(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Cresent Munn
Trong ngôi nhà nơi Vương Tranh ở có một căn bếp, có nồi, chảo, bếp và nguyên liệu. Trời cũng đã khuya, thấy hai người vẫn chưa về, mọi người đều tự mình làm bữa tối và tùy ý lo liệu.
Hoài Giảo và Vương Tranh về đến nhà, lúc ấy đã hơn 8 giờ tối.
Trong phòng, mọi người đều yên lặng làm việc của mình. Không ai trò chuyện hay nhắc đến những chuyện đã xảy ra trước đó.
Những ngày qua, trời nắng gắt. Ban ngày, cả hai vừa leo núi, vừa thăm hang động đá vôi, lúc thì toát mồ hôi, lúc lại lội nước. Người họ bám đầy bụi bẩn, đến mức đôi giày dưới chân Hoài Giảo cũng thấm đẫm mồ hôi và bùn đất.
"Để tôi đi nấu nước, lát nữa em tắm rửa cho sạch sẽ."
Trong núi, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm rất lớn. Sau cái nóng ban ngày, buổi tối lại se lạnh. Vương Tranh quen lao động nặng quanh năm nên cơ thể khỏe mạnh, ngay cả mùa đông tắm nước lạnh cũng không sao. Nhưng Hoài Giảo thì khác. Dù cùng lớn lên ở nông thôn, da dẻ Hoài Giảo trắng mịn, người lại nhỏ nhắn, yếu ớt. Nếu tắm nước lạnh, e rằng hôm sau sẽ cảm mạo.
Vương Tranh ra sân, kéo hai xô nước đi đun.
Trong lúc ấy, hai nữ sinh ở nhà kế bên gọi lớn, "Tiểu ca, có thể qua giúp một chút được không?" Các nàng có vẻ khó xử, vẫy tay về phía Vương Tranh.
Vương Tranh hơi nhíu mày, rồi bước qua. "Chuyện gì vậy?"
Hoài Giảo ngồi trong sân, cách xa nên không nghe rõ ba người nói gì. Chỉ thấy không lâu sau, Vương Tranh trở lại. Anh đến gần và nói với Hoài Giảo: "Nhà bên kia của em không hiểu sao bị thủng một lỗ lớn. Lát nữa tôi qua xem thử."
Hoài Giảo nghe vậy liền gật đầu.
Người đàn ông da ngăm đun được nửa xô nước sôi thì thêm vào một xô nước lạnh khác, sau đó khiêng cả hai xô nước ra khu tắm.
"Tôi đã lấy sẵn quần áo cho em, mau vào tắm đi."
Sắp xếp mọi thứ cho Hoài Giảo xong, Vương Tranh mới xoay người đi sang nhà kế bên.
Khu vực tắm không có đèn, chỉ có ánh trăng từ những kẽ hở trên mái ngói lọt vào. Trên chiếc ghế nhỏ để sẵn mướp xơ, xà phòng thơm. Bên ngoài, tiếng chó sủa xen lẫn tiếng côn trùng vang lên trong đêm. Hoài Giảo có hơi sợ, ngồi xổm xuống đất, nhanh tay múc nước dội lên người rồi vội vã chà xà phòng. Bọt trắng xóa theo dòng nước chảy xuống, len lỏi qua những rãnh nước nhỏ, cuối cùng đổ ra góc sân.
Cậu tắm vừa nhanh vừa vội, chưa đầy mười phút đã bước ra ngoài.
Mái tóc còn ẩm ướt, hơi nước bốc lên lờ mờ. Hoài Giảo mặc chiếc áo thun rộng thùng thình, ôm đống quần áo bẩn định đi về phía sân trong.
Cậu không chú ý đến người đang đứng dựa tường cách đó không xa, khuất sau tấm rèm.
Khi bị kéo lại bất ngờ, Hoài Giảo giật mình suýt hét lên.
Một bàn tay nhanh chóng bịt miệng hắn, động tác nhanh gọn như thể ban ngày khi người này vén quần áo cậu vậy. Một tay túm lấy Hoài Giảo, lôi cậu vào sau rèm nhựa.
