Phản Thiên [Thượng Thương Nhân]

Chương 8: 8: Vết Xe Đổ Để Trưng À !




“Chuyện gì mà ngươi chạy thục mạng thế hả.

Tuy ngươi là người thường như trong Thức Hải cũng có cái thứ gì đâu mà chạy ?” - Mạc Phàm hỏi Nam.

Nam chạy tới chỗ Mạc Phàm thì dừng lại để lấy hơi, mặc dù về logic Nam không thể mệt được nhưng vì trong đầu anh cứ nghĩ đây là thực tế nên mới thành ra thở cực nhọc đến như vậy.

“T…Tôi muốn nói với anh, hộc hộc.

Một chuyện !”

“Chuyện gì ?”

“Chuyện này !” Nam triệu ra bảng nhiệm vụ của hệ thống Phản Thiên cho Mạc Phàm xem.

Trong Thức Hải hệ thống có thể hiện thân cho người thấy, đây chính là quy tắc do Thành Nam đặt ra khi viết truyện.

Nhìn vào cái hệ thống của Nam, Mạc Phàm cố nhìn như lại không hiểu.

Nhiệm vụ của Nam thì liên quan gì đến hắn ? Tại sao hắn phải quan tâm ?

“Thì sao ?”

Nghe thấy Mạc Phàm nói như vậy, Nam đột nhiên nổi giận.

Chẳng lẽ bị Thiên Đạo truy lùng không phải chuyện quan trọng sao ? Nhưng Mạc Phàm vốn không hiểu, trên đời chỉ có người muốn truy lùng Thiên Đạo nhưng lại chưa từng nghe Thiên Đạo truy lùng người khác.

Thế là Nam phải giải thích về hệ thống cho tên Ma Vương này hiểu cái tình hình này.

“Như ta đã trình bày ở trên cho ngươi về hệ thống.

Phần sau để ta giải thích cho ngươi hiểu về cái bảng nhiệm vụ này.

Ta hiện đang là mục tiên của Thiên Đạo, Thiên Đạo muốn diệt ta vì ta là kẻ có thể diệt hắn.

Cái nhiệm vụ này chính là nhiệm vụ của ta.

Mà ngươi có hiểu việc đó có nghĩa là gì không ? Ngươi hiện đang là nơi trú chân của ta, hiển nhiên cũng gặp nguy hiểm….”

Nhưng chưa kịp nói hết thì Mạc Phàm đã chen lời Nam.

“Thì ra là thế, hèn gí lúc nhân cơi hội chém vào Thiên Đạo Vẫn Thạch không có một chút sứt mẻ nào.

Thì ra ta không phải ngươi, phải là thân phận xuyên không giả mới đánh được à !”

“Đúng đúng, không hổ danh là Ma Vương Thiên Tọa, hiểu nhanh lắm.

Mà ta với hắn không thể đồng thời tồn tại, nhưng ta chưa muốn chết lần thứ hai nên…”

“Ngươi giúp ta tiêu diệt Thiên Đạo được không ?” - Hai người cùng đồng thanh hỏi nhau.

Bọn họ quả thực có cùng một suy nghĩ khi nhắc đến thân phận đặc biệt này của Nam.

Mạc Phàm muốn dùng Thành Nam để tận diệt Thiên Đạo, Nam thì lại muốn lợi dụng Mạc Phàm để có thể sống sót qua Thiên Đạo.

Hai người hai thân phận khác nhau, một phàm nhân, một ma vương nhưng đều có chung một mục tiêu, Thiên Đạo.

Nam nghe thấy Mạc Phàm nói thế lìa chìa tay ra nói.

“Nếu ngươi đã nói thế rồi thì có muốn giúp ta sống sót không ?”

Mạc Phàm cũng chìa tay ra bắt tay với Nam.

Hắn cười một nụ cười ác nói.

“Sống sót nghe hèn quá, phải là tiêu diệt mới đúng.

Được ta đồng ý ?”

Hai người đạt được một thỏa thuận vì một mục đích chung, đánh Thiên Đạo.

