Nhiếp Sơ Ngữ vội vàng chạy lên tầng hai, lúc này đội trưởng Lí đã đưa người rời đi. Cô nhìn tất cả mọi thứ trong phòng Lục Trạm Giang, sau đó từng bước từng bước đi về phía anh. Cô nắm tay anh, tay cô rõ ràng đang run rẩy nhưng vẫn kiên định nắm chặt. Còn chưa đợi cô lên tiếng, Lục Trạm Giang đã nhìn cô, giống như đang cười, "Đừng lo, không sao mà, không có chuyện gì hết."
Cô ra sức lắc đầu, không phải như vậy, cô không muốn nói chuyện này. Cô muốn nhắc nhở anh, có người muốn gây bất lợi đối với anh, nghĩ cách đối phó với anh, anh nhất định phải cẩn thận. Chỉ có điều, những chuyện này quá phức tạp, quá rối rắm, cô bỗng không biết nên nói từ đâu, cũng không thể lên tiếng.
Lục Trạm Giang rút tay mình ra, giơ tay véo mũi cô một cái, "Đã bảo đừng lo lắng, em đừng nghĩ nhiều quá…”
Cô bỗng nhiên trở nên kiên định, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, "Anh đừng nói, nghe em nói đây." Cô sợ mình không nói sẽ không có dũng khí nữa, sẽ khiến cả anh và Chu Cẩn Phong lâm vào nguy hiểm.
Cô không giấu giếm, nói với anh tất cả, tâm trạng lúc này bỗng bình tĩnh một cách lạ kì, dù có tệ cũng không tệ hơn được nữa. Cô kể cho anh từ lúc bắt đầu, từ khi cô và Chu Cẩn Phong sống một cuộc sống bình dị, bỗng có một ngày Chu Cẩn Phong mất tích, cô không sao tìm được anh ấy, sau đó có một người xuất hiện, bảo cô làm việc cho hắn nếu không sẽ gây bất lợi cho Chu Cẩn Phong. Để Kim Hạo thả Chu Cẩn Phong ra, cô chỉ còn cách nghe theo sự sắp xếp của hắn. Kim Hạo bảo cô tiếp cận anh, ban đầu cô hoàn toàn không chấp nhận, thậm chí còn nghĩ, nếu anh vốn không quan tâm tới cô thì mọi thứ sẽ kết thúc ngay ở đó cũng được.
Cô kể hết một hơi toàn bộ mọi chuyện của mình, nói xong tâm trạng nhẹ nhõm hơn nhiều, chí ít bây giờ anh đã biết Kim Hạo muốn đối phó với anh, anh sẽ có cách phòng bị, như vậy cảm giác áy náy trong lòng cô cũng vơi bớt.
Từ biểu cảm của Lục Trạm Giang không thể nhận ra tâm trạng anh lúc này, không giống như giận dữ, đương nhiên càng không thể vui vẻ được. Anh hơi nheo mắt, sau đó trở lại bình thường, "Em nói với tôi toàn bộ như vậy rồi, không lo cho sự an nguy của Chu Cẩn Phong nữa sao?"
Trong giọng điệu của anh ẩn chứa chút gì chế giễu, đương nhiên Nhiếp Sơ Ngữ nhận ra. Trước khi nói những lời này cô đã đoán đủ các phản ứng của anh. Anh giận dữ là lẽ đương nhiên, cô không có tư cách yêu cầu anh hiểu cho hành động của mình, dù sao thì anh và Chu Cẩn Phong cũng không có bất kì quan hệ nào.
"Em biết em có lỗi với anh, anh hận em, anh ghét em, thậm chí cảm thấy em đáng chết cũng nên lắm...", cô hạ thấp giọng, có vài phần van xin, "Anh muốn nghĩ sao về em cũng được, thậm chí làm gì em, em cũng bằng lòng, nhưng xin anh có thể cứu Chu Cẩn Phong không? Anh ấy vô tội, mọi chuyện vốn không có bất kì liên quan nào tới anh ấy..."
