tuyệt thế thiên kiêu tu luyện đến cảnh giới đó. Bất quá mấy vạn năm lịch sử trở lại đây chưa có ai đạt được, Nhân Yêu liệu có thể thoát khỏi phàm thai, tiến nhập Thần kiếp hay không vẫn là một ẩn số.
Vậy mà tại thôn trang Nhân tộc này thật xuất hiện một đầu Cửu Vĩ hồ trưởng thành!
Tuy nhiên lúc này nó một thân máu tươi, thở hổn hển lê lết bước vào thôn, nhìn qua không chút dáng vẻ của một Thánh nhân cao cao tại thượng, sự sống lay lắt có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.
Đến giữa thôn, hơi thở nó yếu dần. Tay nó ôm một chiếc khăn quấn một đứa trẻ còn đỏ hỏn. Bấy giờ, Cửu Vĩ hồ tựa trán của mình lên trán đứa bé. Một tia sáng nhỏ xuất hiện nơi giao nhau giữa trán hai người. Sau đó nó run lẩy rẩy lôi một tấm ngọc phù ra bóp nát. Không biết bao lâu trôi qua, khi ý thức của nó mơ hồ dần, một bóng người xuất hiện, chậm rãi từ xa tiến lại, nhẹ nhàng bế đưa bé lên.
Cửu Vĩ hồ mỉm cười, gục xuống, vĩnh viễn rời khỏi thế gian này!
Hi vọng con có thể được Nhân tộc chấp nhận..
Thế giới này được gọi là Pháp Linh lục địa.
Truyền thuyết kể rằng mấy vạn năm trước có một vị Thượng cổ Chí tôn cực kỳ hùng mạnh, bá đạo tuyệt luân. Người này bằng sức của mình đánh ra một chưởng, khai sinh ra lục địa. Ngài ngự trên đỉnh của Vạn Thần sơn mà tạo nên vạn vật. Từ sông núi khổng lồ cho đến từng nhánh cây ngọn cỏ đều do một tay vị Thần ấy sáng tạo ra.
Lấy Vạn Thần sơn làm trung tâm, ngài chia lục địa thành bốn khu vực riêng biệt Đông, Tây, Nam, Bắc, thứ mà về sau được người đời gọi là Tứ Đại Thần vực. Tương truyền rằng, nếu ai có thể chinh phục Vạn Thần sơn, người đó sẽ nắm trong tay sức mạnh tuyệt đối, thống nhất Tứ vực.
Sau hàng vạn năm, Pháp Linh lục địa hình thành vô vàn thế lực, to nhỏ đều có, tranh đấu liên miên không dứt, nhưng chưa một ai đủ sức thống nhất toàn bộ lục địa.
Thanh Phong Đế Quốc – Thiết Mộc thành.
Thiết Mộc thôn là khu vực sầm uất nhất ở đây, được Trần Tuấn và Trương Bích, hai trong thập đại tướng quân trấn thủ, mà Trần phủ chính là thế lực mạnh nhất.
Trong thư phòng của người đứng đầu gia tộc, Trần Tuấn và Trần Hải đang tranh luận, giọng điệu có chút gắt gỏng:
- Phụ thân, người còn nhớ đêm hài tử nhận nuôi Tuyết Nguyệt chúng ta đã nói gì chứ? Đây chỉ là một đứa trẻ vô tội. Chúng ta sẽ cố gắng nuôi dưỡng con bé, mong rằng mọi người cũng chấp nhận và giúp nó thấy những mặt tốt của Nhân tộc. Rồi một ngày Tuyết Nguyệt sẽ là cầu nối đem lại hòa bình cho Nhân Yêu nhị tộc. Vậy mà mười năm qua chúng ta đã làm gì? Với thái độ của chúng ta hiện tại, con bé có trở nên căm ghét Nhân tộc thì con cũng chẳng thấy lạ!
- Không, con nhầm rồi! Với Tuyết Nguyệt hiện nay, những người khác thì ta không nói trước nhưng thê tử con và đặc biệt là Trần Phong thì nó sẽ yêu thương thật lòng.
Trần Tuấn thở dài khi nghĩ về đứa cháu đích tôn của mình. Trần Hải nhận thấy ánh mắt của phụ thân mình thì cũng có chút phiền lòng, nói:
- Con nghĩ Trần Phong không hề có thiên phú tu luyện, chúng ta không nên ép nó nữa. Từ nay cứ để nó có một cuộc đời an yên là được rồi!
- Chuyện đó sao có thể được? Cháu đích tôn của ta đâu thể làm người thường không chút pháp lực?