Hoài Giảo vùng vẫy, phát ra vài tiếng "Ưm... ưm" yếu ớt.
Hành động của Đan Trì vừa gấp gáp vừa mạnh bạo. Hai người ban ngày còn cãi nhau to, giờ lại gặp tình huống này khiến Hoài Giảo sợ tái mặt. Hắn nghĩ Đan Trì nhân lúc Vương Tranh không có nhà định làm gì mình, mặt trắng bệch, cả người run rẩy rồi ngồi thụp xuống đất.
Không gian nhỏ hẹp sau tấm rèm nhựa vẫn còn hơi nóng hầm hập và thoang thoảng mùi xà phòng vừa tắm xong.
Hương thơm ấy rất bình thường, là loại mùi quen thuộc mà bất cứ siêu thị nào cũng có. Hơi ngọt, hơi mộc mạc của xà phòng bồ kết, không có gì đặc biệt.
Đan Trì từng ngửi qua đủ loại nước hoa cao cấp. Những mùi hương đơn giản như vậy vốn chẳng lọt vào mắt hắn. Nhưng trong khoảnh khắc này, với không gian này và con người này, cái mùi rẻ tiền ấy lại len lỏi vào khứu giác, làm hắn bỗng ngẩn ngơ trong một giây ngắn ngủi.
Lạ thật, hương gì mà kỳ quái.
...
Khi nhận ra lực tay của Đan Trì thả lỏng, Hoài Giảo lập tức muốn chạy trốn. Nhưng chưa kịp đứng lên đã bị kéo ngược trở lại.
"Đừng đánh..." Cậu giơ tay che mặt, nhắm mắt cầu xin, cứ tưởng rằng Đan Trì vì chuyện ban ngày mà đến trả thù.
Nhìn động tác của hắn, Đan Trì chỉ biết đối phương hiểu lầm. Thời gian không nhiều, hắn cũng chẳng buồn giải thích dài dòng.
Thả tay ra, Đan Trì nhanh chóng rút từ túi áo ra một thanh dài, chìa trước mặt Hoài Giảo.
"Chocolate, ăn không?"
Hoài Giảo ôm đầu, ngây người ra nhìn, rồi lắp bắp:
"?"
Đan Trì có chút hối hận. Loại chuyện này đúng ra nên giao cho tên mập mạp hoặc Vu Vấn Thanh làm.
Chết tiệt, ai đời lại kéo người ta vào phòng tắm để đưa chocolate chứ?
Cũng may ngoài sân không có đèn, còn Hoài Giảo thì ngốc nghếch, không thấy rõ mặt hắn.
Lỗ tai Đan Trì nóng lên kỳ lạ. Hắn thấy Hoài Giảo không lên tiếng, liền lột vài lớp giấy gói chocolate, sau đó nhét thẳng vào tay cậu.
"Buổi chiều thật sự tôi không có sàm sỡ cậu, không chạm vào người cậu."
Theo kế hoạch, câu cần nói phải là: "Chocolate cho cậu, nhưng không được làm ồn, lén theo tụi tôi đi."
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, Đan Trì lập tức hối hận. Hoàn toàn lạc khỏi kế hoạch.
Chocolate vốn là thực phẩm dự trữ cho chuyến đi xa, sáu người ai cũng có trong túi để bổ sung năng lượng khi cần. Vậy mà giờ, hắn lại dùng nó để dỗ dành Hoài Giảo.
Nếu là bình thường, Hoài Giảo chắc chắn sẽ nhíu mày từ chối ngay.
Nhưng trong tiểu cách gian ẩm ướt, chocolate vừa bóc ra đã bắt đầu tan chảy, dính lên ngón tay cậu. Hương ca cao ngọt ngào len lỏi vào không khí, như mời gọi.
【Tôi không thể từ chối được, đúng không?】
Sau nhiều ngày chỉ ăn đồ khô và thức ăn dã ngoại nhạt nhẽo, giờ chỉ cần ngửi thấy mùi chocolate thôi cũng đủ khiến Hoài Giảo mềm lòng. Cậu nuốt nước bọt, nhưng trước khi ăn vẫn không quên xác nhận với 8701.