Lục Trạm Giang đã hiểu rồi, cô thừa nhận tất cả là mong anh dùng thế lực của mình để cứu Chu Cẩn Phong ra khỏi tay Kim Hạo. Cô nói anh đối xử với cô thế nào cũng được nhưng điều kiện tiên quyết là phải bảo đảm an toàn cho Chu Cẩn Phong.
“Thế nên, em đang cầu xin tôi?"
“Phải em đang cầu xin anh.” Thậm chí nếu như anh muốn nhìn thấy cô quỳ xuống, cô cũng lập tức làm.
Cô có lỗi với Chu Cẩn Phong quá nhiều lần rồi. Từ nhỏ tới giờ, Chu Cẩn Phong luôn là người ở bên cô vô điều kiện dù cô có đối xử với anh ấy ra sao. Rõ ràng là chính cô vênh vênh tự đắc, tưởng rằng Chu Cẩn Phong không xứng với cô, về sau mới biết, chính cô không xứng với anh ấy. Cô không xứng với sự toàn tâm toàn ý mà Chu Cẩn Phong dành cho mình.
Lục Trạm Giang vân vê ngón tay, cô đang cầu xin anh vì một người đàn ông khác, nghĩ sao lại thấy nực cười đến thế.
"Em cảm thấy sau khi em ở bên cạnh tôi làm những chuyện đó, tôi còn có thể cứu người giúp em sao?" Nụ cười của anh có phần tàn nhẫn.
Cô lại nắm chặt tay anh, "Xin anh cứu anh ấy."
Tư thế của cô quá hèn hạ, biểu cảm mang theo vẻ van nài.
"Anh ta quan trọng với em như vậy sao?"
"Phải, rất quan trọng." Cô nhìn anh, tay vẫn níu chặt anh, dường như chỉ cần anh không đồng ý, cô sẽ tiếp tục giữ tư thế này. "Nếu anh ấy không thể sống bình yên thì cả đời này em cũng không thể yên ổn mà sống được."
Lục Trạm Giang bật cười, muốn thoát khỏi tay cô nhưng cô không buông. Giây phút này cô cố chấp đến mức khiến người ta cảm thấy đáng sợ. Cô chẳng nói chẳng rằng nhưng trong cốt tủy có sự quyết tâm không buông tay.
Lục Trạm Giang không giằng ra khỏi tay cô nữa, "Nếu tôi không đồng ý, em sẽ thế nào?"
Cô cắn răng, nếu anh không đồng ý, cô còn có thế thế nào, dường như chẳng thể thế nào. Gương mặt cô thể hiện sự tuyệt vọng. Nếu như Chu Cẩn Phong vì chuyện này mà mất mạng, có lẽ cô cũng chỉ còn cách dùng tính mạng của mình để chôn theo anh ấy.
Lục Trạm Giang không chịu nổi bộ dạng này của cô, chớp thời cơ hất tay cô ra, "Em ở lại đây, không được phép đi đâu.”
Cô nhìn anh kì lạ. Như vậy là anh đồng ý với cô rồi sao?
…
Kim Hạo đá mạnh vào chiếc bàn trước mặt một cái. Sao có thể không tìm thấy chứ? Hắn cho rằng đối phương kiểm tra máy tính của Lục Trạm Giang một cách thiếu nghiêm túc. kết quả được đối phương thông báo là xếp mấy chuyên gia IT tham gia, trong đó còn cỏ hai người do Kim Hạo đích thân cử đến. Chính Kim Hạo đã hướng dẫn hai chuyên gia đó cách kiểm tra phần tài liệu ẩn, kết quả không thấy gì. Sao có thể như vậy?
Hắn bỗng cho rằng vấn đề nằm ở Nhiếp Sơ Ngữ, nhưng có lẽ không thể. Nếu cô ta thực sự phản bội thì đã không nói trong máy tính không có file tài liệu đó, mà sẽ tìm bừa cho hắn một file khác. Từ đây có thể phán đoán rằng Nhiếp Sơ Ngữ có lẽ đã làm theo yêu cầu của hắn. Huống hồ hắn vốn không nói cho Nhiếp Sơ Ngữ biết tác dụng thực sự của chiếc USB, copy tài liệu chẳng qua chỉ là để do thám Nhiếp Sơ Ngữ có thực sự tiếp xúc với máy tính của Lục Trạm Giang không mà thôi.
Vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu? Kim Hạo sa sầm mặt mày, ném chiếc di động vừa tắt máy, cẩn thận suy xét xem rốt cuộc sơ hở chỗ nào. Lần này hắn bắt tay với một số cán bộ cao cấp, kế hoạch của hắn cũng đạt được sự hậu thuẫn của đối phương. Đối phương làm chính trị bao nhiêu năm nhưng chưa đủ công trạng, vì thế mà không có cơ hội thăng chức. Lần hợp tác này một khi có thể hạ gục Lục Trạm Giang, đối phương cũng có thể mượn chuyện này giành được cơ hội thăng chức. Lẽ nào có người sau khi biết chuyện họ hợp tác, không muốn để chuyện này thành công?
Phải chăng Lục Trạm Giang cũng gài người trong số các cán bộ cao cấp?
Nhất định như vậy rồi, nhưng nếu là vậy, muốn dùng cách này để hạ gục Lục Trạm Giang sẽ có chút khó khăn. Lẽ nào bỏ cuộc ở đây? Dĩ nhiên là không.
Kim Hạo chợt nhớ ra việc Kỷ Niên và Trần Bình vẫn đang điều tra tung tích của Chu Cẩn Phong, Lục Trạm Giang thậm chí còn không màng nguy hiểm tự mình đi. Điều đó chứng tỏ Lục Trạm Giang coi trọng Chu Cẩn Phong, nhưng rõ ràng hai người họ hoàn toàn không có quan hệ gì.
Nhiếp Sơ Ngữ thì ra là một người phụ nữ Lục Trạm Giang quan tâm đến vậy. Nếu mày đã coi trọng con đàn bà đó như thế, vậy thì để mày đau tột cùng một lần, như vậy mày sẽ hiểu được nỗi đau năm xưa của tao.
Kim Hạo lập tức gọi Tề Sinh vào. Tề Sinh cung kính đứng trước mặt, yên lặng lắng nghe hắn dặn dò.
"Mày đưa Chu Cẩn Phong tới công xưởng bỏ hoang ở Quảng Mậu đi."
Tề Sinh có vẻ không hiểu nhưng vẫn nghe theo sự sắp xếp của Kim Hạo. Kim Hạo xua tay, tỏ ý muốn Tề Sinh lập tức xử lí chuyện này.
Sau khi Tề Sinh đi rồi, Kim Hạo nhặt chiếc di động mình vừa ném lên, gọi thẳng tới cho Nhiếp Sơ Ngữ: "Nhiếp Sơ Ngữ, không phải cô muốn biết Chu Cẩn Phong hiện giờ ra sao ư? Tôi cho cô một cơ hội..."
Nhiếp Sơ Ngữ nhận được điện thoại, lập tức ra khỏi biệt thự theo yêu cầu của Kim Hạo. Sau khi chứng kiến Kim Hạo cắt ngón tay Chu Cẩn Phong, cô đã hoàn toàn hiểu được dòng máu lạnh trong cốt tủy con người hắn. Hắn vốn không coi sinh mạng con người ra gì, sự uy hiếp của hắn không chỉ là uy hiếp suông, một khi không tuân theo, hắn sẽ làm thật.
Cho dù cô biết mình tới đó sẽ gặp nguy hiểm nhưng không thể không đi.
Lục Trạm Giang ra khỏi biệt thự, hỏi Trần Bình tiến triển việc tìm người. Sau khi biết Trần Bình đã tìm ra được địa chỉ cụ thể của Chu Cẩn Phong, anh bèn sai người lập tức hành động. Phía bên Trần Bình đã sắp xếp người rồi, không hề cảm thấy ngạc nhiên vì hành động đột xuất này của Lục Trạm Giang, nói anh không cần đích thân tới. Có lẽ vì muốn bưng tai bịt mắt thiên hạ, Kim Hạo không hề cắt cử quá nhiều người ở đó, điều này thuận tiện cho bọn họ hành sự. Đối với ý kiến của Trần Bình, Lục Trạm Giang không tỏ rõ thái độ.