- Nhưng mười năm trời không thể đột phá, tiếp tục thì có ý nghĩa gì đâu? Nếu có cách nào giúp thằng bé, dù cho có phải trả giá thế nào con cũng sẵn sàng! Nhưng làm gì có cách nào như thế?
Trần Tuấn thở dài. Ông biết lời con trai mình nói không sai. Sống gần một đời người, ông gặp không ít người có tình cảnh tương tự Trần Phong, bất quá không một ai có thể vượt qua được.
Sáng hôm sau, mọi người đều ngồi xếp bằng trong phòng khách Trần phủ. Ánh mắt tất cả đều hướng tới Trần Tuấn, vẻ mặt rất nghiêm trọng. Trước giờ những lần phủ đại tướng quân tập trung như vậy thông thường sẽ có chuyện lớn. Trần Tuấn thấy trên dưới Trần gia cùng các thân tín đều đã có mặt đông đủ thì bắt đầu:
- Chúng ta đều rõ ràng về thân phận Tuyết Nguyệt cũng như vai trò của cô bé. Người dân Thanh Phong Đế Quốc phần lớn đều kỳ thị Yêu tộc. Mà ta biết, không ít thành viên trong Trần phủ cũng là như thế!
Vài tiếng xì xầm trong nhà vang lên. Mấy đứa trẻ thích thú liếc nhìn tiểu hồ ly rồi bấm nhau cười khúc khích. Bọn chúng đều chung một ý nghĩ, những tháng ngày tươi đẹp của Tuyết Nguyệt đã chuẩn bị chấm dứt, Yêu tộc này nên biến khỏi Trần phủ đi thì hơn. Trần Hải cau mày:
- Ý phụ thân là?
- Bắt đầu từ ngày mai, Tuyết Nguyệt sẽ bắt đầu quá trình tu luyện thực sự. Sống giữa Nhân tộc, cô bé cần có thực lực để bảo vệ chính bản thân mình. Toàn bộ thời gian sắp tới của Tuyết Nguyệt sẽ dành hết cho việc tu luyện.
Mọi người ngạc nhiên. Rất nhiều người cứ tưởng Trần Tuấn sẽ làm gì đó tiểu hồ ly này nhưng hóa ra lại hoàn toàn ngược lại. Ông nhìn ánh mắt của mọi người, tiếp tục:
- Cao tầng của Trần phủ sẽ đích thân huấn luyện cô bé. Đồng thời, một nửa các hộ vệ sẽ ở cạnh Tuyết Nguyệt, không được phép rời mắt. Tất cả đã rõ chưa?
- Rõ!
Tiếng hô dứt khoát, đồng thanh vang lên. Trần Tuấn gật đầu đứng dậy.
- Mọi người giải tán!
Năng lượng ở thế giới này gọi là pháp lực. Con người khi sinh ra sẽ có xác suất sở hữu pháp lực bản nguyên. Những ai như thế sẽ có cơ hội được tu luyện pháp lực, bước trên con đường trở thành cường giả.
Và bọn họ được gọi là pháp sư!
Bản thân Trần Phong là cháu đích tôn của hai trong thập đại tướng quân nên rất được quan tâm bồi dưỡng. Cậu bắt đầu tu luyện từ khi mới ba tuổi, thời điểm bắt đầu phù hợp trong giới tu luyện. Bất quá sau mười năm tu luyện, cậu vẫn chỉ dừng bước ở hư cảnh sơ kỳ, không cách nào đột phá, chính vì thế mà cậu vẫn luôn bị coi là phế vật, là nỗi ô nhục của Trần phủ. Nếu cậu không phải cháu ruột Trần Tuấn, có khi đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi!
Hộc hộc!
Trần Phong thở dốc sau khi luyện tập cật lực. Ngoài thời gian tu luyện do phủ đại tướng quân đặt ra, cậu thường bí mật tự mình tu luyện thêm vài canh giờ mỗi ngày. Hang động nơi cậu đang luyện tập là căn cứ bí mật của cậu và Tuyết Nguyệt. Từ khi còn nhỏ, hai người vẫn thường hay đến đây, tránh xa ánh mắt của mọi người.
Thiếu niên suốt ngày hôm nay luyện tập gần như liên tục. Cậu không muốn mình lười biếng. Từ qua đến giờ, phụ thân và gia gia thậm chí còn không bắt cậu tu luyện cái gì, hoàn toàn bỏ rơi cậu. Từ xa nhìn họ, Trần Phong có cảm giác rằng, không phải vì bận huấn luyện Tuyết Nguyệt mà hai người mới như thế, lý do thực sự ở đây chính là mọi hi vọng của họ đối với cậu đều đã không còn nữa.