8701: 【...】
【Đúng vậy, cậu không thông minh, việc này rất bình thường.】
Hoài Giảo cảm giác tai mình nóng bừng. Hàng mi khẽ run, cậu không nhận ra hệ thống đang cười mình, chỉ ngượng ngùng mà liếm thử chút chocolate dính trên tay.
—— Lão bà thật sự rất thèm..., đúng là nhãi con đáng thương.
—— Ăn đi, ăn một miếng to vào! Ra ngoài rồi tôi liền gửi tiền mua thêm chocolate cho lão bà!
—— Cái tên cẩu Đan Trì này nhìn thì không giống người tốt, nhưng mà thực ra rất biết thương lão bà đấy chứ.
—— Nhìn bề ngoài giống cẩu nhưng mà không đến nỗi nào ha.
Căn phòng tối om, ánh trăng bạc xuyên qua khe gạch, chạm vào một góc nhỏ trên bức tường gạch. Hoài Giảo và Đan Trì đang ngồi xổm đối diện nhau trong góc đó.
Tiểu cách gian tối om, ánh trăng bạc len qua mái ngói hắt xuống, chỉ vừa đủ soi sáng một góc tường nhỏ. Hoài Giảo và Đan Trì ngồi xổm trong góc, đối mặt nhau, không ai nói câu nào.
Cậu trông như kẻ trộm, cầm thanh chocolate đã bắt đầu tan chảy vì hơi ấm, cẩn thận cắn một miếng, rồi liếm nhẹ chỗ tan dính trên tay.
Hoài Giảo vốn ít nói, ăn uống lại càng không tạo tiếng động. Đan Trì cũng không phải kiểu người hay nhìn chằm chằm người khác, nhưng ánh trăng dường như chỉ chiếu đúng vào cậu, ép hắn không thể không để mắt.
Cậu không hề giống mấy đứa nhỏ nhà quê khác.
Môi cậu hồng nhạt, mềm mại; đầu ngón tay trắng nõn. Chocolate tan trên tay không thể làm bẩn cậu được, mỗi lần dính chút, cậu liền mút sạch sẽ.
Thanh chocolate không lớn, ăn nhanh để tránh bị Vương Tranh phát hiện. Ăn xong, cậu còn nhớ lau tay thật kỹ, giấu vội vết chocolate trên quần áo.
Đan Trì cứ như một gã ngốc, lẽo đẽo theo sau cậu, chẳng nói gì. Giống như mục đích duy nhất của hắn là xin lỗi và mời cậu một miếng chocolate.
"Cậu làm cái gì thế?"
Vừa bước vào phòng, Vu Vấn Thanh và tên mập liền vây lấy Đan Trì, truy hỏi đủ kiểu. Hoài Giảo nằm vắt vẻo một bên, mệt mỏi đến mức mắt chỉ khép hờ.
Đan Trì lúng túng ra mặt, ấp úng mãi mới phun ra được một câu:
"Không phải... chỉ là... cho cậu ấy ăn. Tôi chưa nói gì thêm."
Cả phòng im bặt.
Vu Vấn Thanh nhìn hắn, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
Buổi chiều hai người thảo luận vui vẻ, hai cô gái sẽ kiếm cớ để cầm chân Vương Tranh lại, để đảm bảo an toàn, tạm thời cho người đến tra hỏi Hoài Giảo trước để xem có tra ra được chuyện gì không.
Vương Tranh đang để mắt đến Hoài Giảo, bọn họ không dễ dàng lừa gạt, đành phải tìm cơ hội dụ dỗ người đi theo.
Đan Trì thậm chí còn chủ động muốn đi lừa Hoài Giảo.
Buổi chiều, nhóm người thảo luận kỹ lưỡng, quyết định để hai nữ sinh bám theo Vương Tranh, tạo cơ hội cho họ tạm thời cử một người tiếp cận Hoài Giảo, xem có thể moi móc được gì hay không.
Vương Tranh chú ý đến Hoài Giảo từ nãy đến giờ, bọn họ không thể trực tiếp ra tay, cách tốt nhất là tìm cơ hội để dụ Hoài Giảo chủ động ngoan ngoãn hợp tác.