“Mà ngươi định dùng cách Thiên Đạo ?” - Nam hỏi Mạc Phàm, anh thực sự thắc mắc tên này định làm cái quái gì để đối đầu Thiên Đạo đây ? Chẳng lẽ lại như mấy chuyện não tàng, lợi dụng thời gian để tăng thực lực ?

“Đương nhiên là dồn thời gian vào tu luyện rồi” Vừa nói xong, Nam nện thẳng một cú vào đầu Mạc Phàm vì cái tội ngáo ngơ.

Nam không chấp thuận cái bước đi này của hắn, tên nào lại đi chọn cái vết xe đổ của chính mình cơ chứ.

Tuy Luân Hồi lực là khởi nguồn của ma lực, là khởi nguồn của luật nhân quả, nhưng như thế vẫn không đủ để đánh bại Uy Thành, chưa đánh nổi thiên tử thì nói chi đến Thiên Đạo.

“Ngươi sao thế, tự nhiên đánh ta ?” - Mạc Phàm xoa xoa đầu mình nói.

“Đương nhiên là tại vì ngươi não tàn rồi, trên đời này lại có tên nào lại lâm vào vết xe đổ của mình cơ chứ”

“Nói bậy, chỉ cần ta tu luyện Chân Ma Thần Quyết một lần nữa là có…”

“Có cái rắm ấy.

Ngươi nghĩ lại xem, khi đánh nhau với Uy Thành, ngươi đã ở cực hạn của tầng cuối cùng của Chân Ma Thần Quyết rồi, cực hạn đỉnh cao của đỉnh cao rồi, nhưng kết quả thì sao ? Vẫn thất bại, rồi dựa vào cơ sở nào để ngươi khẳng định có thể dùng Chân Ma Thần Quyết để đánh bại được Uy Thành ? Ta nghe thấy là thấy xàm rồi !”

Mạc Phàm ngẫm lại cũng đúng.

Lúc giao đấu với Uy Thành, hắn đã ở cực hạn của cực hạn rồi, tu luyện cũng chẳng thể đột phá nổi.

Giờ lại tu luyện Thiên Ma Chân Quyết chẳng phải lại phí thời gian sao ? Diệp Mạc Phàm hắn từ xưa giờ khinh thường mấy tên tu chân sống lại, chúng cứ ỷ lại vào thứ mình linh ngộ được là đỉnh cao mà không hề quan tâm đến những người đi sau đã tiến bộ đến cỡ nào.

Thay vì đi con đường cũ thì ta đi con đường mới.

Nếu không phải lần trước chỉ có tu ma là giúp hắn có thể ngưng ra thọ nguyên thì Mạc Phàm cũng không chọn nó.

Chọn tu ma là thay đổi luân hồi vận mệnh gây nên hậu quả cực kỳ kinh khủng cho nhân gian.

Nó vốn không phù hợp với tính nghĩa hiệp thích giúp người của Mạc Phàm.

Giờ có cơ hội trùng sinh sao không chọn còn đường khác tốt hơn ?

Mạc Phàm giương đôi huyết nhãn của mình Nam, phản diện nghiêm túc hỏi tác giả.

“Thế ngươi có sáng kiến gì chăng ?”

“Đúng ! Đúng là ta có sáng kiến, hồi trước viết truyện ta có để lại một chi tiết giúp cho chúng ta.

Đó là tu luyện nội lực, tôi luyện thân thể.

Bá kỹ Bất Hoại Thân Ma !”

“Sao ngươi dám khẳng định con đường tu nội lực là con đường duy nhất ?” - Mạc Phàm chất vấn Nam.

Nam nghe Mạc Phàm nói vậy, liền triệu ra một cái quát giấy rồi che trước miệng mình, trang bức nói.

“Đơn giản vì nó là đấu kỹ duy nhất thuộc hàng phệ giai trong truyện”

Nghe tới đây, Mạc Phàm sặc nước bọt phung thẳng vào người Nam.

Câu nói này của anh thật sự đả động tới tâm ma của hắn.