Đến cả gia gia và phụ thân kể từ nay cũng đã coi cậu là phế vật!
- Chết tiệt!
Khuôn mặt cau có tức giận. Thiếu niên hét lên một tiếng như muốn trút ra mọi uất ức trong lòng mình.
- Tại sao?
Đấm liên tục vào thành hang, cậu nghiến răng tự hỏi. Rốt cuộc là tại sao? Vì cớ gì mà cậu mãi mãi không thể đột phá?
Cậu tự giận chính mình không đủ sức mạnh để bảo vệ Tuyết Nguyệt, tự trách mình quá nhu nhược, yếu ớt, mãi mãi chỉ là một hư cảnh sơ kỳ phế vật sau mười năm trời tu luyện. Hai nắm đấm rướm máu, Trần Phong bất lực quỳ xuống, cố kìm lại dòng lệ chỉ chực trào ra nơi khóe mắt.
Bỗng nhiên, một tia sáng màu xanh ngọc lóe lên sâu trong hang. Cậu quay lại, ánh mắt tò mò, trước giờ ở đó chưa bao giờ có thứ gì như vậy.
Chậm rãi đứng lên, cậu di chuyển một hồi thì đến tận cùng hang, mắt hướng đến chân bờ tường, nơi phát ra quang mang nọ. Thiếu niên cúi xuống kiểm tra, nguồn sáng là một viên đá được khắc một văn tự kỳ lạ trên bề mặt, tỏa ra khí tức vô cùng thần bí, cổ xưa.
Cậu có thể cảm nhận xung quanh thứ này rõ ràng có một lượng pháp lực tinh thuần hết sức cường đại, dễ dàng nghiền nát bất cứ thứ gì tiến tới. Bất quá Trần Phong lại dễ dàng vượt qua nó, như bị thôi miên, cậu đưa tay phải ra nhặt viên đá lên.
- Đây là vật gì?
Thiếu niên vẻ mặt mờ mịt nhìn vật trong tay. Thứ đó ban đầu thoạt nhìn thì trông như một khối đá màu xanh ngọc nho nhỏ, ước chừng chỉ khoảng hai đốt ngón tay. Tuy nhiên, khi cậu cầm nó trong tay thì lại có cảm giác mềm mại kì dị. Thứ này không hẳn là bằng đá nhưng cũng không phải ngọc, lại càng khác xa gỗ.
- Thật là vật kỳ quái!
Trần Phong lẩm bẩm, định xem xét kỹ hơn thì trong lòng dâng lên một nỗi sợ khủng khiếp khi mà cơ thể trong thoáng chốc đã bị tê liệt hoàn toàn, đồng thời bị một thứ lực lượng vô hình nhấc khỏi mặt đất. Sau đó, cậu như bị hút bay đến một nơi kỳ lạ, mọi vật chung quanh đều là biến mất, chỉ còn mình cậu và "viên đá" thần bí kia. Không gian u tối tĩnh lặng, thời gian tựa ngừng trôi.
Tâm trí của cậu bỗng dao động, những ký ức từ thuở ấu thơ đột nhiên hiện về, từng chút, từng chút một. Từ những khoảnh khắc tươi đẹp, ấm áp khi ở bên song thân và Tuyết Nguyệt, cho đến những phút giây buồn tủi, nhục nhã khi không bảo vệ được tiểu hồ ly khỏi đám bắt nạt trong nhà, tất cả đều như sống lại trước mắt Trần Phong một lần nữa. Cuối cùng, tất cả lại tan đi, bỏ lại mình cậu với mảnh hư vô. Thiếu niên sợ hãi hét lên bất quá lại không có tiếng động nào phát ra.
Đột nhiên một cơn đau đớn xuất hiện khiến đầu cậu như muốn nổ tung thành hàng trăm, hàng ngàn mảnh. Một cơn ác mộng thực sự, không chỉ hành hạ mình thể xác mà cả chính linh hồn cậu, một nỗi thống khổ chẳng khác nào địa ngục trần gian. Nước mắt lẫn với máu tươi chảy ra từ khóe mắt, cổ họng rát bỏng như thiêu như đốt, thân ảnh cao gầy không sao chịu nổi, muốn gào lên nhưng lại không thể, cứ thế bị nỗi khổ đau đến bất tận tra tấn, dày vò.
Không biết bao lâu trôi qua, ý thức hoàn toàn ngưng trệ, Trần Phong như hòa làm một với "viên đá" kỳ lạ. Không còn chút cảm nhận của bất cứ giác quan nào, chỉ thấy như bản nguyên của mình đang có chuyển biến. Bất quá cậu chưa kịp định hình gì thêm thì bỗng nhiên thứ kỳ lạ kia loé lên rồi vụt tắt.