Đan Trì, đứa ngốc, lại còn chủ động muốn thu phục Hoài Giảo.
Vậy mà kết quả, hắn chuẩn bị chocolate đưa cho người khác, cuối cùng chính mình lại bị người thu phục.
Phòng bên kia, buổi chiều, bọn họ cố đào một cái lỗ rất to, hai nữ sinh bên kia thì có vai trò làm phiền chứ không giúp gì nhiều. Nhìn tình hình Vương Tranh xem ra rất mệt đây, có lẽ hắn cũng không nhanh chóng quay lại.
Vu Vấn Thanh và tên mập liếc nhau, cả hai đều cảm thấy đây là cơ hội hiếm có.
Bọn họ trải chăn ra trên sàn, Vu Vấn Thanh cởi giày, bước lên, xoay người chống tay lên giường đất. "Này." Hắn lắc lắc chiếc giường Hoài Giảo đang nằm, đánh thức cậu.
Hoài Giảo mở mắt, mặt vẫn còn ngái ngủ, ngờ nghệch: "?"
Vu Vấn Thanh cười, lộ vẻ khó chịu, hỏi: "Khi nào Vương Tranh không ở nhà, cậu thường xuyên ở bên cạnh hắn à?"
Hoài Giảo không hiểu gì, nhìn hắn ngơ ngác: "??"
Vu Vấn Thanh tiếp tục: "Nếu muốn ăn chocolate, phải trả lời tôi, hiểu chưa?"
"......" Hoài Giảo thầm nghĩ, thật đáng ghét, nhưng cậu vẫn trả lời, dù sao hai mươi tuổi rồi, đâu phải không hiểu gì.
Hoài Giảo làm bộ tỉnh táo lại, nhưng miệng thì nói nhanh: "Nhị ngưu ca mỗi ngày đều ra ngoài, trưa thì về nấu cơm, chiều lại đi ra ngoài......"
Mấy người đều hơi ngạc nhiên, ánh mắt run lên.
Vu Vấn Thanh cười lạnh, nâng môi lên, lại hỏi: "Hắn không mang theo cậu sao?"
Hoài Giảo: "Ừa, tôi, ở nhà."
Đan Trì nghe xong đen mặt. Trong lòng cảm thấy tốn công tốn sức, sớm mẹ nó biết dễ dàng như vậy...
【 Bọn họ có phải đang định lừa tôi không? 】
Hoài Giảo thầm suy nghĩ, vẫn giả bộ bị chocolate dụ dỗ, nghiêm túc trả lời Vu Vấn Thanh trong khi âm thầm tính toán.
【 Rõ ràng là muốn lừa tôi vào động làm con tin. 】
8701: 【 ......】
Được rồi, coi như cậu cũng không tệ.
"Chocolate ngày mai tôi sẽ cho cậu, tối nay không được nói với nhị ngưu ca, rõ chưa?"
Hoài Giảo gật đầu: "Ừm ừm."
......
Mọi chuyện đều rất thuận lợi, chỉ trừ việc Hoài Giảo không nhớ đường.
Hoài Giảo không rõ nguyên chủ có biết địa điểm vào hang động đá vôi hay không, dù sao cậu ấy không biết gì cả.
Vương Tranh chưa đến 6 giờ đã ra ngoài, hắn đã nấu cháo cho Hoài Giảo và dặn cậu không được chạy lung tung. Tuy nhiên, vừa quay đầu lại, Hoài Giảo đã theo sáu người kia lên núi.
Hoài Giảo có tính toán riêng, điều kiện thông qua phó bản và cốt truyện chủ đều chỉ rõ rằng nếu muốn thông qua, cậu phải vào hang động đá vôi.
Tìm được cửa vào chính là bước đầu tiên.
Sáu người chủ động dựa vào cậu, mà thực ra, cậu cũng đang dựa vào họ.
Thời gian mấy ngày này rất hạn chế, chỉ có thể là thăm dò, vì vậy bọn họ không mang theo nhiều đồ, riêng Đan Trì còn không mang theo túi.