Lục Trạm Giang ngồi vào xe, Kỷ Niên đích thân lái xe.
Kỷ Niên nhận ra tâm trạng của Lục Trạm Giang không vui nên cũng không quấy rầy mà chỉ lặng lẽ lái xe.
Lục Trạm Giang ngồi ở ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi, mí mắt anh giật giật mấy cái, khiến anh nhíu mày lại, cảm thấy vô cùng bực bội. Đối với việc cứu Chu Cẩn Phong anh không hề cảm thấy khó khăn, chỉ là không thích thái độ của Nhiếp Sơ Ngữ mà thôi. Giờ khóe mắt cứ giật khiến anh có chút bất an, anh bắt đầu hồi tưởng lại mọi việc ngày hôm nay.
Người của cảnh sát tới khám xét nơi ở của anh nhưng không thu hoạch được gì. Có thể huy động cảnh sát nhằm vào anh, sau lưng nhất định là có Kim Hạo đổ thêm dầu vào lửa. Giờ đây không đạt được gì, Kim Hạo hẳn đã lập tức nhận được tin. Với tính cách của Kim Hạo, hắn nhất định sẽ không cam tâm khi kế hoạch bao năm nay bị hủy hoại, hắn nổi điên lên thì đưa cả hai vào tình trạng "cá chết lưới rách" cũng không tiếc.
Bây giờ chắc Kim Hạo đang chìm trong sự cuồng điên, vậy thì hắn nhất định sẽ sắp xếp bước tiếp theo.
Anh lập tức thông báo cho Trần Bình, chuyện phía Chu Cẩn Phong để Trần Bình độc lập xử lý, tốt nhất là phải làm ngay, không được phép kéo dài, sau đó bảo Kỷ Niên quay trở lại đường cũ. Với những gì anh hiểu về Kim Hạo, lúc này Kim Hạo có lẽ sẽ dùng Chu Cẩn Phong để uy hiếp Nhiếp Sơ Ngữ, rồi dùng chính Nhiếp Sơ Ngữ để kiềm chế anh. Chỉ là, không biết sau khi không còn con bài Chu Cẩn Phong nữa, Kim Hạo sẽ làm thế nào.
Kỷ Niên lập tức nhanh chóng lái xe quay về biệt thự.
Lục Trạm Giang xuống xe, vào trong, nhìn thấy người giúp việc là hỏi luôn về Nhiếp Sơ Ngữ.
"Cô Nhiếp ra ngoài rồi ạ, có vẻ rất vội vàng, hình như xảy ra chuyện gì đó…”
Lục Trạm Giang nhanh chóng gọi vào di động của Nhiếp Sơ Ngữ nhưng phát hiện cô không đem theo. Vứt di động của cô qua một bên, anh sa sầm mặt mày ngồi xuống, tâm trạng rõ ràng rất tệ, không phải đã bảo cô đừng ra ngoài rồi sao?
Lúc này, di động của anh chợt vang lên.
"Lục Trạm Giang, Nhiếp Sơ Ngữ đang ở trong tay tao." Kim Hạo cố tình nói với vẻ bình thản. "Nhưng đối với mày chắc là không quan trọng. Cậu chủ Lục của chúng ta nổi tiếng là không gần nữ sắc, sao có thể vì một con đàn bà mà bị uy hiếp chứ? Tiếc rằng, cô Nhiếp này thật là đáng thương, xem ra thực sự không còn giá trị lợi dụng nữa rồi, nhưng không lợi dụng cũng không phải là tác phong của tao. Cậu chủ Lục giúp tao nghĩ xem, nên để cô ta hiện thực hóa giá trị của mình thế nào đây?"
"Mày đang ở chỗ nào?"
Kim Hạo bật cười, nói thẳng địa điểm sau đó tắt máy.
Lục Trạm Giang à Lục Trạm Giang, mày cũng có ngày hôm nay đấy...