Ánh sáng chói lóa đột nhiên phát ra khiến thiếu niên ngã về phía sau, bất tỉnh nhân sự. Đến khi cậu tỉnh dậy thì không thấy dị vật hay tia sáng nào cả, chỉ là hang động bình thường như mọi khi. Trần Phong cau mày nhìn quanh một hồi nhưng không thấy gì khác lạ, thở dài một hơi.
- Mình ngủ quên sao?
Cậu lắc đầu, đứng dậy tiếp tục luyện tập, không chút nào quan tâm đến "viên đá" kỳ lạ kia nữa. Đến tối muộn, thiếu niên mới trở về, hai người hộ vệ tại cổng nhìn thấy thì kinh ngạc. Một người ngay lập tức chạy vào trong, có vẻ gấp gáp lắm. Cậu cau mày nhìn người còn lại, biểu hiện cũng không khác gì người ban nãy, đang chăm chú nhìn cậu từ đầu đến chân:
- Thúc thúc, có chuyện gì xảy ra vậy? Sao người kia lại vội vàng thế?
- Thiếu chủ, người đã đi đâu ba ngày nay vậy? Trên dưới Trần phủ đều đang lo lắng, tìm kiếm cậu khắp nơi đấy!
Trần Phong chết lặng. Cậu mới chỉ rời nhà lúc sáng thôi mà? Chẳng lẽ cậu ngủ lâu đến như vậy?
Cậu cảm ơn người hộ vệ rồi vào nhà. Mọi người, đặc biệt là cha mẹ cậu ai cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy cậu trở về nhưng vẫn tiến lại kiểm tra xem cậu có chút thương thế nào không. Sau khi yên tâm là cậu vẫn bình an, mọi người mới rời đi trả lại sự riêng tư cho cậu. Thiếu niên nhìn thấy Tuyết Nguyệt đứng cách đó không xa, nhưng khi cậu định tiến lại thì có người đến đưa cô bé đi.
Trần Phong cúi đầu, cứ thế về phòng. Bầu trời thấp thoáng những vì sao bên vầng trăng tròn vành vạnh, cảnh vật bình yên, nghỉ ngơi sau một ngày dài. Trong thôn đã có không ít ngôi nhà tắt đèn đi ngủ sớm, chỉ còn văng vẳng đâu đây cô độc vài tiếng sáo đêm.
Thiếu niên lúc này đang ngồi xếp bằng trên giường. Hai mi khép lại, xung quanh vô vàn những luồng khí đang liên tục quán chú vào cơ thể cậu. Tuy nhiên không như mọi lần, hôm nay pháp lực vô cùng tinh khiết, không hề chậm trễ, cứ như nước chảy mây trôi tiến nhập cơ thể cậu, hòa vào bản nguyên rồi luyện hóa. Cậu hơi ngạc nhiên với tốc độ dung nạp đó nhưng cũng không làm gì chống lại, cứ để cho mọi thứ tự nhiên biến chuyển.
Không lâu sau, một cơn lốc pháp lực đột nhiên xuất hiện, cuồn cuộn như gió bão, mạnh mẽ đến kinh hồn, mà tâm của nó chính là thiếu niên đang ngồi xếp bằng. Cùng lúc đó, bản nguyên của cậu bắt đầu từ từ rõ ràng hơn trước, chậm rãi thành hình trong cơn phấn khích tột độ. Trần Phong hoàn toàn hiểu hiện tượng này có nghĩa là gì. Cậu ổn định tinh thần, tiếp tục hấp thu pháp lực thiên địa.
Vài phút sau quá trình dừng lại, thiếu niên chậm rãi mở mắt ra, vẻ mặt tràn đầy sự kinh ngạc cùng với niềm vui sướng tột cùng:
- Ta đột phá hư cảnh trung kỳ rồi!
Sau mười năm dài đằng đẵng, cuối cùng cậu cũng đã thoát khỏi hư cảnh sơ kỳ, bước chân vào trung kỳ!
Bất quá tại sao lại như vậy? Lâu nay cậu tu luyện rất chăm chỉ, bản nguyên không có chút thay đổi nào, tự nhiên hôm nay..
Trần Phong nhớ lại sự kiện nọ. Chẳng lẽ đó không phải là giấc mơ mà thực sự tồn tại, còn "viên đá" kỳ lạ kia là một kỳ bảo nào đó? Chính nó đã giúp cậu đột phá?
Lắc đầu bước xuống giường, nhìn ra ngoài. Dù nó có thật hay không thì ngày hôm nay, cuối cùng cậu cũng đã có thể chân chính bước trên con đường cường giả rồi.