Vừa lên núi, Vu Vấn Thanh đã bày tỏ mục đích với Hoài Giảo, hắn vừa khéo léo lại vừa đe dọa, đưa cho Hoài Giảo một miếng chocolate rồi uy hiếp cậu, bảo nếu không chỉ đường cho tốt thì khi về sẽ tố cáo với Vương Tranh.
Hoài Giảo: "......"
Hoài Giảo quay lại cầu cứu hệ thống, 【Cậu cho tôi một vị trí đại khái đi, nếu bị Vương Tranh bắt được thì tôi không thể thông qua phó bản đâu.】
8701: 【......】
Cửa vào gần họ nhất cũng cách hai ngọn núi, vị trí mà 8701 đánh dấu chỉ hiển thị trên đỉnh núi, Hoài Giảo dẫn theo mọi người giả vờ như không nhớ rõ, liên tục vòng vèo đi rất nhiều đường thừa.
Nhóm chính trong đội thường xuyên tham gia các hoạt động ngoài trời, các cô gái trong đội thể lực đều mạnh hơn Hoài Giảo, bọn họ còn chưa làm gì, nhưng Hoài Giảo, một đứa trẻ lớn lên ở nông thôn, suýt nữa ngã quỵ.
Mặt trời đã lên cao từ 10 giờ sáng, da mặt Hoài Giảo đỏ ửng vì nắng, đi mấy bước mà đầu gối đã run lên.
"Cậu sao rồi?" Đan Trì nhíu mày đợi cậu, hỏi.
Hoài Giảo nhìn có vẻ rất tội nghiệp, nói: "Không biết nữa..."
Đường lên đỉnh núi chỉ còn lại hai ngã rẽ trước mắt, vì là đường dốc lên, thật sự rất tốn sức. Mọi người đều nhận thấy Hoài Giảo không ổn, trong khi thời gian khẩn cấp, phải quay lại vào buổi trưa, nên lựa chọn tốt nhất lúc này là để cậu nghỉ ngơi tại chỗ.
Nhưng trong núi có nguy hiểm, bỏ cậu lại một mình thì không phải là giải pháp tốt.
Hoài Giảo cảm giác mình đang làm chậm tiến độ, cậu mím môi định nói gì đó, nhưng ngay lúc đó, Đan Trì đang đợi cậu trước mặt, bỗng nhiên tỏ vẻ không kiên nhẫn, quay người và ngồi xuống—
"Cậu cứ lề mề thế này, đến trưa cũng không về kịp đâu."
Anh ta đưa tay kéo Hoài Giảo, quỳ xuống và cõng cậu lên.
Hoài Giảo bất ngờ ngã về phía trước, nhìn thấy những người phía trước đều quay lại nhìn họ, cậu nắm chặt tay, nói: "Không, tôi..."
"Nhanh lên, đi đâu vậy?" Đan Trì ngắt lời cậu, kéo đầu gối cậu lên rồi lắc lắc, "Cũng chẳng nặng bằng cái túi đâu."
Hoài Giảo nằm trên lưng anh ta, giọng yếu ớt nói: "Bên phải..."
Nói là tìm người chỉ đường, nhưng thực tế họ đã đi rất nhiều đường vòng.
Đan Trì không hiểu đang làm gì, Vu Vấn Thanh nói cậu là người dễ dụ, vậy mà bây giờ cả đám lại như thể đang cung phụng một vị tổ sư, đi bộ còn phải cõng.
Nhưng quả thật hiệu quả cao hơn nhiều, Hoài Giảo từ lúc đầu còn cảm thấy ngượng ngùng, xấu hổ, không biết phải làm sao, dần dần cảm thấy thoải mái, an tâm và dễ chịu.
Hoài Giảo lần đầu tiên cảm nhận được niềm vui của một đứa trẻ mười hai tuổi bị nhược trí.
Mặt cậu cũng không thèm đỏ nữa.
—— Đây là kết quả khi tìm vợ làm người dẫn đường.
—— Cười chết mất, phải dỗ dành, phải cõng, còn phải lén lút nữa, cẩu Đan Trì ngốc quá, bị thao túng rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");