Trong Đại Tinh Vũ Siêu cấp, các công pháp được chia thành sáu giai lần lượt là tiểu giai, trung giai, cao giai, đế giai, thánh giai và cuối cùng công pháp thuộc hàng siêu phẩm nhất, phệ giai.

Mỗi cấp bậc của một đấu kỹ, linh kỹ, thể kỹ đều cách nhau 1 trời một vực như 1 so với 10 nghìn vạn.

Chân Ma Thiên Quyết của Mạc Phàm cũng chỉ là bán thánh giai mà thôi, còn Tiên Tổ Quyết của Uy Thành cũng dừng ở thánh giai.

Bất Hoại Thân Ma là thứ nghịch thiên gì mà có thể đạt được hàng phệ giai ?

Như Nam là tác giả, thứ anh biết rõ ràng rộng hơn Mạc Phàm nhiều.

“Mà với lại ta kêu ngươi tu luyện nội lực cũng vì lỡ chơi ngu mua quyển sách này” - Nam lấy ra trong người một quyển sách nâu, trên đó ghi 4 chữ Đại Cừu đấu kỹ.

Anh sướt mướt nói.

“Ta lỡ dùng tiền của chúng ta mua thứ tu luyện nội công này mà đọc không hiểu.

Ngươi giải nghĩa được không ?”

Mạc Phàm nghe Nam nói vậy liền thở dài vì cái độ chơi ngu của anh, nhưng cũng vì vậy mà tên tác giả này mưới chịu phung ra cái bí mật động trời như thế.

“Để ta xem nào” Hắn giật lấy cái quyển sách của Nam xem sơ.

Mạc Phàm chỉ lật vài 10 trang đầu rồi trả lại cho Nam.

Thấy lạ, Nam hỏi hắn.

“Bộ quyển sách khó lắm hay sao ? Mà ngươi chỉ đọc có 10 trang vậy ? Nó tốn của chúng ta hơn 30 Kim Tinh đấy !”

“Ai nói ta đọc không hiểu, chỉ là quyển sách này quá đơn giản.

Chỉ đọc 10 trang đầu là ta có thể suy ra được tất cả trang sau rồi, áo nghĩa chân chính ta cũng thuộc hết rồi, ta cũng đã tìm ra cách để nâng cấp giai cho nó luôn rồi ! Quyển này ngươi đọc còn không hiểu thì chỉ trách ngươi vô duyên với võ thuật thôi…”

Nghe đến đây, Nam thực sự bái phục tài năng của Mạc Phàm.

Chỉ cần đọc lươt 10 trang sách như vậy mà đã có thể biết được tất cả trang sau viết gì, không những thế còn tìm ra cách khắc phục điểm yếu của võ công trong sách nữa.

Không phải đại thiên tài trong các đại thiên tài thì làm sao có thể ?!

Nhưng câu sau của Mạc Phàm phải khiến Nam lạnh sống lương.

“...Mà ngươi nói, ngươi dùng 30 Kim Tinh để mua quyển võ công này từ hệ thống ?”

Mạc Phàm mới nói hết câu thì Nam đã cong giò bỏ chạy thục mạng rồi.

“Đứng lại ! Có giỏi đừng có chạy.

Ngươi có gan dùng 1 tháng tiền lương của ta mua cái quyển sách rách nát này, mà không có gang đứng lại ăn đấm sao, hả !”

Mạc Phàm đuổi theo sau Nam hét lên.

Nguyên một tháng lương tiết kiệm của hắn, thế mà bị Nam tiêu phí hết.

Chẳng lẽ tháng này Diệp Hồng với Mạc Phàm phải cạp đất mà ăn à ?

Nam vừa chạy vừ hét lên: “Xin lỗi ta lỡ tay bấm nhầm thôi !”

Mạc Phàm tức giận đuổi theo nói: “Có giỏi thì đứng lại mà xin lỗi ! Diệp Hồng cùng ta phải chi li từng cắt mới tiết kiệm được 30 Kim Tinh đấy, ngươi biết không ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.