Pháo Hôi Không Muốn Bị Đè!

Chương 37: Chương 37




" Bối Bối, có thể nói cho tôi cậu là dẫn đường hay lính canh không? Tôi rất tò mò đấy ."

Lục Quang Huyền mong chờ nhìn Mễ Tiểu Bối.

Có đánh chết hắn cũng không tin một thiếu niên nhỏ nhỏ mềm mại kia là lính canh!

" Chẳng lẽ một tên ưng nhãn như cậu lại không nhìn ra?"

Hoán Nhiên Khang xen vào giữa hắn và Mễ Tiểu Bối, thuần thục ngồi xuống rồi khoác vai họ Mễ thân thân nhìn vô cùng chướng mắt!

Tuy nhiên nói đến nước này rồi , Lục Quang Huyền còn không hiểu thì hắn đi chết đi là vừa rồi! Khẳng định luôn, Mễ Tiểu Bối chính là người dẫn đường! Vậy là hắn theo đuổi họ Mễ kia là đúng đắn!

*

Buổi sáng trên tinh cầu Z luôn phủ đầy sương lạnh.

Đoàn cắm trại cũng vì lạnh nên mới sáng sớm đã lục đục mò dậy đốt lửa trại.

Sương mù ở đây không phải lạnh lẽo như bình thường.

Nó là cái lạnh thấu xương, lạnh ở trong người nên dù có dùng thần lực cũng chẳng thể ấm thêm bao nhiêu.

Miễn cưỡng có thể khiến bản thân không tới nỗi run rẩy mà đứng không vững.

Nhiều lính canh ra sức bảo vệ ủ ấm cho dẫn đường của mình, những lính canh chưa có dẫn đường sẽ hợp lại cùng tạo thần lực ủ ấm cho những dẫn đường chưa có lính canh bảo vệ.

Có 100 cái lều , tuy nhiên chỉ có 99 cái đã sáng đèn , chỉ duy nhất một cái vẫn không có động đậy gì.

Khỏi nói cũng biết là lều của nhóm Mễ Tiểu Bối.

Trái ngược với bên ngoài lạnh đến muốn đoạt mạng , bên trong lều lại đặc biệt ấm áp .

Tiểu dẫn đường Mễ Tiểu Bối nằm ở chính giữa ngủ tới ngon lành.

Ba thanh niên còn lại đều là lính canh , họ từ lúc thời tiết thay đổi đã thức dậy, theo bản năng toả ra thần lực giúp tiểu dẫn đường ủ ấm .

Gần trưa, trên tinh hà bắt đầu có nắng chiếu xuống, sương mù cũng vì đó mà tan bớt , không khí ấm lên trông thấy.

Mễ Tiểu Bối lúc này mới mơ màng tỉnh giấc.

Lần đầu tiên trong đời được ngủ ngoài trời, cảm giác không tệ .

Ba vị lính canh thấy thời tiết ấm lên cũng bắt đầu thu lại thần lực của mình .Mễ Tiểu Bối vươn vai, tinh thần vô cùng thoải mái bước ra khỏi lều.

Bên ngoài lều lúc này đúng thật là một mảng thiếu sức sống, tới cả giáo viên cũng uể oải tới lạ .

Hoán Nhiên Khang nhắc nhở Mễ Tiểu Bối mặc thêm áo ấm , sau đó cùng các lính canh khác đi vào rừng tìm kiếm mẫu vật để làm tư liệu.

Lục Quang Huyền không đi , hắn ở lại bảo vệ và chăm sóc Mễ Tiểu Bối.

Ánh nắng ngày càng trở lên chói chang hơn.

Mễ Tiểu Bối như mèo nhỏ, lười biếng nằm trên cành cao hóng gió.

Lục Quang Huyền ngồi chờ ở dưới gốc cây , đôi lúc sẽ ngó lên nhìn, sợ bảo bối của hắn bị ngã.

Uyên Nhược chán nản ngồi cách đó không xa.

Cô muốn bắt chuyện với bạn học Mễ , nhưng nếu không phải Hoán Nhiên Khang thì chắc chắn sẽ là Lục Quang Huyền, hai người bọn họ lúc nào cũng cảnh giác không cho ai tới bắt chuyện với Mễ Tiểu Bối.

Uyên Nhược chỉ có thể tức mà chẳng thể làm gì.

" Bối Bối, thịt nướng chín rồi.

Chúng ta qua đó ăn nhé !"

Lục Quang Huyền đứng dưới gốc cây, chuẩn xác đỡ được tiểu dẫn đường nhảy từ trên cao xuống.

Tiểu dẫn đường được hắn ôm liền lười biếng nhắm mắt làm cá muối.

Có người hầu hạ như vậy, bản thân cần gì phải vất vả?

Hoán Nhiên Khang cùng đám lính canh trở về , không biết họ có tìm được tư liệu quý giá nào không, nhưng cả người đều tả tơi nhếch nhác.

Có người còn bất tỉnh, có người lại bị thương thảm tới không nỡ nhìn.

Lục Quang Huyền thầm cảm thấy may mắn vì bản thân chọn ở lại đây bảo vệ đám dẫn đường.

" Khang , cậu không sao chứ ?"

Mễ Tiểu Bối vội đỡ lấy Hoán Nhiên Khang đang xiêu vẹo đi không vững.

Có lẽ trong đám người, y là người thương nặng nhất.

Lục Quang Huyền thở dài, cũng đi tới đỡ y giúp Bối Bối.

Hoán Nhiên Khang cười nhẹ an ủi Mễ Tiểu Bối rằng mình không sao.

Tuy nhiên vừa nói dứt lời thì đuối sức bất tỉnh hại Mễ Tiểu Bối khóc hết nước mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.